Cửa sau của chiếc xe mà Hoắc Vân Tiêu đang ngồi được ám vệ mở ra, người đàn ông mặc bộ đồ ở nhà tao nhã 2bước xuống xe.
Đôi mắt hoa đào dịu dàng khóa chặt Tần Nguyễn đang đứng giữa đường, đôi môi mỏng gợi cảm chậm rãi nhếch 7lên thành một nụ cười nhàn nhạt. Lời oán trách nửa thật nửa giả, có kèm theo sự tủi thân.
Trong mắt Tần Nguyễn tràn ra nụ cười nhẹ, thần sắc rất là bất đắc dĩ: “Em không từ chối cậu ta bao giờ, là anh không nghe thấy đấy chứ. Còn nữa, cậu ta mới bao nhiêu tuổi, biết thích là cái gì, chẳng qua chỉ là một ý thích bất chợt đối với người và sự vật cậu ta chưa từng tiếp xúc qua mà thôi. Nếu là món nợ tình cảm thật thì em đã chạy từ lâu rồi.”
Thấy chiếc cúc áo trên cùng của bộ đồ mặc trên người Hoắc Vân Tiêu bị tuột ra, cô đưa tay lên cài lại cho anh, miệng thì phàn nàn. Bị mỉa mai như vậy nhưng Tần Muội cũng không tức giận, anh ta ôn tồn nói: “Làm sao mà giống nhau được! Cậu cho rằng lúc trước chúng tôi đồng ý chắc, còn không phải là do em gái tôi thích anh ta! Tôi lén nói cho cậu biết một chuyện nhé, Nguyễn Nguyễn nhà tôi là người thích mặt đẹp đấy.”
Anh ta chỉ tay về phía Hoắc Vân Tiêu và Tần Nguyễn đứng chung một chỗ trông cực kỳ xứng đôi ở cách đó không xa: “Thấy không, hai người này đứng cùng với nhau là không ai có thể chen vào được, nếu cậu có thể tìm được cặp vợ chồng thứ hai nào xứng đôi vừa lứa như thế ở thủ đô thì coi như tôi thua!”
Trong lòng Ân Thiên Lâm hơi uất nghẹn, hắn không chịu thua, nói: “Anh họ và chị dâu tôi cũng rất xứng đôi!” Sắc mặt hắn căng cứng, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm vào Tần Muội: “Cậu đang nói đùa à?”
Hắn muốn tìm dấu vết đùa giỡn trên mặt đối phương, nhưng đáng tiếc, cuối cùng hắn nhất định phải thất vọng rồi.
Tần Muội khẽ hừ một tiếng: “Tôi làm gì có lá gan đấy, dù sao chúng tôi cũng chỉ là xuất thân thương nhân, làm sao so được với đám thế gia các người.” Tần Nguyễn tự an ủi mình như thế, cô không muốn vì những chuyện mình không biết kia mà phá hủy tình cảm giữa cô và Tam gia.
Giai nhân dâng nụ hôn, Hoắc Vân Tiêu sao có thể từ chối?
Hai tay anh ôm lấy eo của Tần Nguyễn, dùng sức nhấc bổng cô lên, anh cười nói: “Kẹp chặt.” Sau khi cởi bỏ được khúc mắc và sự bất an trong lòng, Tần Nguyễn thân mật cọ nhẹ khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Vân Tiêu, cô nói: “Về nhà thôi, A Diêu và An Kỳ còn đang chờ em.”
Giọng nói của cô vừa yêu kiều vừa quyến rũ, vô thức mang theo sự ỷ lại và thân mật.
“Được!” Tần Muội lau nước mắt vì cười quá nhiều ở khóe mắt, anh ta vỗ vỗ vai Ân Thiên Lâm, nín cười nói: “Cậu vậy mà còn nhỏ hơn Nguyễn Nguyễn nhà tôi. Này nhóc, cậu mới tí tuổi thế này mà đã nghĩ đến chuyện tìm vợ rồi, cậu thích lập gia đình thế cơ à? Một thanh niên trẻ tuổi như cậu mà lại có tự giác như thế đúng là hiếm có.”
