Khóe môi Hà Niệm Chân hạ xuống, cô ta hơi giơ cằm lên, lạnh lùng cườ1i một tiếng: “Chỉ dựa vào cậu à?”
Cô ta đưa mắt nhìn từ trên xuống dưới Thai Tinh, giống như đang nhìn một miếng thịt chết trên thớt, vẻ 2mặt không có hứng thú, mà còn có vẻ chê bai miếng thịt này đã bị hỏng, sợ chạm vào bị bẩn tay. Cho dù cả hai đều đã thành quỷ thì Thai Ti7nh vẫn sợ Hà Niệm Chân, đó là loại sợ hãi đã ăn sâu vào trong máu, hắn không còn dám lên tiếng kêu gào nữa.
Đôi môi tái nhợt của Hà Niệm 7Chân mấp máy: “Rác rưởi!”
“Tại sao?” Thai Tinh tuyệt vọng nhìn cô ta, hỏi: “Một đêm vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, tôi theo cô lâu như vậy,2 tại sao cô lại muốn đẩy tôi vào chỗ chết?” Kể từ khi cha hắn rơi đài, hắn trở thành chó rơi xuống nước, bị chúng bạn xa lánh, tất cả mọi người đều tránh hắn.
Tuy hắn không còn tiền, nhưng lại hiểu rõ về giới giải trí, sau khi cha hắn vô cớ chết trong tù, thân là con trai, hắn bị bọn đòi nợ đẩy vào giới giải trí.
Tần Nguyễn vui vẻ đứng xem kịch, còn vẫy vẫy tay với Kha Chí Tân đang ngồi bệt trên thảm: “Đứng đây gần này, có thể nhìn thấy rõ cũng nghe thấy được hết.” Hà Niệm Chân vén tóc ra sau tai, cô ta nở nụ cười đắc ý với Thai Tinh rồi chậm rãi nói: “Cha cậu nợ tôi một cái mạng đấy. Năm đó cha cậu chơi tôi, bây giờ bà đây ngủ với con của lão, cảm giác này đúng là quá thoải mái!”
Cô ta cười thật kiêu ngạo và mãn nguyện.
Từ bên trong đôi mắt mê người của Hà Niệm Chân, Tần Nguyễn không nhìn thấy một chút ý cười nào, chỉ có một sự trống rỗng vô thần, giống như linh hồn của cô ta đang dần trở nên hư vô vậy. Khi Thai Tinh tỏ ra sụp đổ và tuyệt vọng, Hà Niệm Chân đắc thắng nói như một đứa trẻ: “Bởi vì đều do tôi làm đấy, tôi muốn đưa tất cả những người đã làm tổn thương tôi năm đó xuống địa ngục, bọn chúng là một lũ cặn bã, kẻ điên, biến thái!”
Hồn thể của Thai Tinh run như cầy sấy, hắn nói: “Nhưng tôi không làm bất cứ việc gì có lỗi với cô mà!”
Hắn thật sự sợ Hà Niệm Chân, ả đàn bà này tuyệt đối không bình thường, tâm lý của ả cực kỳ vặn vẹo, Trước đó thu thập chứng cứ đưa đến Cục Cảnh sát, ông ta phái thư ký của mình theo dõi toàn bộ quá trình, trong khoảng thời gian đó ông ta hoàn toàn không lộ mặt.
Giờ phút này gặp lại vợ cũ, trong lòng Kha Chí Tân cảm thấy căm hận và buồn bã khôn tả.
Ông ta không ra mặt là bởi vì không biết phải đối mặt với Hà Niệm Chân như thế nào, ông ta sợ mình chỉ muốn lao lên giết chết người phụ nữ này, nhưng cũng sợ mình không nhịn được mà hỏi tại sao cô ta phản bội. Bảo sứ giả đưa Hà Niệm Chân từ dưới Địa Phủ lên đây, ngoài sự tò mò ra, thì Tần Nguyễn cũng muốn để Kha Chí Tân biết rõ mọi chuyện.
Sau khi dọn dẹp đống lộn xộn này một cách hoàn hảo, cô mới không phụ sự nhờ vả, lúc hấp thu sát khí cũng không thẹn với lương tâm.
Kha Chí Tân nhìn Hà Niệm Chân bằng ánh mắt cực kỳ phức tạp, ông ta ngoan ngoãn nghe lời Tần Nguyễn từ dưới đất đứng dậy, bước đi cứng ngắc đến bên cạnh cô. Ôi được lắm, quả dưa này đủ kích thích!
Móng tay của Hà Niệm Chân bóp chặt cằm Thai Tinh, có máu đỏ thẫm chảy ra từ bên dưới móng tay.
