Tần Nguyễn và Kiều Hi bước vào quán bar dưới lòng đất, trên đường đi họ gặp rất nhiều người đang ôm đầu chạy trốn.
Nghe tiếng hét hoảng sợ của họ thì có vẻ tình hình bên trong không lạc quan.
Kiều Hi đi phía sau, nhìn thấy một cặp cđôi trẻ tuổi lao ra khỏi quán bar thì không nhịn được sự tò mò mà bắt lấy cổ tay người thanh niên và hỏi: “Bên trong xảy ra chuyện agì vậy?” Vừa rồi là anh ta tức quá nóng đầu, nhìn thấy em gái mình bị người ta đùa giỡn, đầu óc nóng lên trực tiếp lao tới.
“Meo!”
Bóng Tuyết nhảy xuống sân khấu, đi đến bên cạnh Tần Muội và dùng cơ thể mình cọ xát vào mắt cá chân của anh ta. Gã há to mồm, hét lên thảm thiết: “Giết người! Tôi sắp chết rồi! Giết người rồi ahhh!!!”
Giọng gào vừa to vừa chói tai làm hai nhóm người đang đánh nhau trong quán bar không biết dừng lại từ lúc nào, bọn họ đứng cách đó không xa nhìn cảnh hai anh em nhà họ Tần ức hiếp người khác, trên mặt ai cũng đều lộ ra vẻ mặt hóng hớt.
Bọn họ có đánh nhau cũng chỉ là kêu gào làm dáng, đánh đấm mấy cái thôi chứ không chém giết nhau. Bóng Tuyết ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh anh ta, cặp mắt xanh biếc của nó cảnh giác liếc nhìn người xung quanh.
Có lẽ là có cảm ứng của hai anh em sinh đôi, nên ngay khi Tần Nguyễn vừa xuất hiện, Tần Muội đã ngẩng đầu nhìn lên.
Nhìn thấy bóng dáng Tần Nguyễn và Kiều Hi, anh ta kích động giơ tay lắc lắc: “Nguyễn Nguyễn, anh ở đây!” Cặp anh em trước mắt này không tầm thường đâu, trực tiếp bóp chặt sinh cơ của đối phương, dùng khí thế hoàn toàn đè bẹp chế ngự đối thủ, động tác gọn gàng linh hoạt khiến người ta nhìn thấy mà cảm xúc tăng cao.
Thấy gã tóc đỏ nhát gan như vậy, Tần Muội tiện tay ném cái chai vỡ dính máu đi, rồi quay đầu lại nhìn về phía Tần Nguyễn.
Vẻ mặt hung ác của anh ta biến mất, thay vào đó là biểu cảm đầy lo lắng, anh ta lên tiếng thuyết giáo: “Nguyễn Nguyễn, sau này gặp phải loại ất ơ này thì em cứ trực tiếp ra tay dạy hắn làm người là được, không biết gia đình hắn dạy dỗ thế nào nữa!” Tần Nguyễn thì đỡ cánh tay của Tần Muội, đưa anh ta đi về phía ghế sô pha bên cạnh.
Biến cố bất ngờ xảy ra vào lúc này, gã tóc đỏ từ dưới đất đứng dậy, nhặt chai rượu vỡ trên mặt đất và lao về phía Tần Muội.
Gã giận dữ gầm lên: “Tao chơi nát mày!” Tần Muội lê cái chân bị thương và dùng cơ thể không mấy linh hoạt của mình va vào người gã tóc đỏ, thậm chí anh ta còn tiện tay nhặt chai rượu trên quầy bar và đập vào đầu gã.
“Bình!”
Tiếp theo đó là âm thanh nặng nề của chai rượu đập vào người. Nhất là Phó Tử Thu, hắn thầm nghĩ may mà mình không đùa bỡn Tần Nguyễn ở trước mặt Tần Muội, nếu không sợ là không phải chỉ què một cái chân thôi đâu, mà cả cái mạng này cũng muốn góp vào luôn đấy.
Gã tóc đỏ nghe cô gái vừa rồi là em gái của thằng nhóc này, thì hoàn toàn không nhận ra rằng mình đang gặp nguy hiểm, còn mạnh miệng nói: “Em gái của cậu chẳng phải cũng là em gái của tôi sao, mọi người ra đây chơi đùa thôi mà, sao phải so đo chuyện ấy.”
