Vũ khí trong tay không buông xuống, vẫnk còn đang chĩa vào đám người Ân Thiên Lâm và A Huy. Sau khi mấy chiếc xe thể thao đi xa, Tần Tiểu Ngũ mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục đi về phía trước.
Trong đầu cô không còn suy nghĩ lung tung rối loạn nữa, bởi vì bụng cô đang không ngừng kêu réo, khiến cô bắt đầu phải nghĩ cách lấp đầy cái bụng của mình. Cửa kính của chiếc xe thể thao màu đỏ được hạ xuống, tiếng huýt sáo vang lên, người trong xe cười hề hề với người thanh niên: “Này J thần, cậu tự dưng có lòng tốt hay là định nuôi trẻ con để chơi đấy hả?”
Người thanh niên lên xe, vừa đóng cửa xe lại thì nghe thấy lời này bèn cười mắng: “Mẹ nhà cậu, nói linh tinh cái gì đấy!” Đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng gầm rú đinh tai nhức óc của xe thể thao.
Tần Tiểu Ngũ cực kỳ cảnh giác, hai tay nắm chặt, cơ thể căng thẳng chậm rãi xoay người lại. Bụng cô cồn cào, cô mệt mỏi, đói và khát.
Tần Tiểu Ngũ trong nội tâm đã trưởng thành, nhưng cô không nhìn thấy con đường phía trước. Mới cách đây mấy phút, cô vừa thoát khỏi nguy cơ bị gã biến thái làm nhục, sau đó lại bị một đám trẻ lớn ở khu tây bắt nạt, trên đầu còn bị ném xi măng.
Cho dù cô đã rửa qua mái tóc ngang vai của mình, nhưng nó vẫn có mùi khó chịu. Cảnh tượng đẫm máu khiến da đầu người ta tê dại.
Sau đó, cô gặp ác mộng trong một tháng, kể từ đó, ở trong mắt cô xe ô tô là một sự tồn tại vô cùng nguy hiểm. Thấy em rể và em gái đều đã lên xe, Tần Muội liếc qua chiếc xe thể thao Aston Martin đcã trở thành đống sắt vụn mà trong mắt cảm thấy đáng tiếc thật đấy.
Anh ta trêu chọc Ân Thiên Lâm đang trông vô cùng chật vật: “Ân thiếu à,a chiếc xe này của cậu bị hỏng rồi, hôm nào thay chiếc mới chúng ta so tài tiếp?” “Em biết rồi.”
A Huy cởi giày của Dương Tử, tháo tất rồi nhét vào miệng đối phương. Ân Thiên Lâm quay người, ánh mắt lạnh lùng nhìn người thanh niên có vẻ mặt kỳ lạ vừa nãy.
Hắn bước lên trước, nhấc chân đá vào bụng đối phương. A Huy làm cu li, kéo Dương Tử đang bị trói ném vào trong xe.
Ân Thiên Lâm lại nhân lúc ấy gọi điện thoại cho Phó Tử Thu. Cậu ta lấy sợi dây từ trên xe ra rồi bước nhanh tới, nhanh nhẹn trói người bạn tên Dương Tử lại.
Lúc này cuối cùng Dương Tử cũng thấy sợ hãi, gã kêu khóc: “Ân thiếu, xin anh tha cho em đi, em cũng bị ép buộc thôi, em sai rồi, anh tha cho em lần này đi!” Mặt của gã bị chân đạp lên, vừa nhục nhã vừa chật vật.
Khóe môi Ân Thiên Lâm cong lên thành một nụ cười tàn nhẫn lạnh lẽo, hắn nổi giận quát: “Mẹ kiếp, mày cho rằng tao mù à, ngoài mày ra thì còn ai động được vào xe của tao!” ***
Mấy năm trước, ở khu tây nghèo khổ, ban đêm trên con đường thưa thớt xe cộ. Sau khi bóng dáng chiếc xe khuất dạng, cô ngồi xuống tại chỗ không có chút hình tượng nào.
Mở chiếc túi bánh mì được đóng gói tinh xảo, mùi hương sữa béo ngậy hấp dẫn tỏa ra xông vào mũi, chỉ cần ngửi mùi thôi cũng khiến cô chảy cả nước miếng. Hai vợ chồng đi rửa mặt mũi rồi lên giường nghỉ ngơi.
Có lẽ do đêm nay tiêu tốn quá nhiều sức lực nên Tam gia vừa đặt lưng xuống giường là hô hấp dần trở nên đều đều. Hắn nhớ trước đó chính tên này đã đụng vào xe của hắn.