Ân Thiên Lâm hết sức tự phụ nói: “Tôi mà đã thích thì phải ra tay ngay, cái này gọi là phòng ngừa chu đáo đấy cậu biết không!”
Tần Muội lắc đầu tỏ vẻ mình không hiểu: “Tôi không hiểu, tôi chỉ biết phụ nữ rất phiền phức, bọn họ là một nhóm sinh vật cực kỳ khó hiểu. Đương nhiên, ngoại trừ em gái tôi.” “Đã muộn như vậy rồi còn ra ngoài, bên ngoài lạnh như vậy, anh không sợ bị bệnh à.”
Trong đôi mắt sâu thẳm của Hoắc Vân Tiêu hiện lên một nụ cười, anh vòng tay ôm lấy chiếc eo nhỏ của Tần Nguyễn, ôm cô vào lòng, nhân cơ hội hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Hai đôi môi chạm nhau, tiếng thì thầm êm ái khẽ vang lên: “Em không nghe điện thoại, anh rất lo lắng.” Trong mắt Hoắc Vân Tiêu hiện lên vẻ hài lòng, anh thu hồi ánh mắt, trở lại vẻ mặt dịu dàng thường ngày trước mặt Tần Nguyễn.
Dưới ánh mắt chăm chú của Ân Thiên Lâm, anh nghiêng người dùng tư thế lười biếng mà tao nhã đến gần Tần Nguyễn, đôi môi mỏng gợi cảm hơi nhếch lên, ánh mắt anh tràn đầy dục vọng trong bóng đêm.
“Cô bé, hình như em luôn luôn bị một số người để mắt tới, anh cũng không biết nên làm gì với em bây giờ.” Tần Muội nhướng mày, hỏi: “Phó Dận Như?”
Ân Thiên Lâm gật đầu một cách kiêu ngạo, như thể cuối cùng hắn cũng may mắn thắng được một ván vậy.
Tần Muội cười: “Này nhóc, nói thật với cậu nhé, hôm nay cho dù anh họ của cậu có tới thì cũng phải giữ thái độ khách sáo với em gái của tôi đấy.” Thương em gái đến trình độ này, Ân Thiên Lâm cũng không nhịn được mà im lặng, hắn không thèm để ý đến Tần Muội mà lần nữa nhìn về phía Tần Nguyễn và Hoắc Tam gia.
Lần này, lúc hắn nhìn hai người, thì Hoắc Vân Tiêu cũng nhàn nhạt nhìn lại hắn trong bóng đêm yên tĩnh như mực.
Ân Thiên Lâm theo bản năng thẳng lưng, cảm thấy toàn thân không được thoải mái, đây là một hành vi vô thức khi đứng trước nguy hiểm. Cơ thể của Tần Nguyễn dễ dàng bị nhấc lên, hai chân cô theo bản năng quặp chặt eo của Tam gia, phòng ngừa bị ngã xuống đất.
Ngón tay mảnh khảnh của Hoắc Vân Tiêu vuốt nhẹ khóe mắt tươi cười của cô, anh khen: “Nguyễn Nguyễn giỏi quá.”
Ngay lập tức, anh đặt lên má cô một nụ hôn nhẹ. Bởi vì hắn nhìn ra được, người đàn ông đột nhiên xuất hiện này, tuy anh ăn mặc thoải mái, nhưng khắp người lại tỏa ra một cảm giác áp bách vô cùng mạnh mẽ, từng cử chỉ, điệu bộ đều toát ra khí chất và sự tự tin bẩm sinh.
Còn cả thứ khí chất tao nhã và thận trọng chỉ được bồi dưỡng trong các gia đình quý tộc ở trên người của đối phương, để hắn không dám khinh thường.
“Này họ Ân.” Không biết Tần Muội đã đi đến bên cạnh Ân Thiên Lâm từ lúc nào, anh ta cười xấu xa, nói: “Cậu biết người kia là ai không?” Lúc này Tần Muội còn chưa biết chuyện Phó Tử Thu từng quấy rối Tần Nguyễn, nếu không anh ta sẽ không tận tình khuyên Ân Thiên Lâm như thế.
Mà cũng không biết là Ân Thiên Lâm có nghe lọt tai hay không, hai mắt hắn cứ nhìn chằm chằm vào đôi nam nữ ăn mặc đơn giản đứng chung một chỗ ở cách đó không xa.