Đôi mắt lạnh lẽo của Tần Muội nhìn chằm chằm vào gã tóc đỏ, trong con ngươi hiện lên mưa gió dữ dội, giọng điệu trở nên nguy hiểm: “Này nhóc, muốn có em gái thì về bảo mẹ mày sinh cho nhé! Đừng có mà nhớ thương em gái của người khác, chạm thử cũng không được đâu! Có biết không hả?” “Mẹ mày dám chòng ghẹo em gái của cậu đây à, mày mà cũng xứng để em gái gọi là anh à? Bệnh viện tâm thần nào thả mày ra vậy hả! Xấu xí thế kia, sao không tự soi mặt vào vũng nước tiểu của mình mà xem mình là cái loại đức hạnh gì hả!”
Tần nhị thiếu bị chọc giận, cho dù bây giờ đang là người tàn tật thì lửa giận ở trong người anh ta lúc này cũng muốn thiêu chết gã tóc đỏ kia.
Toàn thân anh ta tỏa ra khí thế giận dữ bá đạo, khiến người ta nhìn mà thấy sợ hãi. Người đánh nhau chính là một gã mập lùn và một tên cao gầy, còn những người khác ở xung quanh chỉ đang xô đẩy lẫn nhau, cũng không làm ra động thái gì lớn.
Từ khóe mắt, Tần Nguyễn nhìn thấy Tần Muội đang ngồi trên sân khấu, được Lục Dịch Trần, Dung Kính, Ân Thiên Lâm và Phó Tử Thu bảo vệ.
Anh hai của cô chống cái chân còn lành lặn, và dùng cả hai tay đỡ cái chân bị thương do bị đèn đập vào, mặt mũi đầy buồn bã. Dung Kính và Lục Dịch Trần mỗi người hạ gục một tên, hai tên còn lại bị Ân Thiên Lâm dùng tay không đè xuống đất mà hành hung.
Chỉ có Phó Tử Thu đang què chân thì sợ hãi đứng ở phía trước Tần Nguyễn và Tần Muội, dùng hành động này để tỏ thái độ hắn cũng muốn bảo vệ hai người.
Hai nhóm người trước đó gây gổ với nhau trong quán bar, giờ đứng trao đổi nói chuyện với nhau như không có chuyện gì xảy ra. Trên người bọn họ sặc mùi xã hội, trông có vẻ đều hơn hai mươi tuổi, rõ ràng là lớn tuổi hơn Tần Nguyễn, nhưng trên người lại có hơi thở của đám trẻ trâu.
Tần Nguyễn sốt ruột muốn đi xem vết thương của anh hai, cô lặng lẽ liếc nhìn gã đàn ông trẻ tuổi đang cản đường mình.
Đôi môi đỏ mọng của cô khẽ mím lại, cô nói bằng giọng điệu lạnh như băng: “Tránh ra!” Nhìn cảnh này, cả Kiều Hi lẫn mấy người Lục Dịch Trần, Dung Kính, Ân Thiên Lâm đang đứng ở phía bên kia sân khấu đều tỏ vẻ nghiêm túc.
Bọn họ không chút do dự xông tới như ong vỡ tổ, không nói một lời trực tiếp đánh nhau, dạy dỗ cách làm người cho những kẻ muốn động đến hai anh em nhà họ Tần.
Hiện trường hỗn loạn tưng bừng, sức lực của một mình Kiều Hi đã đánh bại được hai tên. Nhất là Phó Tử Thu và Ân Thiên Lâm ở cách đó không xa, đang nhìn mà sợ mất mật.
Tối nay, Tần Nguyễn chẳng qua là bị người ta trêu ghẹo mấy câu, tự xưng là anh trai thôi mà Tần Muội đã táo bạo như vậy, ra tay càng hung tàn hơn, trực tiếp đập vỡ đầu đối phương luôn.
Hai vị thiếu gia này nghĩ lại những chuyện họ đã làm với Tần Nguyễn mà không khỏi chột dạ liếc nhìn nhau, trong mắt hiện lên cảm xúc may mắn. Phải biết rằng sức chiến đấu của chị dâu út rất khủng khiếp, đến cậu ta cũng không phải là đối thủ.
Gã tóc đỏ bị đánh vào tay thì không những không giận mà còn cười.
Gã cười nham hiểm, đáy mắt lộ ra dục vọng làm người ta ghê tởm: “Ơ kìa! Cô em này hăng hái quá, hôm nay anh trai chỉ muốn chơi với em một chút thôi mà!” Gã tóc đỏ vẫy tay, ra hiệu cho những người phía sau chuẩn bị dùng sức mạnh.
Nhưng, một giây sau gã bị ai đó đá bay ra ngoài.
