Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1009: Hoắc tam gia truy tìm tiêu vân sâm, hai người sắp gặp mặt



Tống Tình nằm trên vũng máu, đôi môi trắng bệch, khuôn mặt xinh đẹp không còn một chút sắc máu, cô ta mấp máy môi nói gì đó 1nhưng Hoắc Dịch Dung không thể nghe thấy.

Đột nhiên, hình ảnh trước mặt đột ngột dừng lại, giống như một tấm gương 2hoàn chỉnh bị vỡ thành vô số mảnh.

Ánh mắt Hoắc Dịch Dung trở nên rõ ràng, đập vào mắt anh ta là căn phòng quen thu7ộc, nhưng thiếu mất một bóng người. Một khi gặp nguy hiểm, tính mạng của họ chỉ là chuyện nhỏ, nếu Tam gia gặp chuyện mới là trời sập.

Đôi mắt đang cụp xuống của Hoắc Vân Tiêu khẽ ngước lên, đôi mắt đen quét về phía Hoắc Khương, anh lạnh giọng nói: “Bọn họ không phải là người, một khi bị đánh động sẽ rất khó tìm được.”

Hoắc Vân Tiêu đã mất rất nhiều công sức để tìm Tiêu Vân Sâm.
Trong mắt Hoắc Khương lộ vẻ lo lắng, ông ta đề nghị: “Chủ nhân, nơi đó hẻo lánh và cực kỳ nguy hiểm, hay là để chúng tôi đi dò đường trước?”

Hành động lần này đã được sắp xếp từ trước, nhưng không ai trong số họ nghĩ rằng Tống Tình sẽ tiến vào khu vực nguy hiểm nhất của núi Kỳ, điều đó đã cản trở hành động tiếp theo của họ.

Mà quan trọng nhất là chủ nhân cũng muốn đi cùng họ.
A Tình nói với vẻ đương nhiên: “Tôi cảm nhận được tiếng gọi của chủ nhân.”

Lam Án cau mày, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng: “Chủ nhân gọi cô lúc nào?”

Lam Án phát hiện có người ở gần nên mới ra ngoài tìm hiểu, không ngờ lại gặp người quen.
Bóng dáng hai người biến mất gần như ngay lập tức.

Ở dưới chân núi, bên trong căn lều tạm bợ, vài cặp mắt đang nhìn thẳng vào chấm đỏ trên màn hình máy tính.

Vào lúc A Tình bị Lam Án kéo đi, chấm đỏ trên màn hình máy tính bay về phía thung lũng sâu của núi Kỳ với tốc độ cực nhanh.
Tại núi Kỳ ở thành phố Vân.

Trên con đường núi quanh co và dốc đứng, Tống Tình, người mà Hoắc Dịch Dung đang nghiến răng đọc tên, chống đỡ cơ thể yếu ớt của mình và bước từng bước về phía núi sâu.

Năm mười sáu tuổi, lần đầu tiên Tống Tình gặp Hoắc Dịch Dung, người thiếu niên có dáng vẻ cao quý và ngông cuồng đó đã trở thành mục tiêu cả đời của cô ta.
Hoắc Dịch Dung oán hận nhìn chằm chằm chiếc giường nhuốm máu trước mặt, trong m7ắt lóe lên một tia lạnh lẽo, toàn thân tỏa ra sát khí lạnh như băng.

Nếu như trước đây anh ta vẫn còn chút thương t2iếc Tống Tình, nhưng sau khi nhớ lại những ký ức mơ hồ đêm qua, những thương tiếc và cảm tình đó đã bị cuốn sạch sành sanh.0

Cô gái Tống Tình này lại dám tính kế anh ta.
Hoắc Dịch Dung tức giận đến mức hô hấp trở nên nặng nề, khóe môi cong lên thành một nụ cười tà ác, thẹn quá hóa giận nói: “Tống Tình! Cô giỏi lắm!”

Đợi lúc nào bắt được đối phương, Hoắc Dịch Dung nhất định phải trả mối thù đêm qua.

Hoắc Khương và Hoắc Xuyên, những người đáng lẽ phải đến nước Fuluo đang nhìn cảnh này, bọn họ mang vẻ mặt nghiêm nghị quay ra liếc nhìn nhau.

Hoắc Khương quay người, cung kính nói với người đàn ông cao quý, nho nhã đang ngồi trên chiếc ghế phía sau: “Chủ nhân, Tống Tình đang tiến sâu vào thung lũng núi Kỳ với tốc độ nghìn mét trên giây.”

Hoắc Vân Tiêu đang dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, chậm rãi mở đôi mắt đen sâu thẳm không một chút cảm xúc ra.
Việc này không chỉ luyện hóa được Thực Âm cổ trong cơ thể, cô ta còn giải quyết được trứng trùng đang phát triển trong cơ thể Hoắc Dịch Dung.