Phải công nhận rằng họ thật sự rất xứng đôi, không chỉ là về gương mặt hay khí chất, mà còn cả bầu không khí ấm áp khi hai người họ ở bên nhau, khiến người ngoài không cách nào chen chân vào được, làm cho người ta phải hâm mộ, ghen tị. Ân Thiên Lâm biết những tin đồn ấy, nhưng khi đó hắn không bao giờ tưởng tượng được rằng có một ngày mình sẽ gặp hai nhân vật chính trong tin đồn, lại còn dưới tình huống hết sức xấu hổ và căng thẳng như vậy.
Nhìn thấy sắc mặt của hắn thay đổi với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, Tần Muội khá đồng tình mà nói: “Thế nên, thằng nhóc cậu bỏ ngay cái suy nghĩ theo đuổi em gái tôi đi, cả ngoại hình lẫn thực lực của cậu đều không thể so sánh với Hoắc Tam gia.”
Ân Thiên Lâm cười lạnh một tiếng, ánh mắt khinh thường nhìn Tần Muội, hắn nói bằng giọng giễu cợt: “Không phải vừa rồi cậu nói là không sợ quyền thế à, sao lúc này thái độ của cậu không cứng rắn đi?” Dù vậy, không ít người ở thủ đô đều như nổ tung.
Với thân phận của Hoắc Tam gia, muốn mẫu người phụ nữ như thế nào mà chẳng được, chỉ cần tiện tay chọn đại một vị thiên kim tiểu thư của các gia tộc lớn hay thế gia, thì đều mạnh hơn gấp trăm lần so với người phụ nữ lớn lên trong khu ổ chuột ở khu tây.
Mà cho dù Hoắc Tam gia có cưới công chúa nước khác, thì với thân phận và địa vị của anh cũng đều thừa sức. Từ khóe mắt, Hoắc Vân Tiêu nhìn thấy Ân Thiên Lâm, trên khuôn mặt trẻ tuổi của đối phương hiện lên vẻ tức giận và ghen tị.
Tên nhóc này vậy mà còn không hết hy vọng.
Trong mắt anh lóe lên một tia sắc bén, đáy mắt hiện lên vẻ không kiên nhẫn, nhưng vẻ mặt anh vẫn ấm áp dịu dàng như cũ. Không biết trong đầu nghĩ tới cái gì, Hoắc Vân Tiêu nhìn Ân Thiên Lâm mà cười đầy ẩn ý.
Anh ngửa đầu bắt lấy đôi môi đỏ mọng của Tần Nguyễn, dùng sức hôn cô.
Tần Nguyễn không thích bị mọi người nhìn nên đưa tay đẩy bả vai của Hoắc Vân Tiêu. Nhìn một lúc lâu, Ân Thiên Lâm đột nhiên nói: “Anh ta già quá, không xứng với em gái của cậu.”
“Cái gì cơ?!” Tần Muội nghi ngờ mình nghe nhầm, bèn dùng ngón út ngoáy lỗ tai.
Ân Thiên Lâm liếc nhìn sang, bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Tần Muội thì gằn từng chữ, nói: “Anh, ta, quá, già!” Hoắc Vân Tiêu đứng bên cạnh xe, nhìn thấy Tần Nguyễn đứng yên tại chỗ không chịu động,7 thì trên mặt hiện lên vẻ dung túng và đi về phía cô.
Bước chân của anh rất bình tĩnh, bên trong đôi mắt đầy tình cảm c2hỉ nhìn thấy bóng dáng của Tần Nguyễn, về phần gã Ân Thiên Lâm muốn cạy góc tường nhà anh thì anh chẳng thèm liếc nhìn lấy một 0cái.
Bị người ta phớt lờ, mặt Ân Thiên Lâm rất lạnh, hắn hằm hằm nhìn vào Hoắc Vân Tiêu bằng vẻ mặt không phục, nhưng lại không thể không nuốt xuống cục tức ấy. Tần Muội không thể nhịn nổi mà cười phá lên, cười đến mức gập cả người.
Tay anh ta run run chỉ vào Ân Thiên Lâm: “Cậu, ha ha ha... Cậu vậy mà, ha ha ha...”