Nhóm A Huy bị giật mình trước diễn biến bất ngờ, vội tiến lên ngăn cản. Tần Tiểu Ngũ khiếp đảm lùi lại hai bước, tránh xa những chiếc xe chạy vụt qua nhanh như tên bắn, sợ bị cuốn vào gầm xe.
Ở khu tây này, cô đã từng tận mắt chứng kiến cảnh tượng một đám đàn ông cường tráng hung ác đến xin tiền, không lấy được tiền liền đẩy người ta vào gầm xe Van và đè bẹp. Tần Nguyễn nằm ở một bên khác, trong đầu nhớ lại cuộc trò chuyện giữa Ân Thiên Lâm và Tam gia tối nay.
Khoảng tám, chín năm trước, cô đã từng gặp Tam gia rồi, khi đó bọn họ có mấy phút tiếp xúc ngắn ngủi, cô thậm chí còn không nhìn thấy rõ mặt của đối phương. Giọng nói của người thanh niên ôn hòa như tiếng nước chảy, lành lạnh giống nước giếng trong ngày hè nắng nóng, khiến người ta cảm thấy toàn bộ lỗ chân lông đều thoải mái.
Có lẽ là vì giọng nói của đối phương vừa dịu dàng vừa xen lẫn chút phóng khoáng của tuổi trẻ, nên lòng cảnh giác của Tần Tiểu Ngũ thoáng buông lỏng, cô không lập tức trốn đi mà mở to đôi mắt đen láy sáng ngời nhìn thẳng vào người ngồi ở trong xe. Tiếng gầm đinh tai nhức óc lại vang lên, mấy chiếc xe thể thao lúc trước lần lượt dừng lại trước chiếc xe thể thao màu đen.
Người thanh niên thấy mấy người bạn của mình tới thì không tiếp tục nói chuyện với Tần Tiểu Ngũ nữa mà quay người lên xe. Tần Muội mỉm cười phất phất tay với hắn, sau đó quay người cũng lên xe.
Đoàn xe của nhà họ Hoắc lại lăn bánh lên đường, Hoắc Khương và Hoắc Chi mỗi người lên xe của mình rời đi. Đến cả chai nước cũng ngọt, thức ăn ngon, nước cũng ngon, cô vô cùng trân trọng và nếm từng miếng nhỏ một.
Đêm đó là bữa ăn no nhất và ngon nhất mà Tần Tiểu Ngũ từng được ăn. “A... Bành!”
Tiếng hét thảm thiết đi kèm với tiếng cơ thể ngã xuống đất, gần như vang lên cùng một lúc. Ân Thiên Lâm đột nhiên hô lên: “A Huy, trói nó lại cho anh!”
“Dạ!” A Huy đáp, quay người đi về phía chiếc 911. Người thanh niên nhìn thẳng vào đôi mắt của Tần Tiểu Ngũ một lúc, sau đó vươn tay xoa mái tóc bẩn thỉu của cô: “Em gái, về nhà sớm đi nhé.”
Tần Tiểu Ngũ vẫn không đáp lại, giống như người câm vậy. Nửa đêm lang thang trên đường, Tần Tiểu Ngũ dùng một đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm phía trước.
Con đường rất dài, cô không nhìn thấy điểm cuối, trong lòng càng thêm tuyệt vọng. Dưới ánh mắt cảnh giác của cô, kính cửa sổ của chiếc xe thể thao màu đen hạ xuống, để lộ một người đội mũ bảo hiểm đang ngồi ở bên trong.
“Em gái, sao muộn như vậy rồi còn chưa về nhà?” Cô vô thức lấy tay che bụng, trên khuôn mặt lấm lem lộ ra một chút quẫn bách không quá rõ ràng.
Tiếng cười êm tai vang lên từ trong xe, người thanh niên cúi xuống lục lọi thứ gì đó trong xe. Phía trước bỗng có ánh đèn chói mắt, tiếng xe gầm rú rất lớn lại vang lên.
Khoảnh khắc Tần Tiểu Ngũ ngẩng đầu lên, chiếc xe thể thao màu đen có hình dáng tuyệt đẹp đỗ lại ở ngay bên cạnh cô. Ân Thiên Lâm lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho anh họ cả Phó Dận Như.
Hắn không biết ai đã gây ra tai nạn hôm nay, là nhằm vào nhà họ Ân hay nhà họ Phó. Tóm lại, sự việc không thể giải quyết đơn giản như vậy được. Trí nhớ của Tần Tiểu Ngũ rất tốt, cô nhìn thấy chiếc xe đầu tiên phóng qua có màu đen, chiếc phía sau màu lam, xám... và chiếc cuối cùng là màu đỏ.
