Ckô đơn, bất lực, Tần Tiểu Ngũ đứng ở ven đường vòng hai tay ôm lấy mình. Đối với chúng mà nói, đi đến nhà trẻ tìm những người bạn khác để chơi vẫn hơn là ngày nào cũng ở nhà.
Còn chơi như thế nào thì phải do bọn họ định đoạt. Tần Nguyễn cũng không quá để ý đến những chuyện ấy, cô cúi đầu nhìn Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ, trong mắt toát ra vẻ tính toán.
Quan sát một hồi, Tần Nguyễn dùng giọng không xác định, nói: “A Diêu, An Kỳ, có phải các con nên đi học rồi không?” Nghe thấy được đi học, Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ cùng nghiêng đầu, hai khuôn mặt đáng yêu giống nhau như đúc lộ ra nghi hoặc.
Anh trai hỏi: “Đi học vui không ạ?” Trên gương mặt nhỏ của hoàng tử nhà họ Hoắc tràn đầy tình cảm quấn quýt, làm cho người ta không thể cự tuyệt được.
Hoắc Vân Tiêu khom người ôm thằng bé vào lòng, rồi ngồi xuống bên cạnh Tần Nguyễn, anh nói với cô: “Nếu em đồng ý, anh sẽ bảo người chuẩn bị thủ tục nhập học cho bọn nhỏ.” Tần Nguyễn chỉ biết anh phải đi đến vương quốc Fuluo, không biết anh còn muốn đến cả Bắc Anh nữa.
Nghĩ đến ông ngoại cùng hai bác mới nhận nhau năm ngoái, cô lắc đầu: “Em không đi được, sắp đi học lại rồi.” Em trai cũng tò mò: “Sẽ có những bạn khác nữa ạ?”
Tần Nguyễn cười, vuốt vuốt hai cái đầu nhỏ của bọn trẻ: “Trong trường còn có những bạn nhỏ khác nữa, các con có thể thử xem mình có thích môi trường đi học hay không, sớm muộn gì các con cũng phải học cách suy nghĩ và tiếp nhận nhận thức mới, điều này sẽ giúp các con hiểu hơn về thế giới này.” Hoắc An Kỳ tiếp lời: “Vẫn là nhóm người ngày hôm qua.”
Người đến thăm hôm qua là Phó Dận Như và Phó Tử Thu, nghĩ đến quá trình đua xe nguy hiểm với Ân Thiên Lâm đêm hôm qua, Tần Nguyễn cũng đoán được đại khái ý đồ của cuộc viếng thăm này. Nhưng cũng có những chuyện tốt xảy ra, phần lớn quyền lực của hoàng thất Fuluo đã bị các thành viên Nội Các tiếp quản, nâng đỡ huyết mạch duy nhất của hoàng thất là Nữ hoàng lên ngôi. Bên kia có rất nhiều công việc và thế lực cần phải được phân phối lại.
Vì thế, mấy ngày nay Hoắc Vân Tiêu rất bận rộn. Tần Nguyễn cau mày, hỏi: “Đã điều tra ra được chuyện phanh xe không ăn chưa ạ?”
Hoắc Vân Tiêu đáp: “Nhà họ Ân chọc giận một thế lực ngầm ở phía nam, đối phương muốn lấy mạng của Ân Thiên Lâm. Nhà họ Phó nói sẽ ra mặt giải quyết chuyện này, thuận tiện mang đến một chút quà cảm ơn.” Hoắc Dịch Dung lười biếng dựa vào xe lăn, sắc mặt ngày hôm qua còn tái nhợt, hôm nay lại có chút hồng hào.
Trong mắt anh ta như nở một nụ cười, dùng một tay chống cằm, anh ta nói với Tần Nguyễn: “Đúng vậy, ngày mai Hoắc Kỳ đến thủ đô rồi, cậu ấy sẽ vào công ty giúp anh chia sẻ trách nhiệm nặng nề, anh sắp được nghỉ ngơi rồi.” “Được ạ!”
Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ gật đầu đồng ý. Tần Nguyễn thấy sắc mặt Hoắc Dịch Dung tái nhợt, trông còn u ám hơn so với trước khi trúng cổ, thì đoán hẳn là trong khoảng thời gian này tâm tình của anh ta có rất nhiều dao động.
