Tần Nguyễn trầm ngâm nói: “Gặp được Tống Tình thì mọi chuyện sẽ rõ ràng thôi.”
Hoắc Dịch Dung cũng nghĩ như vậy, anh2 ta lạnh lùng ra lệnh với Hoắc Chi ở phía sau: “Về đi!” Hoắc Dịch Dung giống như một đứa trẻ sơ sinh, không chỉ tận hưởng sự ấm áp của ánh nắng mặt trời, mà còn cảm nhận được sự dễ chịu của nước tác động lên da.
“Nhị gia… Thật xin lỗi…”
Lời xin lỗi của Tống Tình vang lên bên tai. Thực lực của Tống Tình có thể so sánh với Hoắc Chi, là một trong số các thủ lĩnh, nếu thật sự muốn tìm đối phương, e rằng độ khó sẽ khá lớn.
Tại sao số anh ta lại khổ như vậy, đi trực đúng vào ngày hôm nay.
Hoắc Dịch Dung ngồi trên xe lăn, lạnh lùng liếc nhìn người hầu xung quanh, lạnh giọng nói: “Tất cả đi xuống đi.” Sau khi tự an ủi một lúc lâu, Hoắc Dịch Dung vẫn không giải tỏa được sự bực tức trong lòng, ngọn lửa giận càng bùng lên mãnh liệt hơn.
Anh ta trầm giọng gọi: “Người đâu tới đây!”
Ám vệ ở trong góc đi tới: “Nhị gia.” Hoắc Dịch Dung: “Em…”
“À, em nhớ còn có việc phải đi làm! Em quên chưa chúc mừng anh đã dọn sạch được trứng trùng, cơ thể khôi phục khỏe mạnh rồi đấy!”
Trước khi Hoắc Dịch Dung kịp nổi giận, Tần Nguyễn đã kéo Hoắc Chi chạy ra ngoài, tiếng cười trêu tức của cô khiến đám người hầu trong phòng sợ mất mật. Hoắc Dịch Dung híp mắt, dùng ánh mắt sắc bén nhìn từ đầu đến chân ám vệ, khắp người tỏa ra sát khí lạnh thấu xương: “Điều tra cho tôi, cho dù phải đào sâu ba mét đất cũng phải tìm ra được Tống Tình!”
“Vâng!”
Ám vệ nhận lệnh rời đi, vừa quay người một cái, sắc mặt người này lập tức nhăn nhó. Tần Nguyễn nghe xong, cảm thấy rất thú vị, cô suy đoán: “Nói như vậy thì Tống Tình đã có kế hoạch từ trước à?”
Người hầu đưa tờ giấy dính máu trong tay cho Hoắc Dịch Dung: “Nhị gia, đây là bức thư mà Tống tiểu thư để lại.”
[Nhị gia đừng nhớ đến tôi, sau khi khỏe lại tôi sẽ quay về chịu đòn nhận tội.] Ánh mắt của Hoắc Dịch Dung lại dời về phía chiếc gương, anh ta thấy mình trong gương dường như đang say, khuôn mặt hơi vặn vẹo, còn đỏ bừng một cách không bình thường.
Mà người đã khiến Tống Tình phải khóc lại chính là anh ta.
Đối phương nằm trong lòng anh ta, trong đôi mắt mê người lóe lên màu sắc kỳ quái, hai hàng lệ từ trong mắt lăn xuống, vừa giống như trân châu vừa giống như những cánh hoa. Khi ba người trở lại căn biệt thự của7 Hoắc Dịch Dung, anh ta lập tức sai người hầu gọi Tống Tình xuống.
Người hầu nhận lệnh đi lên lầu, nhưng rất nhanh từ trên lầu vang lên ti2ếng bước chân gấp gáp.
Đối phương hốt hoảng chạy xuống, kinh hãi nói: “Nhị gia, không thấy Tống tiểu thư đâu nữa, trong phòng rất nhiều má0u, trên giường đầy vết máu!” Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Tần, Nguyễn!”
Anh ta bị cười nhạo kìa!
Tống Tình muốn dẫn trứng của Tuyệt Mệnh Thực Dương cổ ra ngoài, thì cách duy nhất là giao hợp. Một hàng chữ ngắn ngủi đập vào mắt, Hoắc Dịch Dung vò tờ giấy thành một cục rồi ném xuống thảm, tức giận mắng: “Nhớ cái rắm! Đứa nào đứa nấy đều giỏi tự tiện quá nhỉ!”
