Thấy dáng vẻ điên dại sụp đổ của Thai Tinh, Hà Niệm Chân nhẹ nhàng lắc đầu: “Thật yếu ớt, đúng là chỉ có thể làm một ckon thú cưng vô hồn, còn chẳng bằng phụ nữ.” “Láo xược!”
Hai gã sứ giả cùng đồng thời quát lên, âm thanh lạnh như dao, còn kèm theo một chút hoảng sợ. Kha Chí Tân nhớ lại cách đây rất lâu, trước khi các trang web đen trên toàn thế giới bị đóng cửa, các giao dịch trên đó đều là hoạt động kinh doanh mà Hà Niệm Chân đã nói.
“Tôi chưa bao giờ nghe nói đến Black Mandala, cô xác định nó có tồn tại?” Tần Nguyễn cười nhạt: “Chuyện nhỏ thôi, hai người mang hắn đi đi.”
Thai Tinh đã không còn giá trị, có để ở lại đây cũng vướng víu. “Tất nhiên, gã họ Thai kia còn sống sẽ chỉ làm những người ở trên ăn không ngon, ngủ không yên, sau đó chẳng cần tôi ra tay cũng có người muốn mạng của gã.”
Hà Niệm Chân mỉm cười trả lời, sự thù hận không có cách nào che giấu trong mắt cô ta khiến người nhìn thấy phải kinh hãi. Hắn muốn tự hủy hồn thể!
“Cậu dám!” Đáng tiếc, trên mặt của đối phương không có bất kỳ cảm xúc gì, cô ta đành thất vọng dời ánh mắt ra chỗ khác.
Khóe môi Hà Niệm Chân cong lên thành một nụ cười mỉa mai, cô ta nói với Kha Chí Tân: “Người bình thường như chúng ta muốn vào trang web cần phải có trình duyệt, mà những phần tử tội phạm muốn truy cập Dark Web thì cần các công cụ đặc biệt. Và thứ mạng lưới sâu hơn Dark Web, không có bất kỳ công cụ hay trình duyệt nào có thể truy cập trực tiếp vào nó. Chính là truyền thuyết của Internet – Black Mandala.” Cô ta rút bàn tay đang bóp hàm đối phương về, tỏ ra ghét bỏ mà chà xát đầu ngón tay.
Thai Tinh đột nhiên phát điên: “Tao muốn giết mày!!!”
Hắn liều mạng giãy giụa khỏi xích tỏa hồn, cơ thể lao tới Hà Niệm Chân, maột ít quỷ lực còn sót lại trở nên dao động.
Cô khẽ húng hắng một tiếng, rồi nói với hai người bọn họ: “Hai người nói ngắn gọn thôi nhé, dù sao cũng là âm dương cách biệt, duyên số kiếp này đã tận nhỉ?” Bầu không khí trong hành lang chìm vào im ắng.
Không biết qua bao lâu, Hà Niệm Chân lên tiếng hỏi: “Anh đã từng nghe nói đến Dark Web chưa?” Cơ thể Kha Chí Tân căng thẳng, hai mắt ông ta dán chặt vào Hà Niệm Chân.
Ông ta là người sáng lập ra công ty Giải trí Á Hoàng, tuy không thể biết rõ mọi chuyện lớn nhỏ trong giới giải trí, nhưng đều nằm trong tầm kiểm soát của ông ta. Hà Niệm Chân lắc đầu: “Tôi không giết chết ông ta, nhưng việc ông ta rơi đài đúng là do tôi sắp xếp người báo cáo, tiện thể cung cấp một phần bằng chứng không có cách nào thoát tội được.”
Kha Chí Tân nhíu mày, ông ta bối rối: “Không phải là cô?” Hai mắt cô ta nhìn Tần Nguyễn, không biết là đang hỏi ai.
Kha Chí Tân trả lời: “Tôi biết.” Ban đầu Hà Niệm Chân không coi Tần Nguyễn ra gì, nhưng bây giờ lại được cô cứu, và còn nhìn thấy sứ giả của Địa Phủ tỏ ra cung kính với cô như vậy thì tự biết mình không thể tiếp tục giả câm giả điếc được nữa.
Cô ta khẽ thở dài, chậm rãi quay đầu lại, để lộ ra khuôn mặt tái nhợt nhưng không mất vẻ xinh đẹp lạnh lùng kia. Vài năm trước, đột nhiên có một cuộc kiểm tra bất ngờ phát hiện ông ta dính líu đến chuyện nhận hối lộ, ai cũng có thể thấy được triển vọng nghề nghiệp đang lên của ông ta đã hoàn toàn chấm dứt. Nhưng hậu quả nghiêm trọng nhất là bản án vài năm tù giam và bị thu hồi tài sản đã nhận từ hối lộ. Đáng tiếc, ông Thai không được may mắn lắm, ông ta đã bị tai nạn chết trước khi xét xử. Thế lực đứng đằng sau ông ta không hề nhỏ, một người phụ nữ như cô làm sao làm được việc khiến ông ta tan cửa nát nhà?”