“Tao đánh chết mẹ mày đi!” Trên mu bàn tay nắm chặt chai rượu của anh ta đã nổi gân xanh, vẻ mặt tức giận khát máu đáng sợ, cùng đôi mắt sắc bén như chim ưng tràn ngập tơ máu.
Dáng vẻ hung tàn này như thể chỉ một giây sau sẽ bộc phát, trực tiếp làm thịt gã tóc đỏ vậy.
“Tôi, tôi.” Gã tóc đỏ kinh hãi, biểu cảm trên mặt như thể nhìn thấy quỷ vậy, không thể nói ra được một câu trọn vẹn. “Bành!”
Gã tóc đỏ bị đạp ngã xuống đất, trùng hợp làm sao mà cơ thể của gã lại đáp xuống đúng chai rượu vỡ dính đầy máu ở cổ của chính gã, mảnh thủy tinh sắc nhọn đâm vào lưng gã ta.
“Ahhhhhh!!!” Gã tóc đỏ tỏ vẻ xem thường, cười hềnh hệch tiến lên trước: “Em gái đừng tức giận như thế, mấy anh đây chỉ muốn chơi với em một lúc thôi mà.”
Gã vươn tay ra muốn sờ mặt Tần Nguyễn.
“Bốp!” Hai mắt gã nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ nổi tiếng trên cổ tay Kiều Hi, hâm mộ nói: “... Quá trâu bò!”
Hai người này đã quét sạch sự thù địch trước đó, bày tỏ ý kiến của mình với nhau và thỉnh thoảng lại đưa ra những nhận xét hâm mộ ghen tị.
Mấy người Kiều Hi, Lục Dịch Trần, Dung Kính, và Ân Thiên Lâm đã hạ gục đồng bọn của gã tóc đỏ chỉ trong một phút. Gã mập lùn đưa tay lên vê cằm, nhìn theo ánh mắt của hắn rồi bày tỏ ý kiến: “Nhóm người xông lên sau không hề đơn giản đâu, bất kể là khí chất trên người hay cách ăn mặc, rõ ràng đều là thiếu gia của các gia tộc lớn.”
Tên cao gầy gật đầu đồng ý: “Đã nhìn ra, quần áo họ mặc trên người không hề có logo. Mày nhìn cái đứa con lai có mái tóc vàng óng kia đi, trên cổ tay hắn đeo chiếc đồng hồ mà tao đã từng nhìn thấy rồi, nó là một món hàng hiệu xa xỉ bậc nhất thế giới đấy, và nó được sản xuất giới hạn. Nếu là hàng thật, thì chiếc đồng hồ kia trị giá 15,8 triệu đô la.”
Gã mập lùn trợn to mắt, tỏ rõ vẻ ước ao. Dứt lời, anh ta nhấc tay lên vỗ mạnh vào đầu gã tóc đỏ.
Ánh mắt lạnh lẽo và sắc bén như chim ưng của Tần Muội khiến gã tóc đỏ thấy hơi sợ hãi, một luồng khí ớn lạnh từ lòng bàn chân xông thẳng lên não gã.
Không phải gã tóc đỏ sợ Tần Muội, cậu thanh niên trông còn nhỏ tuổi hơn gã này, mà là vì đối phương nhặt chai rượu vừa bị vỡ trên mặt đất lên. Gã mập lùn huých cùi chỏ vào tên cao gầy vừa đánh nhau với mình: “Này, mày đã từng gặp qua đám người này ở trong quán bar chưa?”
Tên cao gầy quan sát nhóm Kiều Hi, Lục Dịch Trần, trong mắt lóe lên ánh sáng tò mò.
Hắn lắc đầu với gã mập lùn: “Tao thường xuyên có mặt ở quán bar này nhưng không có ấn tượng gì với bọn họ cả.” Mặt bị bể toàn thủy tinh sắc nhọn đang đặt ở ngay cổ họng của gã.
Gã cực kỳ nghi ngờ rằng, chỉ cần mình nói sai một câu thôi là thủy tinh sắc nhọn sẽ cắt cổ gã ngay lập tức.
Nhìn thấy khuôn mặt co rúm lại của gã, Tần Muội nhe răng cười: “Này nhóc, tao đang hỏi mày đấy!” Tần Nguyễn bước vào quán bar và bị phong cách trang trí đẹp mắt bên trong, cùng màu sắc và hình dạng của ánh đèn thu hút.
Nơi này được trang trí xa hoa tráng lệ, mọi chi tiết đều lộ ra vẻ trang nhã cao quý.