Đáng lẽ đây là chuyện tốt, một mũi tên hạ hai con chim, nhưng nhân cách con người là Tống Tình liên tục giày vò, lúc kết hợp Tống Tình liên tục khóc lóc xin lỗi, cứ như thể cô ta đã làm chuyện gì đó rất ác độc vậy.

Cô ta là yêu chứ không phải người, A Tình không hiểu được cảm xúc phức tạp của con người Tống Tình, cô ta chỉ biết cảm nhận tiếng gọi của Thần Quân, cho dù phải bò thì cũng muốn bò đến trước mặt chủ nhân.
Vẻ mặt anh căng cứng, liếc mắt nhìn Hoắc Khương rồi lạnh lùng hỏi: “Bây giờ đã dừng lại chưa?”

Hoắc Xuyên nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, trả lời: “Người đã không còn di động, vị trí của cô ấy là ở khe nứt sâu nhất của núi Kỳ.”

Hoắc Vân Tiêu phủi bụi không tồn tại trên ống quần, ung dung đứng dậy, trầm giọng nói: “Triệu tập mọi người, xuất phát thôi.”
Hoa yêu A Tình thở hổn hển đi về phía trước, cô ta có thể cảm giác chủ nhân đang ở trong núi sâu, cách cô ta rất gần.

Tối hôm qua cô ta tiêu hao quá nhiều yêu lực, khiến cơ thể vừa mới khôi phục này không thể điều khiển yêu lực một cách tự nhiên, nếu không giờ phút này A Tình chẳng phải leo bộ lên núi.

Đường núi nhỏ hẹp vô cùng hiểm trở, hai bên là khe núi sâu, không cẩn thận sẽ rơi xuống núi, nếu là con người thì rất có khả năng sẽ bị chôn thây ở nơi hoang vu này.
A Tình còn ngơ ngác hơn cả anh ta, mồ hôi từ khuôn mặt quyến rũ chảy xuống cắm rồi nhỏ xuống con đường núi dưới chân, trong không khí tràn ngập mùi hương hoa quyến rũ.

A Tình nhớ lại những ký ức xông vào đầu hôm qua, cô ta giải thích: “Hôm qua tôi cảm giác được tiếng gọi của chủ nhân, tôi dựa theo hơi thở của chủ nhân để tìm đến đây.”

Lam Án không biết nghĩ tới cái gì, vẻ mặt biến sắc, dịch chuyển tức thời đến bên cạnh A Tình, nắm tay cô ta chạy về phía núi sâu.
Ngay cả hoa yêu A Tình, lúc này cũng có nguy cơ bị thương nếu ngã xuống núi.

“A Tình?”

Đột nhiên có một giọng nói quen thuộc vang lên ở phía trước.
A Tình là nữ hầu bên cạnh chủ nhân, đã từng cùng Tần Nguyễn đến thành Phong Đô.

Khi A Nguyễn ngã xuống, A Tình cũng tan biến cùng cô.

Nhìn thấy A Tình, trong lòng Lam Án dấy lên nhiều nghi vấn.
Nhưng tất cả những điều này đã thay đổi vào đêm qua, sau khi Tống Tình khôi phục ký ức kiếp trước.

Cô ta là A Tình, là hoa yêu đã tu luyện vài nghìn năm, thậm chí còn là thị nữ của Thần Quân Hồ tộc.

Cảm nhận được tiếng gọi của chủ nhân, tính cách mạnh mẽ của hoa yêu A Tình thức tỉnh, bất chấp sự ngăn cản của ý thức con người Tống Tình, hoa yêu cưỡng ép kết hợp với Hoắc Dịch Dung và dùng hành động đó để thoát khỏi cổ trùng đang làm cơ thể mình trở nên yếu ớt.
Thấy chủ nhân đã quyết định, Hoắc Khương đè tay lên vai Hoắc Xuyên, dẫn anh ta ra ngoài lều để tập hợp mọi người theo lệnh chủ nhân.

Hoắc Vân Tiêu đứng tại chỗ, cụp mắt xuống, tay phải vuốt ve chuỗi tràng hạt Khôn Thiên Minh trên tay trái.

Kể từ khi nhìn thấy Lam Án vào đêm đó, một số ký ức mơ hồ cứ hiện lên trong tâm trí anh.

Mắt của Hoắc Vân Tiêu cũng bắt đầu nhìn thấy những vật bay lơ lửng trong không trung.

Mấy ngày trước, đêm khuya anh đi đón Tần Nguyễn trên đường núi, dọc đường anh đã thấy rất nhiều hồn ma lang thang.

Những thứ đó đều sợ Hoắc Vân Tiêu, bọn chúng thi nhau trốn tránh khi thấy anh.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.