Nhưng mỗi khi ở cùng với Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ, trên khuôn mặt tái nhợt ốm yếu của anh ta đều nở một nụ cười. Biết tin hai đứa nhóc chuẩn bị đi học, lúc đầu cô út nhà họ Hoắc cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, vô cùng lo lắng, nhưng sau mấy ngày ở chung, bà ấy nhìn ra được sự thông minh lanh lợi của bọn trẻ nên cũng yên tâm hơn nhiều.
Hoắc Dịch Dung cũng thường xuyên đến đây, sức khỏe của anh ta đang dần tốt lên, chẳng qua là lúc Hoắc An Kỳ dọn dẹp cổ trùng, lại để sót trứng đang phát triển. Phát giác ra vẻ mặt khác lạ của Tần Nguyễn, gương mặt cố nhịn đau của Hoắc Dịch Dung trở nên mờ mịt: “Tình huống như thế nào?”
Tần Nguyễn nhíu mày, nói: “Anh Dung, trứng trùng của Tuyệt Mệnh Thực Dương cổ trong người anh đã biến mất.” Lẽ ra thời điểm này phải là ngày Tết náo nhiệt nhất, nhưng nhà họ Hoắc lại vắng vẻ vô cùng.
Năm ngoái, Hoắc Vân Tiêu làm ầm ĩ chuyện Tần Nguyễn bị đội cảnh vệ bao vây, khiến Nội Các gặp nhiều rắc rối. Ngày nào chưa diệt trừ được trứng trùng thì Tống Tình vẫn sẽ phải làm thuốc dẫn cho Hoắc Dịch Dung.
Nhưng kể từ lần trước lựa chọn thuốc dẫn đến giờ, Tần Nguyễn gần như chưa từng lại nhìn thấy Tống Tình. Hoắc Vân Tiêu không biết xuất hiện từ lúc nào, đang đứng dựa người vào cửa trông rất tao nhã.
Tần Nguyễn ngước mắt lên, một gương mặt tuấn tú trắng trẻo đập vào trong mắt cô, Tần Nguyễn nhìn Tam gia bằng ánh mắt mang những tia sáng kỳ dị, cô bật cười và nói: “Vậy thì chẳng phải ngày nào A Diêu và An Kỳ cũng có thể đi học và đi về cùng em sao?” Hoắc Vân Tiêu đi về phía ba mẹ con, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ: “Như vậy không tốt à, ngày nào anh cũng sẽ đưa đón ba mẹ con đi học.”
Hoắc An Kỳ nằm trong lòng Tần Nguyễn bỗng nhiên vươn cánh tay nhỏ về phía anh: “Ôm.” Tần Nguyễn đút hai tay vào túi, đứng ở đường băng cất cánh của máy bay, nhìn máy bay càng lúc càng bay xa trên bầu trời. Nhớ lại chuyện điên cuồng tối hôm qua, cô khẽ phát ra tiếng thở dài.
Hoắc Dịch Dung ngồi trên xe lăn nghe thấy tiếng thở dài của Tần Nguyễn thì trêu chọc. “A!”
Trái tim bỗng nhói đau làm Hoắc Dịch Dung không kìm được mà rên lên một tiếng, chịu đựng cơn đau đớn khiến cho khuôn mặt của anh ta nhăn lại. Tần Nguyễn nhìn hai đứa con trai, nhún vai nói: “Cái này thì phải hỏi A Diêu và An Kỳ.”
Hoắc Diêu vội vàng bảo: “Con không có ý kiến.” Sau khi biết chuyện này, Tần Nguyễn cũng không nói với con trai út. Cô nhớ lúc trước khi Minh Vương xuất hiện đã từng bảo cô đừng nên quan tâm đến vấn đề của Hoắc Dịch Dung, cô cảm thấy anh ta tự có mệnh riêng của mình.
Trứng của cổ trùng không hề yếu hơn Tuyệt Mệnh Thực Dương Cổ, thậm chí nó còn có lực sát thương tương tự. Nhìn hàng mi dài rũ xuống của cô, đôi mắt sâu thẳm của Hoắc Vân Tiêu lóe lên một tia kỳ dị, anh bèn lên tiếng đảm bảo: “Vậy anh sẽ cố gắng trở về ngay khi xong việc.”
Vẻ mặt Tần Nguyễn tỏ ra lo lắng: “Anh có thể gặp phải nguy hiểm gì không?” Cuối con đường, tiếng xe gầm rú quen thuộc lại vangc lên.
