Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1015: Tam gia chỉ còn sống được hai năm, tìm kiếm 52 tộc thần thú



Hoắc Vân Tiêu liếc sang, anh ra lệnh cho Minh Thiên Hành: “Sau khi trở về tăng cường thêm kết giới giữa Minh giới và Nhân giới, phòng ngừa Thần thú kthượng cổ tỉnh dậy sẽ xâm nhập vào, nếu có kẻ dám xông vào, giết không tha!”

Minh Vương trầm giọng đáp: “Vâng, thưa chủ thượng!” Hoắc Xuyên nghiêm nghị nói: “Còn không dừng lại, tôi sẽ nổ súng!”

Hoắc Vân Tiêu đưa tay ấn vũ khí trong tay anh ta xuống, nhẹ giọng nói: “Đừng bắn, là người của chúng ta.”
Nhóm Hoắc Khương bị kết giới ngăn cách, nhìn thấy bóng dáng chủ nhân thì cùng nhao nhao tiến lên đón.

Hoắc Khương nhìn gương mặt trắng bệch của Tam gia mà mặt biến sắc: “Tam gia, ngài bị sao vậy?”
Gương mặt phổ thông của Hoắc Khương lộ ra vẻ kinh ngạc khó hiểu.

Ông ta nhỏ giọng hỏi thăm: “Tam gia, vì sao chúng ta lại ở chỗ này ạ?”
Nghĩ như vậy, Lam Án cũng hỏi ra miệng.

Không chỉ anh ta hiếu kỳ, mà đến Trường Uyên cũng rất nghi hoặc.
Trường Uyên bất mãn nói: “Nhưng chính hắn đã giết A Nguyễn!”

Tiêu Vân Sâm nói: “Tôi tin năm đó hắn không biết chuyện A Nguyễn đã có thai, còn về phần có phải hắn giết A Nguyễn hay không thì còn phải đợi suy xét. Tất cả những gì chúng ta đang làm bây giờ là để chuẩn bị cho Sinh Tử kiếp của A Nguyễn, Đại Đế Phong Đô đã sử dụng năng lực quay ngược thời gian, ân tình này cũng sẽ không bởi vì trận chiến bi thảm năm đó mà bị xóa đi.”
Tại sao anh ta lại có linh cảm xấu nhỉ.

Trên khuôn mặt tuyệt đẹp yêu nghiệt của Lam Án lộ ra biểu cảm nín nhịn, anh ta đáp: “Vâng.”
Hocắc Vân Tiêu không nhìn ba chủ tớ Tiêu Vân Sâm ở sau lưng, mà cất bước tiếp tục đi về phía trước.

Ầm ầm!
Trường Uyên không quan tâm A Tình sống hay chết, hắn bước tới và hỏi hai người bằng giọng không tốt lắm: “Hiện giờ chúng ta bị nhốt ở núi Kỳ, vậy phải làm cách nào để đi tìm 52 tộc Thần thú?”

Tiêu Vân Sâm lại nói với giọng kiên định: “Thần thú ở ngay tại núi Kỳ!”
Hoắc Vân Tiêu mở mắt ra, liếc nhìn giọt máu lơ lửng trong lòng bàn tay của Minh Thiên Hành, anh phất tay với đám thuộc hạ: “Tất cả đi đi.”

“Chúng thần xin cáo lui!”
Ánh sáng vàng ở đường chân trời phía đông rút đi, và mọi thứ trên thế gian này trở lại trạng thái ban đầu.

“Tam gia!”
“Vâng, Tam gia!”

Hoắc Khương làm việc từ trước đến nay luôn không hỏi nhiều, nghe thấy mệnh lệnh của Tam gia, ông ta lập tức đáp lời.
Trường Uyên đứng đối diện nhìn thấy cảnh này mà hai mắt nhìn thẳng tắp.

Hắn chớp chớp mắt, vẻ hung tợn trong mắt thu lại, thay vào đó là ánh sáng lấp lóe.
Núi Kỳ.

Tiêu Vân Sâm được Lam Án đỡ, sau khi đoàn người Hoắc Vân Tiêu rời đi, sắc mặt anh ta cũng trở lại bình thường.
Giọt máu óng ánh, tản ra màu đỏ quỷ dị.