Những chiếc xe kia trông nhỏ hơn xe Van, chẳng biết làm thế nào mà người ta có thể ngồi vào được một chiếc xe nhỏ như vậy. Người đàn ông trong chiếc xe màu đỏ giơ ngón tay cái lên: “Không hổ là J thần!”
Mấy chiếc xe sang trọng nhanh chóng lao vùn vụt rời đi. Đáng tiếc, số điện thoại của anh họ cả không liên lạc được.
Hắn làm sao biết được rằng, đêm nay là đêm động phòng của Phó Dận Như. Có người lên tiếng khuyên can: “Anh Lâm, có chuyện gì thế?”
“Ân thiếu có gì từ từ nói, Dương Tử vẫn luôn đi theo chúng ta mà, có phải có hiểu lầm gì không?” Cô nhìn thấy mấy ánh đèn chói mắt đang nhanh chóng tới gần.
Từng chiếc xe mà cô không thể gọi tên, lao vùn vụt qua trước mắt cô. A Huy cảm thấy có gì đó không ổn bèn đứng sang một bên, không ngăn cản.
Cậu ta cau chặt mày, ánh mắt nghi ngờ nhìn người bạn đang bị Ân Thiên Lâm giẫm ở dưới chân. Đối phương nhanh chóng tìm được nước, bánh kẹo và bánh mì được đựng trong chiếc túi xinh xắn.
Người thanh niên đưa đồ ăn đến trước mặt Tần Tiểu Ngũ, rồi cất tiếng nói trong trẻo nhẹ nhàng: “Em gái, cho em này, cầm lấy ăn đi.” Ân Thiên Lâm nhíu mày, thấy không có ai trả lời nên cuộc gọi bị ngắt tự động, sắc mặt hắn đen sì.
A Huy tiến lên hỏi: “Anh Lâm, tiếp theo chúng ta nên làm gì?” Nhìn người đàn ông đẹp trai đang ngủ say bên cạnh mình, Tần Nguyễn chậm rãi vươn ngón tay chạm vào mi tâm của anh, đầu ngón tay trượt xuống sống mũi thẳng tắp, dừng lại ở chóp mũi.
Đột nhiên, tay của Tần Nguyễn bị một bàn tay ấm áp nắm lấy, tiếng nói khàn khàn buồn ngủ vang lên: “Không ngủ được à?” Người thanh niên trong xe nhìn thấy dáng vẻ vừa thèm muốn, ánh mắt vừa lộ ra vẻ cảnh giác của cô mà hơi nghiêng đầu, nâng cửa bước xuống xe.
Vóc dáng của anh rất cao, nhìn gầy nhưng lại ôn tồn nho nhã, không giống những gã cao to đáng sợ làm Tần Nguyễn có cảm giác nguy cơ ở khu tây. Ân Thiên Lâm lạnh lùng liếc nhìn Dương Tử đang bị trói, cả giận nói: “Ném nó lên xe, về nhà họ Phó!”
“Vâng!” Ân Thiên Lâm tiến lên vài bước, dùng một chân giẫm lên đầu người thanh niên kia, hắn hơi cúi người xuống và nhìn đối phương bằng ánh mắt âm u, hắn hỏi, giọng cực kỳ lạnh lùng: “Ai bảo mày làm vậy?”
Đối phương cả kinh, trên mặt tràn đầy hoảng sợ bất an, mồm miệng liến thoắng: “Ân thiếu, em không biết, em không biết gì hết!” Hoắc Vân Tiêu trở mình, theo quán tính ôm Tần Nguyễn vào trong lòng, cánh tay vòng qua chiếc eo nhỏ của cô.
Tần Nguyễn không ngờ lại đánh thức anh, cô ậm ừ đáp lại. ...
Lúc Hoắc Vân Tiêu và Tần Nguyễn về đến nhà, hai đứa bé đã ngủ. Anh ta chơi xe chỉ vì sở thích chứ không hề biết J thần, cũng không biết truyền thuyết trong giới cái gì cả, anh ta chỉ biết rằng đêm nay mình chưa được chơi tận hứng.
Nhưng sau này anh ta có thể đi tìm hiểu về truyền thuyết của em rể, nghe có vẻ rất kích thích đấy. Không biết vì sao cô lại không muốn hỏi đối phương có còn nhớ cuộc gặp gỡ nhiều năm trước hay không.
Ngay tại thời khắc này, mối nghi ngờ trong lòng cô đã được giải tỏa. Tiếng cười êm tai vang lên từ trong xe, người thanh niên cúi xuống lục lọi thứ gì đó trong xe.