Cô ngẩng đầu nhìn lại, một chùm ánh sáng chói lọi chiếu tới. Nghĩ đến chuyện buổi sáng trái tim không còn đau nhoi nhói như trước, lỗ chân lông trên cơ thể trở nên thoải mái dễ chịu, Hoắc Dịch Dung khẽ há miệng không biết nên phản bác như thế nào, trong đầu anh ta bắt đầu nghi ngờ.
Anh ta thất thần lẩm bẩm: “Tại sao lại biến mất?” Năm nay, tất cả các thành viên Nội Các đều không thể về nhà ăn Tết, người nào người nấy ngày ngày đều bận rộn đến mức chân không chạm đất.
Ngay cả Hoắc Quân Tín và vợ là Long Vi cũng ở hai nơi khác nhau, một người ở thủ đô, một người ở nước Fuluo, và đây là lần đầu tiên họ đón năm mới ở hai nơi khác nhau sau nhiều năm chung sống. Lần này có rất nhiều người đi cùng với anh, không chỉ Hoắc Khương, Hoắc Xuyên và ám vệ của nhà họ Hoắc, mà còn có đội ngũ đàm phán do Nội Các sắp xếp, cùng đoàn nhân viên tinh anh của Tập đoàn HEA.
Hiện giờ đội ám vệ của nhà họ Hoắc đang nằm trong tay Tần Nguyễn, vì để tránh cho những nguy cơ bất ngờ xảy ra, cô đã bố trí hai phần ba ám vệ tinh nhuệ ở bên cạnh Tam gia. Cô đã từng hỏi qua Hoắc Dịch Dung một lần, đối phương chỉ cười bảo, Tống Tình ăn ngon uống tốt, cơ thể đang hồi phục.
Vì chuyện giải cổ mà có thể nói là hai người họ sẽ phải dây dưa chặt chẽ với nhau trong vòng mấy năm tới. Hoắc Vân Tiêu vừa cúp điện thoại, Tần Nguyễn đã hỏi anh: “Người nhà họ Phó đến ạ?”
Tam gia đặt điện thoại di động lên tủ đầu giường và nói: “Hai cha con Phó Nhạc Nguyên và Phó Dận Như tới, vì chuyện tối qua của Ân Thiên Lâm.” Tần Nguyễn tìm hiểu và phát hiện trứng của cổ trùng Tuyệt Mệnh Thực Dương cổ còn sót lại ở vị trí trái tim Hoắc Dịch Dung đã biến mất, cô thận trọng hỏi: “Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”
Trứng trùng sẽ không vô duyên vô cớ biến mất, trừ khi là nó được dẫn ra ngoài bằng thuốc dẫn Tống Tình. “Mẹ nằm mơ ạ?”
“Mẹ, mẹ không sao chứ?” Sau khi Hoắc Xuyên về nước, ngày nào cũng ra ra vào vào căn biệt thự của bọn họ, thỉnh thoảng Tần Nguyễn nhìn thấy anh ta, và lần nào cũng thấy vẻ mặt anh ta vô cùng nghiêm túc.
Hoắc Vân Vân và Kiều Hi thỉnh thoảng lại đến chỗ họ để chơi với Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ. Tần Nguyễn ừm một tiếng, không hỏi thêm nữa, cô không có hứng thú lắm với chuyện của nhà họ Ân.
Thấy cô không có hứng thú nghe tiếp, Hoắc Vân Tiêu nói sang chuyện khác: “Nguyễn Nguyễn, mấy ngày nữa anh phải đại diện nhà họ Hoắc đi tham gia lễ lên ngôi của Nữ hoàng vương quốc Fuluo, có thể anh sẽ phải ở bên kia một thời gian ngắn. Trước khi về nước, anh còn phải đến Bắc Anh một chuyến, tổ chức Hắc Dực đang lên kế hoạch tiến hành một cuộc thử nghiệm tại một thị trấn ở Bắc Anh, vì bên Nội Các được thông báo sớm nên hoàng gia đang bắt đầu vào trạng thái chuẩn bị cho chiến tranh, hiện nay bọn họ vẫn còn đang trong trạng thái giới nghiêm toàn diện. Nhà họ Hoắc cần người đại diện để bàn bạc hợp tác về một lô vũ khí với hoàng gia, anh sẽ đích thân ra mặt bàn chuyện với họ, em có muốn đi cùng anh không? Nhân tiện đi thăm ông ngoại và hai bác luôn?” Nhưng cô làm sao biết được, mục đích chuyến đi lần này của Tam gia giảo hoạt không hề đơn giản.