Lại mất đi một giọt tinh huyết khiến khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Vân Tiêu tái nhợt, như bị bệnh nặng vậy.
Hồi nhỏ A Nguyễn được cưỡi trên cổ Trường Uyên, có Lam Án luôn bảo vệ che chở, còn có Hồ Nhất Ngạn biến thân qua lại chiều chuộng con bé, mọi thị nữ tôi tớ cũng đều nghe theo lời con bé, đến ngay cả người anh trai là anh ta cũng luôn sẵn sàng đáp ứng mọi yêu cầu của con bé.

Tiêu Vân Sâm sờ lên chóp mũi của mình, nhớ lại chuyện mình đã chiều em gái vô lối như thế nào, khiến con bé đi khuấy cho cả Minh giới rung chuyển, mà có chút chột dạ nói sang chuyện khác: “Thời gian không còn nhiều, Hoắc Tam gia nhiều nhất chỉ còn sống được hai năm nữa thôi, mau chóng đi tìm kiếm các đồng loại khác của chúng ta ở núi Kỳ này đi!”
Hai mươi lăm vị thần linh Minh giới nháy mắt biến mất tại chỗ.

Minh Thiên Hành là bị Chử Tử Phượng cưỡng ép lôi đi.
Lam Án cùng Trường Uyên đều lộ ra vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc.

Tiêu Vân Sâm chỉ tay lên không trung và bảo: “Hiện tại, núi Kỳ đang là nơi ma quỷ không ra được, nhân loại không vào được, nó đã hoàn toàn biến mất, thoát khỏi pháp tắc của đất trời, như thế lại càng dễ dàng hơn cho chúng ta làm việc. Trước khi đi Hoắc Tam gia đã nói núi Kỳ là một nơi tốt, ở khắp mọi nơi đều có thể nhìn thấy mỹ vị trần gian. Ở Nhân giới có một cuốn sách về các công thức nấu ăn cổ xưa có nói rằng chúng ta là những con thú quý hiếm và là những món ngon nhất trên đời, thế chẳng phải đã nói quá rõ ràng rồi hay sao.”
Nghe vậy, Tiêu Vân Sâm dùng đầu ngón tay bóp lấy lòng bàn tay, anh ta bình tĩnh nói: “Đại Đế Phong Đô đáng lẽ là con cưng của ông trời, bây giờ lại phải tuân theo pháp tắc của trời đất. Năm đó có rất nhiều Thần thú thượng cổ ngã xuống, còn cả Sinh Tử kiếp của A Nguyễn cũng có liên quan tới nó. Hiện giờ cả hai bên cần phải hợp tác, chúng ta phải mau chóng tìm ra 52 tộc Thần thú, và trước khi Tam gia mất, chúng ta phải cùng hắn đánh vỡ nguy hiểm tiềm ẩn do phá vỡ sự khống chế của pháp tắc trời đất.”

Lam Án hỏi: “Ý của chủ nhân là muốn hợp tác với Đại Đế Phong Đô?”
Ông ta phất tay, gọi hai tên thuộc hạ lại vào giao Tống Tình cho bọn họ, hạ lệnh nhất định phải đưa người trở về khu nhà họ Hoắc.

...
Tiêu Vân Sâm không hề biết điều này, sau một lúc, anh ta trầm giọng nói: “Tiếp theo, chúng ta cần tìm 52 tộc Thần thú thượng cổ, thời gian không còn nhiều nữa!”

Thấy Trường Uyên vẫn còn đang ra sức đập vào kết giới, anh ta đưa tay lên ấn vào mi tâm, bất đắc dĩ nói: “Trường Uyên, đừng lãng phí sức lực nữa.”
Sắc mặt của Lam Án khôi phục như lúc ban đầu, anh ta nghiêm túc gật đầu, nói: “Trước khi kết giới bị hạ xuống, tôi đã đẩy cô ấy ra ngoài, nhưng một tia sét lại đánh trúng cô ấy, nhìn tình trạng lúc đó của cô ấy thì có lẽ đã bị thương.”

“Sét đánh cô ấy?” Khóe môi Tiêu Vân Sâm giật giật.
Trường Uyên quay đầu lại, mặt mũi tràn đầy phẫn nộ và dữ tợn, đôi mắt đỏ au lóe lên tia nhìn độc ác: “Chủ nhân, chẳng lẽ chúng ta sẽ bị nhốt ở đây ba năm ư?”

“Sẽ không lâu như vậy đâu.”
Bọn họ không thể nhìn thấy Tiêu Vân Sâm, Trường Uyên và Lam Án ở trong kết giới phía sau, và núi Kỳ đã biến mất ngay trước mắt họ.