Rất nhanh, một chuyện làm người ta lúng túng xảy ra, bụng của Tần Tiểu Ngũ lại réo ầm lên. Tần Tiểu Ngũ ôm đống đồ ăn trong ngực đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn theo bóng dáng những chiếc xe càng ngày càng xa.
Trên đầu cô vẫn còn hơi ấm khi được người thanh niên xoa đầu và sự quan tâm dịu dàng của đối phương chẳng biết tại sao lại làm trái tim đã chết của cô có dấu hiệu sống lại. Đối phương cũng không bực bội, ghé người vào mép cửa sổ xe, chỉ vào Tần Tiểu Ngũ và bảo: “Cậu quay xe lại chỉ vì muốn đưa đồ ăn cho cô bé này, thế thì cậu thua trận đấu này rồi.”
Người thanh niên mang trên người khí chất ôn tồn nho nhã và đầy hăng hái nhiệt huyết của tuổi trẻ, anh ngạo nghễ nói: “Con đường này được chặn đến sáng sớm cơ mà, chúng ta tiếp tục!” Lớn lên ở khu tây, máu thịt của cô từ lâu đã hòa vào khu tây, dù có giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được.
Không nhìn thấy tương lai, không tìm được phương hướng, lúc ấy trái tim nhỏ bé của cô sinh ra một ý nghĩ hoang đường rằng, có lẽ chỉ cần cô tự sát, cô có thể thoát khỏi cuộc sống không nhìn thấy tương lai này. Ân Thiên Lâm nhếch miệng cười và đáp: “Được thôi!”
Nụ cười trên mặt hắn chân thật hơn rất nhiều so với trước kia. Còn nhóm ám vệ từ trên trời giáng xuống kia, bọn họ lại lục tục trèo lên cầu thang của trực thăng, trên bầu trời, tiếng cánh quạt quay của trực thăng càng lúc càng xa.
Tại hiện trường vụ tai nạn chỉ còn lại nhóm Ân Thiên Lâm và A Huy. Hoắc Vân Tiêu dụi cằm vào mái tóc của cô, dịu dàng hỏi: “Muộn rồi, ngủ sớm đi.”
“Vâng.” Tần Nguyễn ngoan ngoãn đáp lời, chậm rãi nhắm mắt lại. Tần Tiểu Ngũ nhìn chai nước nhỏ chưa từng được thấy qua, còn cả kẹo và bánh mì được đóng gói trông rất đắt tiền mà khẽ liếm môi.
Trong mắt cô có sự khao khát, nhưng bước chân lại giống như bị hàn chắc, đứng im tại chỗ. Rất nhanh, một chuyện làm người ta lúng túng xảy ra, bụng của Tần Tiểu Ngũ lại réo ầm lên.
Cô vô thức lấy tay che bụng, trên khuôn mặt lấm lem lộ ra một chút quẫn bách không quá rõ ràng. Đầu dây bên kia nhanh chóng kết nối.
Hắn giải thích vấn đề một cách ngắn gọn và rõ ràng, Phó Tử Thu nổi điên lên, nói sẽ phái người đến giải quyết sự việc, đồng thời yêu cầu Ân Thiên Lâm lập tức trở về nhà họ Phó. Ân Thiên Lâm mắt điếc tai ngơ, cảm giác trên đầu lại chảy máu, hắn giơ tay lên dùng tay áo lau đi.
Thấy A Huy đã trói chặt người lại rồi, hắn lại nói: “Bịt miệng nó lại.” Đối mặt với nhóm người đang ngăn cản, đôi mắt đỏ au của Ân Thiên Lâm liếc nhìn xung quanh một vòng, sau đó lạnh lùng nói: “Cút hết cho tôi!”
Tất cả mọi người đều lùi lại, không còn ai dám tiến lên chọc giận hắn. Tần Tiểu Ngũ mười mấy tuổi đã rất phổng phao, dáng người mảnh khảnh cùng đôi chân dài miên man.
Chỉ là trên người cô mặc một bộ quần áo tồi tàn, bẩn thỉu và không vừa người, bước từng bước nặng nề trên con đường vắng vẻ. Tiếng cười dễ nghe, trong giọng nói không có một chút thương hại hay kiêu ngạo nào.
Tần Tiểu Ngũ cầm đồ ăn trong tay, mờ mịt mở to mắt nhìn anh. Tiếng phanh gấp chói tai khiến cô sợ hãi người run lên bần bật.
Tần Tiểu Ngũ lùi về phía sau, đôi mắt trong trẻo linh động lóe lên ánh nhìn dữ tợn. Và cũng từ ngày hôm đó, cô nhớ kỹ một cái tên – J thần.