Nếu không phải Hà Niệm Chân tự nói ra chuyện mình có liên quan đến việc ông Thai gặp nạn, thì Kha Chí Tân dám khẳng định rằng, không chỉ mình ông ta, mà phần lớn mọi người trong ngành đều không thể biết được sự sụp đổ của ông Thai năm đó là do Hà Niệm Chân gây ra. Chỉ là Hà Niệm Chân... Cô ta nằm ngoài dự đoán của Tần Nguyễn.
Một sứ giả tự tay dùng xích tỏa hồn trói Thai Tinh lại, rồi xách vong hồn của hắn đến chắp tay với Tần Nguyễn, sau đó biến mất ngay tại chỗ, chắc là về Địa Phủ giao nộp rồi. Kha Chí Tân: “Ông ta đã làm gì cô?”
Hà Niệm Chân im lặng, nụ cười trên mặt đã biến mất. Một sức mạnh vô hình đã giam cầm Thai Tinh.
Lúc đó, hắn và Hà Niệm Chân chỉ còn cách nhau một chút xíu, sắp đồng quy vu tận đến nơi rồi. Trên mặt cô ta nở một nụ cười yếu ớt, cô ta hỏi: “Anh muốn hỏi cái gì?”
Kha Chí Tân nhìn Hà Niệm Chân thật sâu rồi cụp mắt xuống, ông ta chậm rãi nói: “Ông Thai vào ngành năm 20 tuổi, bắt đầu với tư cách là một nhân viên trực ban bình thường, ông ta dùng thời gian hơn 20 năm để đứng được ở một độ cao mà không ai dám nghĩ tới. Trước khi xảy ra chuyện, ông ta vẫn là thành viên dự khuyết của ngành, triển vọng rất xán lạn. Nhìn vào quá trình thăng tiến trong sự nghiệp của ông ta, có thể coi là một câu chuyện truyền cảm hứng trong ngành.” “Niệm Chân!” Tiếng kêu đầy lo lắng của Kha Chí Tân vang lên bên tai Tần Nguyễn.
Tần Nguyễn ghét bỏ nhíu mày, lập tức đứng cách xa ông ta, đồng thời nhanh chóng ra tay. Kha Chí Tân không ngừng cau mày: “Black Mandala? Đây là trang web gì?”
Đôi mắt lạnh lùng của Hà Niệm Chân lộ ra sự ghê tởm và đau đớn: “Trang web này có tất cả các giao dịch mờ ám trên thế giới, buôn bán thông tin, giấy tờ giả mạo, mua bán người như gia súc, thậm chí còn kinh doanh vũ khí và chất độc. Sự tồn tại của nó đại diện cho sự tà ác và chết chóc. Nó khiến thế nhân phải rùng mình, cũng là cấm địa chứa đầy bí mật. Nó là pháp trường đẫm máu, là nghĩa địa chứng kiến cái chết. Nó giống như một mụ phù thủy độc ác, xử tử mọi thành viên có ác ý với nó.” Tuy nhiên, cho tới bây giờ ông ta vẫn không hề biết rằng, thì ra Hà Niệm Chân từng có mối thù sống chết với Giám đốc Thai đã bị rơi đài của thành phố Vân.
Dưới cái nhìn phức tạp và mờ mịt của Kha Chí Tân, Hà Niệm Chân là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng. Tuy nhiên, các ban ngành tương quan đã đánh sập nó, bắt tất cả những người sáng lập vào tù, và án tử hình đã được thực hiện từ nhiều năm trước.
Hà Niệm Chân gật đầu với Kha Chí Tân, rồi lại nhìn Tần Nguyễn. Những thứ mà người bình thường nhìn thấy ở trên mạng bây giờ chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, còn mạng lưới đen tối khổng lồ hơn thì ít ai biết đến, nó giống như phần chìm dưới đáy sâu của tảng băng vậy.
Nghe đồn tất cả mọi thứ trên thế giới này đều tập trung ở đó, những chuyện độc ác xấu xa mà mọi người có thể tưởng tượng, hoặc ngay cả những tội ác xấu xa mà mọi người không thể tưởng tượng được, cũng tồn tại ở đó. Kha Chí Tân cau mày: “Ông ta đã làm cái gì mà khiến cô hận thấu xương như vậy?”
Hà Niệm Chân ngửa đầu khẽ thở dài, âm thanh nhẹ như lời thì thầm của tình nhân: “Gã hủy hoại cuộc đời của tôi, còn muốn giết tôi nữa.”