Lọt vào trong tầm mắt là một con đường bằng phẳng và rộng rãi.
Hoắc Vân Tiêu chống đỡ cơ thể tiếp tục đi về phía trước, lần này không có sấm sét đánh xuống.

Anh nhìn thấy bóng dáng ám vệ của nhà họ Hoắc ở phía trước.
Mặc dù mình không nằm trong thực đơn... Phì! Không nằm trong ghi chép của sách cổ, nhưng Lam Án cũng không nhịn được mà lộ ra vẻ mặt dở khóc dở cười.

Ngay lập tức anh ta chợt hiểu ra, Hoắc Tam gia làm như thế này chẳng lẽ lại là đang giúp bọn họ.
Hoắc Khương nhìn đồng hồ rồi trả lời: “Chín giờ bốn mươi lăm ạ.”

Hoắc Vân Tiêu nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay, chuỗi tràng hạt Khôn Thiên Minh lại một lần nữa trở nên ảm đạm xám xịt, tiếng nói ôn hòa cất lên: “Đi thôi, chị dâu cả còn đang chờ chúng ta ở nước Fuluo.”
Tiêu Vân Sâm cũng không nói nhiều, trong lòng anh ta biết rõ hai người này yêu chiều A Nguyễn tới mức nào.

Năm đó A Nguyễn cái gì cũng dám làm như thế, đều là do bị từ trên xuống dưới tộc Đồ Sơn chiều hư.
Anh ta ngẩng đầu nhìn lên bầu trời tối tăm, không có ánh sáng của mặt trời, mặt trăng hay các vì sao, trời và đất ở núi Kỳ giống như bị chia cắt, núi Kỳ bọn họ đang ở cũng bị cách biệt với mọi thứ trên thế gian.

Lam Án cau mày hỏi: “Chủ nhân, bước kế tiếp chúng ta nên làm như thế nào?”
Thấy Hoắc Khương còn muốn hỏi tiếp, Hoắc Vân Tiêu lên tiếng: “Đưa cô ta về nhà họ Hoắc, giao cho anh hai tôi.”

Vì để thoát ra mà Tống Tình đã ngủ với Hoắc Dịch Dung.
Nếu như Tiêu Vân Sâm không phải là chủ nhân, rất có thể Trường Uyên đã lao tới và ôm cái đuôi đầy lông xù đó vào lòng.

Lam Án cũng không kém cạnh, anh ta cũng nhìn chín cái đuôi của chủ nhân bằng ánh mắt chỉ muốn nhào lên.
Sấm sét trên trời lại nổi laên, lần này không đánh xuống đất, mà càng giống như là cảnh cáo hơn.

Hoắc Vân Tiêu đứng lại, đôi mắt đỏ khẽ nheo vào, anh đưa tay về phía Minh Thiên Hành: “Lấy cho tôi một giọt máu.”
“Ở núi Kỳ?”

“Thật chứ?”
Đôi môi mỏng của Hoắc Vân Tiêu hơi nhếch lên, anh nhẹ nhàng nói: “Tới gặp một cố nhân.”

Hoắc Khương vẫn không nhớ ra, không hiểu rõ tại sao bọn họ lại xuất hiện ở nơi hoang vắng này.
Tiêu Vân Sâm cúi đầu, mặt lộ vẻ trầm ngâm, chín cái đuôi lông xù to lớn lắc lư ở phía sau.

Lam Án lén liếc mắt, bàn tay để xuôi bên người của anh ta nhẹ nắm lại, cố gắng nhịn xuống suy nghĩ muốn làm ra hành động bất kính với Tiêu Vân Sâm.
Minh Thiên Hành thận trọng nhìn chủ thượng đang nhắm mắt, hắn ta duỗi bàn tay run rẩy ra và nắm lấy bàn tay lạnh buốt không có chút nhiệt độ nào của chủ thượng.

Một giọt máu từ trong cơ thể Hoắc Vân Tiêu bị rút ra.
Cảnh tượng lúc đó vô cùng buồn cười, A Tình còn duy trì tư thế một chân đứng thẳng, lúc sét đánh ở trên người cô ta trông giống như gà trống đứng co chân vậy.

Tiêu Vân Sâm hơi nheo mắt lại: “Hy vọng cô ấy không xảy ra chuyện gì.”
Mặc kệ là ai biết mình bị đám nhân loại vô tri xem như món ngon trần gian, còn đặc biệt tạo ra một quyển sách dạy nấu ăn về họ như thế thì đều sẽ cảm thấy hậm hực.

