Sắc mặt Săn chim cắt hơi vặn vẹo, nhìn vẻ mặt ôn hòa củ7a Hoắc Vân Tiêu mà trong lòng hắn ta dâng lên một cảm giác rợn người như bị thiên địch để mắt tới.
Hắn ta có cảm giác nếu 7mình không đồng ý, thì thứ đang chờ đợi hắn ta sẽ là “tai họa ngập đầu”. Ánh mắt Kha Chí Tân khẽ lóe lên, dù sắc mặt vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng đã nổi lên sóng to gió lớn.
Lòng ông ta thấp thỏm, bèn hạ thấp giọng hỏi dò: “Ý của cô là?”
Tần Nguyễn cười nhẹ: “Lúc ông đáp ứng nguyện vọng cuối cùng của Hà Niệm Chân, cô ta đã nói sẽ phù hộ cho nhà họ Kha.” Trái tim của Kha Chí Tân nảy lên một cái, ông ta nở nụ cười đắng chát: “Hoắc phu nhân ạ, nói thật với cô, tôi còn chưa nộp đơn ly hôn với Hà Niệm Chân lên tòa án, cho dù bây giờ cô ấy đã chết thì trên danh nghĩa chúng tôi vẫn là vợ chồng. Chuyện đến nước này rồi tôi cũng không tiếp tục ly hôn với cô ấy nữa, sau khi tiễn cô cùng Tam gia về, tôi sẽ đến bệnh viện đón thi hài của cô ấy trở về, tự mình chuẩn bị hậu sự cho cô ấy.”
Tần Nguyễn chớp mắt, nhẹ giọng nói: “Không ngờ ông chủ Kha lại trọng tình trọng nghĩa như thế, tôi đã hiểu lầm ông rồi.”
Khuôn mặt cứng rắn của Kha Chí Tân dịu đi khá nhiều, ông ta thẳng thắn nói: “Cô đừng nói như vậy, hôm nay nếu không có cô ra tay giúp đỡ thì gia đình chúng tôi đã khó giữ được tính mạng rồi. Tôi cũng sợ vỡ mật đây này, trên đời này có ai sống mà được như ý hết cả đâu. Trước khi Niệm Chân rời đi có rất nhiều lo lắng, điều tôi có thể làm bây giờ là tận lực giảm thiểu tổn thương đến mức nhỏ nhất, nói cho cùng thì đó vẫn là sự ích kỷ mà thôi.” Mẹ của ông ta đã lớn tuổi rồi, sau sự việc này không biết cơ thể có bị ảnh hưởng gì không.
Cuộc hôn nhân của con trai cả Kha Di Huy hoàn toàn bị hủy hoại, sau này còn chưa biết sẽ như thế nào.
Con trai út Kha Di Minh thì bị dọa cho sợ hãi, sắp tới chắc chắn ông ta phải sắp xếp cho nó gặp bác sĩ tâm lý. Tuy không được tính là vẹn toàn đôi bên, nhưng đã là kết cục tốt nhất mà ông ta có thể làm được rồi.
Tần Nguyễn nhìn biểu cảm phức tạp, do dự, thương hại cùng một chút tiếc nuối ở trên mặt Kha Chí Tân, trong lòng cũng đoán được đại khái suy nghĩ của ông ta.
Bản chất của người làm kinh doanh là trục lợi, Kha Chí Tân là một doanh nhân, nhưng không thể phủ nhận rằng, chung quy lại thì trong lòng ông ta vẫn có một chút không đành lòng với Hà Niệm Chân. Nói là tổn thương, nhưng chỉ có một chút là lòng trắc ẩn đối với Hà Niệm Chân.
Còn phần nhiều là sau khi cô ta chết sẽ mang tới nguy cơ cho công ty Giải trí Á Hoàng, từ đó ảnh hưởng đến lợi ích của các cổ đông lớn và khiến quyền lên tiếng của ông ta trong công ty bị bất ổn.
Tần Nguyễn khẽ cười một tiếng, cô nhìn Kha Chí Tân bằng ánh mắt nghiền ngẫm: “Hà Niệm Chân hại mẹ của ông bị bệnh nằm liệt giường, gia đình ông bị quỷ ám, mạng sống thì bị uy hiếp, ông có hận cô ta không?” Ông ta làm tất cả những chuyện này không phải vì mềm lòng, mà là vì nghĩ đến tình nghĩa vợ chồng bao năm qua, cùng sự thương hại đối với Hà Niệm Chân, và trong khoảng khả năng ông ta có thể làm được.