Hoắc Dịch Dung ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Hoắc Chi ở phía sau, rồi nói với giọng đầy xỉa xói: “Có phải mấy năm nay quá thoải mái, nên mới khiến đội ám vệ các người càng ngày càng to gan?!”
“Nhị gia, thuộc hạ có tội!” Trên tầng hai nồng nặc mùi máu, Hoắc Dịch Dung cau mày, men theo mùi máu về phía phòng Tống Tình.
Mùi máu tươi càng ngày càng nồng, Hoắc Dịch Dung đứng ở cửa ra vào, nhìn vết máu khô trong phòng, trong đầu hiện lên ký ức mơ hồ.
Không biết có phải do ảo giác hay không mà hình như anh ta ngửi thấy mùi hương hoa ngọt ngào. Những hình ảnh mơ hồ lại một lần nữa hiện lên trong đầu.
Mùi hoa thơm ngọt tràn vào chóp mũi, hai cánh tay trắng muốt như củ sen ôm lấy cổ Hoắc Dịch Dung, tiếng khóc vang vọng bên tai.
Mặc dù bây giờ là ngày cuối đông lạnh giá, nhưng anh ta dường như đang ngâm mình trong nước biển ấm áp, được bao quanh bởi dòng nước ấm. Trong mắt Tần Nguyễn lóe lên tia sáng màu vàng nhạt, ánh sáng vàng lan tỏa khắp nơi trên lầu, cô không phát hiện linh hồn của Tống Tình nên trong lòng cũng yên tâm hơn rất nhiều.
Tần Nguyễn cụp mắt xuống, nhìn vẻ mặt đầy tức giận của Hoắc Dịch Dung, cô cười nói: “Anh Dung, nếu đã không sao rồi thì không cần ngồi xe lăn nữa đâu. Anh nhìn đi, trong thời gian qua anh bị gầy xọp hẳn đi, cơ bắp cũng mất hết rồi nhỉ? Vận động nhiều một chút mới tốt cho sức khỏe, tại sao bị một cô gái đánh lén, lại còn không có bất kỳ cảm giác gì chứ, chậc.”
Đôi môi mỏng của Hoắc Dịch Dung mím chặt, trong mắt lóe lên ngọn lửa. Vào giây phút này, Hoắc Dịch Dung nhìn mình trong gương, phảng phất nhìn thấy một vị hoàng đế cổ đại ngu ngốc, vừa ngang ngược lại vừa tàn nhẫn.
Ngoài việc phát động những cuộc chiến tranh bất tận, vị vua này còn muốn dùng những phương pháp tàn ác nhất để cướp đoạt và bóc lột kẻ yếu.
Để ngăn chặn con mồi chạy thoát, anh ta còn dùng thủ đoạn cực kỳ hèn hạ để bóp chặt cổ họng đối phương. Hoắc Chi vô thức quỳ một chân xuống đất, khuôn mặt xinh đẹp căng cứng, toàn thân tỏa ra sự sợ hãi.
Tần Nguyễn khẽ tặc lưỡi, bước tới trước mặt Hoắc Chi rồi kéo cô ta lên: “Anh Dung, xem ra Tống Tình không có gì nguy hiểm, anh cũng đừng trút giận lên Hoắc Chi, em còn cần dùng cô ấy đấy.”
Sắc mặt Hoắc Dịch Dung đầy lạnh lùng, nhưng giọng điệu lại mềm đi: “Em bảo vệ cô ta quá đấy.” Những người hầu chậm rãi rời đi trong yên lặng.
Trong phòng khách rộng lớn, rất nhanh chỉ còn lại một mình Hoắc Dịch Dung.
Anh ta dùng hai tay đỡ tay vịn xe lăn, chậm rãi đứng lên rồi bước về phía trước vài bước. Hoắc Dịch Dung hít sâu một hơi, nhìn về phía cầu thang, bước những bước vững vàng về phía đó.
Để chứng minh cơ thể đã thực sự hồi phục, Hoắc Dịch Dung leo thẳng lên cầu thang.
Trong lúc này trái tim không hề đau, ngoại trừ bắp chân hơi ê ẩm do lâu ngày không vận động thì chẳng có vấn đề bất thường nào xảy ra. Trái tim không còn những cơn đau nhói hành hạ thường xuyên, đôi chân cũng không còn đau nhức và bủn rủn khi bước đi vài bước nữa.
Hoắc Dịch Dung ngập ngừng tiến lên vài bước, cảm thấy hô hấp ngày càng dễ dàng.