Cô ta cười dịu dàng với người đàn ông ở trước mặt: “Chàng trai, những gì mà cậu đã trải qua, chẳng qua chỉ là đời cha ăn mặn đời con khát nước mà thôi. Cậu nên biết năm đó cha cậu chơi bẩn hơn tôi rất nhiều, cậu mới phải chịu đựng một chút thôi đấy. Năm đó, tôi suýt nữa đã mất mạng rồi, cậu cảm thấy tại vì sao mấy năm trước nhà họ Thai lại phá sản?” Hồn thể của Hà Niệm Chân bay đến trước mặt Thai Tinh, cô ta không để ý đến hơi lạnh trên người hai sứ giả mà đưa ngón tay ra bóp chặt cằm của Thai Tinh, rồi nâng lên.
Cô ta cười lạnh: “Tất cả những gì tôi làm với cậu chỉ là trò trẻ con so với những đau khổ mà năm đó cha cậu đã gây ra cho tôi. Thật đáng tiếc là có rất nhiều điều thú vị mà tôi chưa có cơ hội trải nghiệm. À, cậu có biết tất cả những chuyện mà cậu gặp phải bây giờ được gọi là gì không?”
Cho dù đôi mắt của Hà Niệm Chân có bi thương đến đâu, thì trên khuôn mặt cô ta vẫn nở một nụ cười thật đắc ý. Dù là câu trả lời nào thì ông ta đều không cần, bản chất của thương nhân là vì lợi ích, ngay từ lúc xảy ra chuyện, trong lòng ông ta đã có lựa chọn rồi.
Với thân phận là ông chủ của công ty Giải trí Á Hoàng, ông ta muốn có bao nhiêu phụ nữ mà chẳng được, cho dù đã cưới vợ nhiều năm như vậy, nhưng thỉnh thoảng ông ta cũng đi ra ngoài chơi bời, hưởng của lạ.
Nhưng chưa bao giờ có bất kỳ tranh chấp tình cảm nào, trong hôn nhân, ông ta cũng cho Hà Niệm Chân sự tôn trọng lớn nhất. Thai Tinh nghe vậy mà toàn bộ hồn thể đều choáng váng.
Hắn giống như nghe thấy một sự thật cực kỳ không thể chấp nhận được, khuôn mặt hắn méo mó đến đáng sợ.
Mà không nói Thai Tinh, đến ngay cả Tần Nguyễn và Kha Chí Tân cũng trợn mắt há hốc mồm, toàn thân choáng váng khi nghe thấy sự thật kinh hoàng này. Tần Nguyễn nhìn chằm chằm vào màn sương đen tới từ Địa Phủ, cô phất phất tay, sương đen dày đặc nhanh chóng tản đi.
Sương mù biến mất, Kha Chí Tân nhìn thấy rõ Hà Niệm Chân đang đứng lơ lửng trên hành lang.
Kể từ khi biết được chuyện Hà Niệm Chân ngoại tình, còn giết người, gây liên lụy đến mẹ già và con trai út của mình, thì đây là lần thứ nhất Kha Chí Tân nhìn thấy đối phương. Cô ta đứng nhìn xuống Thai Tinh đang ở bên cạnh hai Âm sai, rồi khinh bỉ nói: “Trước khi Giám đốc Thai ở thành phố Vân ‘ngã ngựa’, cũng đã từng rất nở mày nở mặt, nắm trong tay rất nhiều tiền bạc và mỹ nhân.”
Thai Tinh cả kinh, hai mắt trợn trừng lên: “Cô biết cha tôi!”
Năm năm trước, hắn đã từng là cậu ấm con nhà giàu tiêu tiền như nước, có mỹ nữ xe sang, và rất nhiều bạn bè thân thiết. “Đúng thế, nhưng tôi vừa nhìn thấy cậu là những ký ức ngày đêm bị giày vò một cách đau đớn của năm đó lại hiện lên, tôi sẽ không nhịn được mà nhớ tới chuyện đã từng có thời điểm mình phải kéo dài hơi tàn như thế nào.”
Hà Niệm Chân lau đi những giọt nước mắt không tồn tại trên khóe mắt: “Mười lăm năm trước, tôi đã phải liều nửa cái mạng mới bò ra khỏi Địa Ngục. Chỉ có tôi mới biết cái cảm giác vết thương đầy người, máu me đầm đìa nó như thế nào. Nhìn thấy cậu ngày ngày đeo chiếc mặt nạ giả tạo, mọi việc đều thuận lợi là tôi lại không nhịn được mà muốn để con trai của gã thủ phạm đó nếm trải nỗi đau mà tôi đã từng trải qua, cảm giác đó hẳn sẽ rất tuyệt.”
Thai Tinh kinh hãi nhìn chằm chằm vào Hà Niệm Chân, phát hiện trên mặt cô ta lộ ra biểu cảm hưng phấn, hắn hoàn toàn hỏng mất, giận dữ gầm lên: “Cô là đồ điên, cô mới là kẻ điên nhất, đồ biến thái!”