Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 897: Nguyễn nguyễn bị hoắc tam gia tính sổ



Bị nói kháy nhưng nụ cười trên mặt Kha Chí Tân không thay đổi: “Thật ngại quá, hôm nay trong nhà phải làm tang lễ, sợ là không thể1 chiêu đãi hai vị đội trưởng. Nhưng con trai cả của tôi có thời gian, để tôi bảo nó đi đặt phòng ăn trong khách sạn Hoàng Đình, n2ó sẽ tự mình chiêu đãi các vị đi ăn bữa cơm đạm bạc nhé?”

Khách sạn Hoàng Đình là sản nghiệp của nữ ma đầu Tô Tĩnh Thư, C7ố Minh Yến nghe xong mà vừa tức vừa giận, thậm chí còn cảm thấy buồn cười. So sánh với việc để hắn ta đi nhặt xác cho cấp dưới, hoặc là chạy khắp thiên hạ đi tìm người, thì kết quả như thế này đúng là không thể tốt hơn.

Hắn ta không nói thêm gì nữa, dẫn thành viên của hai đội rời đi cùng Cố Minh Yến.
Vô cùng thê thảm!

Không biết nhớ tới cái gì mà Săn chim cắt buông tay che mặt xuống, hỏi đội phó của đội tác chiến số 2: “Vừa nãy ai nổ súng vậy?”
“Thời gian chiến đấu kéo dài, lúc thực lực của đôi bên đã có sự chênh lệch quá lớn, thì một ít tiểu xảo trong chiến đấu thực ra cũng khá hữu dụng...”

Nghe cấp dưới thi nhau nói về trận tỷ thí tuyệt vời trước đó, Săn chim cắt cảm thấy đau cả răng, hắn ta rất tức giận.
Kha Chí Tân nhìn thấy hết thái độ ghét bỏ và kiêu ngạo của Cố Minh Yến, ông ta chỉ có thể cười nói: “Ngài nói đúng, có thể được chiêu đãi các vị là niềm vinh hạnh của nhà họ Kha chúng tôi.”

Cố Minh Yến phiền chán phất tay: “Được rồi được rồi, đừng ở đây lải nhải nữa, tôi không để mình bị đẩy đi lòng vòng đâu, có việc thì nói, không có việc gì thì mau đi về xem con trai ông đi, sau chuyện này đừng quên mời bác sĩ tâm lý cho cậu bé.”
Hắn ta lạnh giọng chất vấn: “Tại sao các cậu lại đứng ở chỗ này? Ai cho phép các cậu tự tiện hành động?”

Trước đó, thành viên trong đội này đều tiềm phục ở chỗ tối, nếu không nhận được chỉ lệnh thì họ không nên xuất hiện ở đây.
Trên khuôn mặt đẹp trai của anh ta nở một nụ c7ười xấu xa, đôi môi mỏng hơi nhếch lên: “Ông cho rằng chúng tôi là ai? Đi ăn chùa à? Chúng tôi thiếu một bữa cơm này của ông chắc2.”

Cố Minh Yến thừa dịp Tần Nguyễn và Hoắc Vân Tiêu không có ở đây, muốn tìm người trút bực dọc.
Thế này là đội tác chiến số 2 đã bị xóa sổ hoàn toàn.

Thảm!
Nói đến chuyện này, tất cả mọi người có mặt đều nhìn về phía người đàn ông mặc đồng phục, đội mũ, cằm gần như sắp vùi luôn vào trong ngực, đang đứng ở góc trong cùng của hàng thứ hai.

Săn chim cắt hơi híp mắt lại, nhìn thấy một bên mặt của người kia có vết thương, trong lòng hắn ta có dự cảm không lành: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tất cả cấp dưới của hắn ta đều được tuyển chọn từ trong những hạt giống ưu tú, sau nhiều khó khăn trắc trở mới chọn lựa ra được những người tốt nhất, vậy mà lại bị ám vệ của nhà họ Hoắc đánh bại như vậy?

Nhìn biểu cảm mình đã được hưởng lợi rất nhiều của bọn họ, trông giống như đám lính mới tò te vậy.
Nhìn vào gương mặt của cậu đội viên, rốt cuộc thì người đánh ghét tên này đến mức nào mà toàn đánh vào mặt, lại còn đánh thành ra thế này.

Không biết mẹ của cậu ta có nhận ra được con mình nữa hay không.
Cố Minh Yến đã gặp quá nhiều thanh thiếu niên trải qua những sự kiện gây sốc, dẫn đến việc xuất hiện các vấn đề tâm lý khác nhau, và phần lớn đều tạo thành những bi kịch không thể cứu vãn nếu không được điều trị kịp thời.

Bọn họ không thể tự giải quyết hay phát tiết ra ngoài những gánh nặng tinh thần và cảm xúc nội tâm của mình, dần dần họ bị gông cùm vô hình của việc tâm lý không được giải tỏa nhấn chìm.
Những người khác cũng nhao nhao nói theo: “Thưa sếp, thật ra thì trận giao đấu ấy cũng rất đặc sắc ạ.”