Nhưng tất cả những chuyện ông ta làm, nếu tính toán kỹ càng thì vẫn không thể tách rời một chữ lợi, và chủ yếu là thuận thế mà làm thôi.
Ông ta cũng không có bất kỳ tình cảm cao thượng sâu đậm nào, mà là phân tích rõ ràng chuyện lợi và hại của vấn đề, rồi chọn phương án ít gây hại nhất cho Hà Niệm Chân. Còn về phần ông ta gặp phải những chuyện kia cũng không ảnh hưởng gì nhiều, ai bảo ông ta và Hà Niệm Chân thật sự là vợ chồng đâu.
Nhưng chẳng phải Hà Niệm Chân rất đáng thương sao?
Ông ta nhặt xác cho đối phương, chuẩn bị quay về sẽ xé bỏ đơn ly hôn, còn vì cô ta mà cố gắng ôm đùi Tần Nguyễn, đồng thời xóa video trên mạng Black Mandala. Người đã chết rồi, dù có gây ra sai lầm lớn hơn nữa thì cũng biết tìm ai để truy cứu trách nhiệm đây.
Mà từ đầu đến cuối, Hà Niệm Chân cũng không hề ra tay hại người nhà họ Kha.
Nếu đã như vậy thì dừng ở đây thôi. Sống lưng của Săn chim cắt ớn lạnh, toàn thân như2 đang ở trong hầm băng, qua mấy giây sau hắn ta mới tìm về được giọng nói của mình: “Vâng, Tam gia đi thong thả.”
Hắn ta k0hông thể làm trò cười giống Cố Minh Yến, bỏ mặt mũi xuống và cầu xin tha thứ, nên chỉ có thể chấp nhận số phận thôi.
Giờ phút này, dù trái tim của hắn ta đang rỉ máu, nhưng trên mặt vẫn phải nở nụ cười cảm ơn người trừng phạt mình. “Đừng khách sáo.”
Tần Nguyễn quay người lên xe, ngồi xuống bên cạnh Hoắc Vân Tiêu đã chờ cô rất lâu.
Hoắc Chi tiến lên đóng cửa xe, rồi gật nhẹ đầu với Kha Chí Tân đang đứng trước xe, sau đó mở cửa ngồi vào ghế lái. Gương mặt Hoắc Vân Tiêu nở nụ cười như gió xuân, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên vẻ ôn hòa từ bi: “Thời gian không còn sớm nữa, các cậu cũng nên thu đội đi, tôi và phu nhân đi trước đây.”
Lần này, anh đi thật.
Kha Chí Tân thấy thế bèn yên lặng đi theo sau. Kha Chí Tân cũng không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào.
Ánh mắt ông ta vượt qua Tần Nguyễn, nhìn về phía Hoắc Tam gia ngồi ở trong xe, có mấy lời ông ta không có cách nào nói ra miệng được.
Nếu bảo ông ta không hận Hà Niệm Chân thì đúng là nói dối. Kha Chí Tân lùi lại hai bước, đưa mắt nhìn mấy chục chiếc xe ô tô sang trọng nhanh chóng rời khỏi khu biệt thự.
Cho đến khi đoàn xe biến mất khỏi tầm mắt, một lúc lâu sau ông ta cũng không thu tầm mắt lại, trên mặt rơi vào trầm tư.
Tất cả những gì xảy ra ngày hôm nay khiến ông ta cảm thấy như mình vừa trải qua một giấc mơ lớn, ông ta vừa choáng váng vừa sợ hãi. Để lại một đám người đứng trong phòng ngủ đang quay ra nhìn nhau.
Kha Chí Tân tiễn Hoắc Vân Tiêu và Tần Nguyễn ra ngoài cửa lớn.
Trước khi lên xe, Tần Nguyễn quay đầu nhìn ông ta: “Ông chủ Kha, tôi xem tướng mặt của ông thì thấy chuyện hôn nhân sau này không được thuận lắm, nếu kết hôn mà gặp phải nhiều phiền toái như thế thì sao không sống độc thân nốt quãng đời còn lại, tránh gây họa cho con cháu sau này?” Thế giới rộng lớn như vậy, có một số việc mình chưa từng nhìn thấy tận mắt, chưa tự mình trải qua, nhưng không có nghĩa là nó không tồn tại, chỉ có thể nói là kiến thức của bản thân chưa đủ.
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân có trật tự, Kha Chí Tân thu lại rung động nơi đáy lòng, quay lại nhìn.
Cố Minh Yến và Săn chim cắt mang khuôn mặt bình tĩnh, bước ra khỏi cửa nhà họ Kha một cách có trật tự cùng với cấp dưới của mình.