Nhưng cô chưa kịp thưởng thức, thì đã thấy hai nhóm người đang đánh nhau trong quán bar. Gã tóc đỏ giơ tay che phần đầu bị đánh, trong lòng bàn tay cảm thấy ướt đẫm.
Mặt mũi gã tràn đầy tức giận, gã hung hăng trừng mắt với Tần Muội: “Mẹ kiếp! Mày là ai!”
Tần Muội kéo cái chân bị thương đi đến phía trước gã tóc đỏ, anh ta đưa tay tát bộp bộp vào mặt của gã, động tác làm người khác thấy nhục nhã vô cùng. Gã chỉ định trêu gái thôi mà, làm sao lại khiến tính mạng của mình bị đe dọa vậy.
“Anh hai, anh đừng dọa hắn.”
Tần Nguyễn đi lên trước, lấy tay đè lại bàn tay đang cầm chai rượu vỡ của Tần Muội. Tiếng gào xé ruột xé gan vang lên, mặt mũi của gã tóc đỏ đầy vẻ dữ tợn.
Gã quay đầu nhìn về phía đám bạn, nhịn đau giận dữ hét lên: “Chúng mày còn đứng ngây ra đó làm gì, đánh cho tao! Hôm nay tao muốn cạo chết bọn này!”
Mấy thanh niên ăn mặc phong cách hip-hop kia nhìn Tần Nguyễn và Tần Muội, đánh giá xem họ có phải là đối thủ của mình không. Cũng không biết là cô cố ý hay vô tình, mà khi cô đè tay của Tần Muội xuống, chai thủy tinh vỡ cực kỳ sắc bén Tần Muội đang cầm trong tay đâm rách cổ của gã tóc đỏ.
Máu đỏ tươi chảy ra từ vết thương, nhuộm đỏ áo của đối phương.
Gã tóc đỏ cảm giác cổ nhói nhói, gã nhận ra rằng cổ họng của mình đã bị cắt, khuôn mặt bóng nhờn của gã trở nên trắng bệch. Tần Nguyễn hơi nhướng mày, ánh mắt dời xuống bên dưới, nhìn cái chân bị đèn rơi xuống làm bị thương của Tần Muội.
“Chân anh không đau à?”
Nghĩ đến cái chân còn bị thương, sắc mặt Tần Muội trong nháy mắt nhăn nhó: “Ui da! Đau! Đau chết mất!” Hai anh em nhà này một người thoạt nhìn là phụ nữ yếu ớt, một người thì chân đang bị thương nên có lẽ sức chiến đấu cũng không quá mạnh.
Những người này lộ ra vẻ do dự, gã tóc đỏ thấy thế thì lớn lối nói: “Tao cho chúng mày tiền! Đánh cho tao! Xảy ra chuyện tao chịu trách nhiệm!”
Vừa nghe đến tiền, mấy tay thanh niên trẻ tuổi như ong vỡ tổ lao về phía Tần Muội và Tần Nguyễn. Đi được nửa đường, cô bị một người đàn ông có mái tóc màu đỏ chói lọi ngăn lại.
“Này em gái bao nhiêu tuổi rồi? Có muốn đi chơi với bọn anh không?”
Đứng phía sau gã này là năm, sáu thanh niên ăn mặc theo phong cách hip-hop và nhuộm tóc đủ màu. “Có người chết! Bên trong có người bị đè chết!”
Người thanh niên hoảng sợ rú lên, cậu ta giật mạnh tay mình ra khỏi tay của Kiều Hi rồi lôi kéo bạn gái chạy ra bên ngoài.
Tần Nguyễn đi ở phía trước nghe nói bên trong có người chết thì tăng tốc bước chân. Tần Nguyễn vung tay hất văng bàn tay heo kia, cô lạnh lùng nhìn chằm chằm gương mặt bóng nhờn của đối phương, vẻ mặt cô trầm xuống, cô nói: “Tôi lặp lại lần nữa, tránh ra!”
Kiều Hi ở bên cạnh khoanh tay xem kịch vui.
Cậu ta thấy, thằng nhóc tóc đỏ trước mặt này đúng là chán sống rồi, cũng dám trêu chọc vào chị dâu út của cậu ta. Tần Nguyễn đỡ Tần Muội đến ngồi trên ghế sô pha, sau đó xoay người đi về phía khu vực đánh nhau bừa bộn.
Cô đứng ở trước mặt gã tóc đỏ đang sợ hãi, khom người nắm lấy cổ áo gã, lạnh lùng trầm giọng nói: “Có tiền rất đáng gờm à? Thế nó có thể mua được mạng của anh không?”