Ân Thiên Lâm giận: “Cười cái cứt! Nói chuyện tử tế xem nào!” Ân Thiên Lâm lại không phải là kẻ ngu, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Em, rể, của, cậu!”
Tần Muội ra vẻ thần bí: “Không chỉ như vậy, thân phận của anh ta cũng khá lớn đấy.”
Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Ân Thiên Lâm, mặt mũi Tần Muội đầy vẻ hài hước nhìn hắn, sau đó nói từng chữ một: “Anh ta là người thừa kế của nhà họ Hoắc.” Ân Thiên Lâm không có cách nào phản bác, môi hắn mím chặt, trên mặt tràn đầy tức giận.
Nhà họ Phó là bá chủ ở phía nam, khi vào thủ đô cũng là một trong sáu thế gia, nhưng vẫn không thể so sánh được với loại quái vật khổng lồ như nhà họ Hoắc.
“Làm người phải biết khiêm tốn một chút hiểu không? Mặc dù tôi không biết tình hình hiện tại của nhà họ Phó, nhưng tôi đã may mắn được gặp người nhà họ Phó vài lần, và tôi biết cho dù bọn họ từng sống không cần kiêng nể gì ở phía nam, nhưng khi đến thủ đô cũng phải khiêm tốn làm người.” Tần Nguyễn ôm lấy cái cổ đang cúi xuống của Tam gia, trên mặt nở nụ cười nhìn anh: “Anh thật sự lo lắng?”
Sâu trong đáy mắt của cô ẩn giấu một tia thăm dò, tựa như đang ước lượng xem lời đối phương nói là thật hay giả.
Hoắc Vân Tiêu thản nhiên cười, ánh mắt thâm thúy tràn đầy nghiêm túc: “Anh đương nhiên là lo lắng thật rồi, sợ em sẽ xảy ra chuyện gì.” Nhà họ Hoắc?
Gia tộc đứng đầu trong bốn gia tộc lớn ở thủ đô, đệ nhất danh gia vọng tộc của phương Đông?
Sắc mặt Ân Thiên Lâm triệt để không bình tĩnh, trên gương mặt âm u lộ ra một chút bối rối. Nghe giọng điệu giống như tủi thân này của Hoắc Vân Tiêu, ai không biết còn tưởng rằng Tần Nguyễn thật sự đã làm ra chuyện gì.
Tần Nguyễn nín cười, cô nói, giọng điệu có vẻ hơi lạnh nhạt: “Tam gia nói thế giống như em đã làm ra chuyện lả lơi ong bướm gì vậy.”
Hoắc Vân Tiêu híp mắt cười, dùng lòng bàn tay xoa xoa tóc của cô: “Anh không nghe thấy em từ chối cậu ta.” Vẻ mặt của Ân Thiên Lâm càng lúc càng trở nên khó coi, hắn không bao giờ có thể tưởng tượng được rằng, lần đầu tiên trong đời mình thích một người phụ nữ, nhưng người này không những là danh hoa đã có chủ, mà còn là nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Hoắc.
Tuy bao nhiêu năm qua hắn rất ít khi tới thủ đô, nhưng bên này có động tĩnh, hắn ở phía nam vẫn biết rất rõ.
Hoắc Tam gia, cháu trai của nhà họ Hoắc, năm ngoái mới kết hôn. Nghe đồn anh ta cưới con gái ngoài giá thú của một gia đình nào đó, sau khi xác minh mới biết đối phương là thiên kim tiểu thư bị thất lạc ở bên ngoài. “Cô bé, ngoan nào, thằng nhóc kia vẫn còn đang nhìn em đấy.”
Tần Nguyễn hiểu ngay, cô trừng mắt, động tác từ chối chuyển thành ôm lấy vai Tam gia, thậm chí còn bắt đầu hôn đáp lại.
Cứ như vậy, Hoắc Vân Tiêu vừa hôn vợ yêu, vừa bước từng bước vững vàng về phía xe ô tô.
Nhìn thấy cảnh tượng mập mờ này, cả Tần Muội lẫn Ân Thiên Lâm đều trợn mắt há hốc mồm.
Được lắm, chơi như thế cũng được sao?