Hắn chính là hung thú thời thượng cổ đấy, ai dám ăn hắn hả!
Lam Án lên tiếng hỏi: “Phải tìm như thế nào ạ?”

Tiêu Vân Sâm nói: “Trường Uyên triệu tập lũ ma quỷ ở núi Kỳ, chúng ta sẽ thăm dò từ chúng nó trước, xem có nơi nào xảy ra hiện tượng dị thường không, có mục tiêu để tìm kiếm rồi, thì từ khoảng cách gần tôi có thể cảm ứng được hơi thở của bọn họ.”
Ông ta bước nhanh xông lên phía trước, nắm lấy cánh tay bị bỏng lộ ra bên ngoài ống tay áo chỉ còn lại một nửa của Tống Tình, trầm giọng hỏi: “Tại sao cô lại xuất hiện ở đây?”

Mặt Tống Tình đầy vẻ hoang mang, đôi mắt lạnh lùng trước kia giờ trong veo như trẻ con, cô ta nói: “Tôi, tôi không biết.”
Đôi mắt quay trở lại màu đen của Trường Uyên lóe lên vẻ dữ tợn: “Nếu như hắn thật sự giết A Nguyễn thì ngày mà Thần thú thượng cổ thức tỉnh cũng sẽ là ngày Đại Đế Phong Đô bị ngã xuống một lần nữa!”

Lam Án mặc dù không nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt bình tĩnh lạnh lùng của anh ta, có lẽ anh ta cũng đồng ý với Trường Uyên.
Trường Uyên nghe thế mà không nhịn được phải nói tục.

Hắn bây giờ đã học được phương diện tinh túy nào đó của ngôn ngữ phương đông, nên thỉnh thoảng lại tuôn ra những lời thô tục.
Thấy rõ ràng cô ta bị sét đánh và tâm thần hơi bất ổn, Hoắc Vân Tiêu không ngờ Tiêu Vân Sâm lại đưa Tống Tình ra khỏi núi Kỳ sớm như vậy.

Năm xưa, Tống Tình là thị nữ đắc lực nhất ở bên cạnh A Nguyễn, cô ta rất trung thành và có lòng bảo vệ chủ rất cao.
Khi đối phương đến gần, một mùi khét gay mũi bị gió thổi tới.

Hoắc Khương nhận ra người này, ông ta cau mày nói: “Là Tống Tình!”
Một cái đuôi phía sau Tiêu Vân Sâm đột nhiên duỗi về phía trước.

Lông ở đầu chiếc đuôi xù ra như hình chiếc ô cọ nhẹ vào khuôn mặt tuấn tú của anh ta, nơi đó có một giọt máu.
Ánh sáng đỏ trong mắt anh nhạt dần, đôi mắt đen láy của anh có thể nhìn thấy bóng dáng mệt mỏi của Tống Tình từ phía xa.

Trông toàn thân cô ta chật vật giống như vừa trải qua một trận chiến đấu vậy, quần áo trên người như bị lửa thiêu rụi.
Chuyện tốt của hai người họ đã thành, còn không biết anh hai sẽ thẹn quá hóa giận như thế nào đâu.

Đương nhiên, ở trong chuyện đó cũng có dấu tích của anh, đưa người trở về cũng coi như là công tội bù nhau.
Hoắc Vân Tiêu đưa tay về phía Hoắc Khương, ông ta lập tức tiến lên đỡ anh.

Anh làm như không có chuyện gì xảy ra, hỏi Hoắc Khương: “Mấy giờ rồi?”
Ánh mắt của hai người quá rõ ràng, khiến Tiêu Vân Sâm thấy tình thế không ổn bèn lập tức thu hồi chín cái đuôi.

Anh ta ho một tiếng rồi hỏi Lam Án: “Đã đưa A Tình ra ngoài rồi?”
Đột nhiên, Hoắc Xuyên ngăn lại ở trước người Tam gia, hai mắt sắc bén nhìn bóng dáng mơ hồ trước mặt, anh ta trầm giọng nói: “Là ai?!”

Ánh trăng chiếu xuống bóng hình mảnh khảnh, chậm rãi đi về phía đám người.
“Được!”

Trường Uyên là hung thú thượng cổ, lúc này hắn hóa thân về hình thú, âm thanh của Câu Xà vang vọng khắp thung lũng.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.