Mấy ngày kế tiếp, Tần Nguyễn ở nhà chăm sóc hai đứa nhỏ. “Em dâu, em ba vừa mới đi mà em đã bắt đầu thấy nhớ rồi à?”
Tần Nguyễn lườm anh ta một cái, thấy thần sắc của anh ta khá tốt thì hờ hững hỏi: “Hôm nay trông tâm tình của anh Dung có vẻ tốt nhỉ?” Đột nhiên giấc mộng sụp đổ, bốn phía chìm vào traong bóng tối, Tần Nguyễn nằm ở trên giường há mồm thở dốc, ngồi bật dậy.
Ánh nắng ấm áp xuyên qua tấm rèm mỏng và chiếu lên người cô, xua đi cảm giác lạnh lẽo ở trong mơ. “Không thể nào!” Hoắc Dịch Dung vô thức phản bác.
Vừa nói xong, sắc mặt anh ta thay đổi ngay. Lần trước được cháu trai giúp giải quyết Tuyệt Mệnh Thực Dương cổ, nhưng vẫn bị sót lại một ít trứng trùng đang phát triển, dẫn đến việc cơ thể của anh ta thỉnh thoảng lại phải chịu đựng một đợt đau đớn.
Nhưng trứng trùng biến mất lúc nào, tại sao người trong cuộc như anh ta lại không hề hay biết gì. Tần Nguyễn thong thả đi đến trước mặt Hoắc Dịch Dung: “Chưa chắc đâu, mà em thấy có vẻ như sức khỏe của anh Dung đang tốt lên?”
Cô dùng một tay chống vào chỗ để tay của xe lăn, tay còn lại ngưng tụ lực Minh Thần ấn vào chỗ trái tim của Hoắc Dịch Dung. Hoắc An Kỳ đang cầm tay Tam gia cũng chậm rãi nói: “Con cũng không.”
Tần Nguyễn xoa đầu Hoắc Diêu, dịu dàng trìu mến nói: “Vậy ba mẹ sẽ cho hai đứa đi học, chơi cùng với những bạn nhỏ khác, các con sẽ không cảm thấy buồn chán.” “Hay là gửi hai đứa đến trường mẫu giáo của Học viện Thịnh Thế, vừa vặn để chúng ở bên cạnh Nguyễn Nguyễn?”
Giọng cười êm tai cắt ngang bầu không khí ấm áp của ba mẹ con. Chỉ khi trẻ đến trường, chúng mới có thể hòa nhập với nhóm trẻ cùng tuổi, đồng thời có thể thúc đẩy sức khỏe thể chất và tinh thần tốt hơn.
Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ nhìn nhau, trên hai gương mặt giống nhau lộ ra vẻ háo hức muốn thử. Cô thuận miệng hỏi: “Ba các con đâu?”
Hoắc Diêu dựa vào ngực cô, nói tròn vành rõ chữ: “Có khách đến ạ.” Hoắc Tam gia đúng là người theo trường phái hành động, anh gọi điện thoại luôn cho Hoắc Khương, bảo ông ta đi xử lý thủ tục nhập học cho Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ.
Học viện Thịnh Thế do một tay nhà họ Hoắc sáng lập, nên chắc chắn phải tuân theo các thủ tục cần thiết, chỉ có điều là họ có đường tắt tiện lợi hơn rất nhiều so với những người khác. Thời gian thấm thoắt đã đến ngày Hoắc Vân Tiêu lên đường.
Tần Nguyễn chống đỡ cơ thể đau nhức ê ẩm, võ trang đầy đủ che kín cổ, tự mình tiễn Tam gia lên phi cơ riêng của nhà họ Hoắc. Hoắc Vân Tiêu rất là sung sướng vuốt tóc cô, anh ấm giọng trấn an: “Yên tâm đi, lần này anh không chỉ đại diện cho nhà họ Hoắc, sẽ không có phiền phức gì đâu.”
Nếu đã như vậy, Tần Nguyễn cũng không có gì cần lo lắng nữa.