“Đúng đúng, hai bên không sử dụng bất kỳ loại vũ khí nào, hoàn toàn là một cuộc thi về sức mạnh.”
Săn chim cắt nhướng mày, nói: “Tam gia?”

Giọng điệu không chắc chắn, nhưng lại có một chút khẳng định.
Nhưng tay họ Kha0 trước mặt này rõ ràng coi họ là kẻ ăn chực.

Thực chất Cố nhị vẫn luôn vô tình bộc phát ra cảm giác ưu việt từ trong xương, đó là sự kiêu ngạo mà hầu hết con em thế gia đều có.
Cố Minh Yến giật giật khóe miệng, khịt mũi nói: “Chứ còn ông thần nào vào đây nữa, năm đó anh ấy học được những kỹ năng kia ở trong đội, lại tự mình cải thiện rồi huấn luyện được một nhóm vũ khí hình người. Ám vệ nhà họ Hoắc tuy chưa đến mức lấy một địch trăm, nhưng dư sức đánh được mấy chục người.”

Săn chim cắt nghe xong mà gương mặt giãn ra.
Tất cả mọi người giữ im lặng, đứng tại chỗ như chim cút.

Tay đội viên đang đứng ở trong góc, cũng chính là người đã bị Hoắc Khương tự mình xách ra đọ sức một trận, lặng lẽ giơ tay lên: “Thưa sếp, em không sao ạ, chỉ là tài nghệ không bằng người ta thôi, nhưng em cũng đã thu hoạch được rất nhiều từ trận thi đấu này ạ.”
Cố Minh Yến nhìn thấy sắc mặt ông ta thay đổi thì ngăn cản đối phương nói chuyện, anh ta cười nhạo: “Chúng tôi đi trước đây, thời gian này người của nhà họ Kha đều không được phép rời khỏi thủ đô. Một, hai ngày nữa sẽ có người tới để điều tra.”

Kha Chí Tân vội vàng đảm bảo: “Vâng vâng, tất cả các thành viên của nhà họ Kha, bao gồm cả người hầu đều sẽ không đi đâu cả.”
Đội phó lại lên tiếng lần nữa, giọng nặng nề: “Một ám vệ của nhà họ Hoắc hỏi ai là người đã nổ súng bắn nữ chủ nhân của nhà họ, tay ám vệ đó nói là muốn so tài.”

Săn chim cắt chỉ vào tên cấp dưới bị thương, và trầm giọng nói: “Sau đó, cậu ta bị đánh?”
Im lặng chính là câu trả lời của bọn họ.

Săn chim cắt xoa mạnh khuôn mặt vặn vẹo của mình, tâm trạng của hắn ta hết sức phức tạp, đồng thời cũng cảm thấy tò mò về ám vệ của nhà họ Hoắc.
Tết đến tất cả mọi người có nhà nhưng không thể trở về, đúng là chua xót mà.

Săn chim cắt nhìn cậu đội viên đứng trong góc bị người của nhà họ Hoắc dạy dỗ kia thì thầm nghĩ, còn có thể thở là tốt lắm rồi.
Giọng điệu của hắn ta quái dị, ẩn chứa sự khó tin.

Đối mặt với câu hỏi của sếp, tất cả đều xấu hổ cúi đầu.
Đội phó đội tác chiến số 2 đứng ra, anh ta rủ mắt xuống, trên mặt lộ vẻ xấu hổ, anh ta đè thấp giọng giải thích: “Sếp à, những ám vệ do Tam gia mang tới bắt từng người một trong đám chúng tôi từ nơi ẩn nấp.”

Sắc mặt Săn chim cắt biến đổi, lạnh lùng nhìn hai hàng cấp dưới của mình: “Tất cả các cậu đều bị ám vệ nhà họ Hoắc bắt tới?”
Kha Di Minh bây giờ gặp phải nguy hiểm như vậy, nếu không nhờ bác sĩ tâm lý can thiệp, rất có thể sẽ xảy ra vấn đề lớn.

Nhắc tới cậu con trai út, cụ cười trên mặt Kha Chí Tân hơi khựng lại, nhưng ngay sau đó nụ cười lại xuất hiện, và còn rạng rỡ hơn trước.
Cố Minh Yến thở dài một tiếng: “Trở về bàn giao công việc đi, lần này hành động thật sự quá thảm, chẳng khác nào trộm gà không được còn mất nắm gạo ấy.”

Anh ta quay người đi luôn, lòng đầy chán nản.
Cậu ta ngẩng đầu lên, để lộ ra gương mặt sưng vù trông vô cùng thê thảm.

Lúc này cậu ta lại còn nói đỡ cho ám vệ nhà họ Hoắc, Săn chim cắt cảm thấy thật không thể tưởng tượng được, đồng thời cũng thấy buồn cười.
Giọng nói của anh ta vẫn bực bội như cũ, nhưng nhẫn nại nói hết lời.

Cậu bé tên Kha Di Minh ở trên lầu kia, sau khi trải qua chuyện lần này, mặt ngoài nhìn có vẻ bình tĩnh đấy, nhưng thực chất không phải vậy.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.