Nếu buổi sáng anh ta có ảo giác cảm thấy thân thể đang dần tốt lên, vậy sau khi xác nhận trứng cổ trùng biến mất, Hoắc Dịch Dung thấy toàn bộ chức năng của cơ thể dường như đều trở nên tốt đẹp, không biết do hiệu ứng tâm lý hay sự thật là như thế. Lời xin lỗi, khóc lóc của kẻ yếu sẽ không nhận được sự thương xót nào mà chỉ làm trầm trọng thêm sự hung hăng độc đoán của gã bạo quân.
Những gì Tống Tình làm dường như đã trở thành bản nhạc đệm cho cuộc chiến mất lý trí của kẻ thù.
Hoắc Dịch Dung nhìn thấy chính mình trong đầu, giống như một con dã thú mất đi lý trí, hoàn toàn tự chủ làm những việc mà khi tỉnh táo sẽ không làm. “Vâng, Nhị gia!”
Hoắc Chi đẩy xe lăn đi về phía chiếc xe mà bọn họ đã dùng7 để tới đây.
Tần Nguyễn cũng rất tò mò muốn biết chuyện gì xảy ra, cô đi theo sau hai người. Nhưng Hoắc Dịch Dung không có bất kỳ ký ức gì về chuyện đêm qua, thậm chí còn không có một chút cảm giác nào.
Đây là nghi vấn lớn nhất trong lòng anh ta, thậm chí còn cảm thấy hơi nhục nhã, bây giờ bị Tần Nguyễn vạch trần khiến Hoắc Dịch Dung mất đi tự tôn của một người đàn ông.
Tần Nguyễn ngoáy lỗ tai, cười nói: “Ở đây đừng to tiếng như vậy, em nghe được mà.” Tống Tình khóc, tiếng nói cũng kèm theo tiếng thở dốc.
Trong đầu anh ta, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Tống Tình trở nên mơ hồ, dường như cô ta đang bị ai đó ôm lấy.
Hoắc Dịch Dung nhìn thấy trong phòng có một tấm gương lớn, phản chiếu bóng dáng của anh ta và Tống Tình đang nằm khóc trong lồng ngực. Hoắc Dịch Dung bỏ qua mùi hoa không nên tồn tại, cất bước tiến vào trong phòng.
Khi tiến đến gần, tấm ga trải giường nhàu nát, dính một tảng máu lớn đập vào mắt anh ta.
Đột nhiên, đầu của Hoắc Dịch Dung đau như búa bổ, anh ta dừng lại, giơ tay lên ra sức lay đầu. Mặt Hoắc Dịch Dung không hề thay đổi nhìn chằm chằm vào người hầu, ánh mắt anh ta lạnh lùng, toàn thân tỏa ra hơi thở băng giá.
“Không thấy nghĩa là sao? Tôi đã bảo các người chăm sóc cô ấy cơ mà, các người chăm sóc như vậy đấy hả?”
Người hầu nơm nớp lo sợ đáp: “Tối hôm qua Tống tiểu thư nói không được khỏe, cô ấy sẽ uống hai viên thuốc rồi đi ngủ và dặn chúng tôi không được vào làm phiền trước chín giờ sáng.” Tần Nguyễn ra vẻ đương nhiên: “Tất nhiên là phải bảo vệ rồi, Tam gia không ở đây, bây giờ em làm gì cũng phải nhờ Hoắc Chi, nếu anh bắt nạt cô ấy, em lại phải báo với Tam gia, để anh ấy sắp xếp một người khác cho em.”
Nghe Tần Nguyễn nói sẽ báo với Tam gia, mặt mũi Hoắc Dịch Dung tỏ ra ấm ức, anh ta xua tay, nói: “Được rồi, được rồi, chuyện nhỏ thế này, sao phải báo với em ba chứ.”
Tần Nguyễn đỡ Hoắc Chi dậy, đôi mắt bình tĩnh nhìn lên trên lầu, dường như ngửi thấy mùi máu tanh nhàn nhạt đang tỏa ra từ phía trên. Khuôn mặt điển trai của Hoắc Dịch Dung đột nhiên trở nên lạnh lẽo, bàn tay thả bên người nắm chặt thành nắm đấm.
Anh ta thực sự bị gài bẫy, chỉ là những ký ức mơ hồ đó đều bị xóa sạch.
Cho dù bây giờ nhớ ra, nhưng vẫn có một số hình ảnh ký ức không mạch lạc, vẫn có những đoạn ký ức chưa được khai quật.
Tống Tình có năng lực mạnh đến mức nào, thậm chí có thể tính kế Hoắc Dịch Dung, hơn nữa lúc anh ta phát hiện thì đã muộn.
Hoắc Dịch Dung tức giận nghiến răng, nhưng không biết phải trút giận vào đâu.