Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 863: Pháp khí bản mệnh của đại đế phong đô, vòng tràng hạt khôn thiên minh



Một tháng?

Tần Nguyễn trợn tròn mắt, mặt mũi đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Tha cho cô đi mà! Vấn đề không phải là đẹp trai hay xuất chúng như thế nào, mà là sức hấp dẫn từ trong xương của một người đàn ông toát ra, giống như một vị tiên nhân bị đày xuống trần gian, nhiễm lên nét tuấn tú đầy mê hoặc.

Trên người Tiêu Vân Sâm toát ra một thứ khí chất cao quý và kiêu ngạo bẩm sinh, không thể cưỡng lại. Đôi mắt anh ta lạnh lùng trong trẻo như mùa đông, chỉ liếc nhẹ một cái mà ngay lập tức lơ đãng phóng ra cảm giác áp bách lan rộng khắp căn phòng.

Ánh nắng xuyên qua tấm rèm lọt vào trong phòng, chiếu lên mái tóc và khuôn mặt của anh ta, tỏa ra một vầng hào quang ấm áp, trông anh ta không giống người thật, vừa là tiên lại vừa là yêu.
Anh ta quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhìn những thay đổi của Nhân giới trải qua hơn nghìn năm mà khẽ thở dài: “Năm đó khi hắn biết linh hồn A Nguyễn tan biến, đã dùng thần lực dịch chuyển thời gian, đảo ngược càn khôn, chứng tỏ hắn thực sự có một chút chân tình với A Nguyễn. Năm đó đúng là A Nguyễn có lỗi với hắn, nếu bây giờ chúng ta lại giết hắn, thì chẳng phải là hành vi của kẻ tiểu nhân sao.”

Trường Uyên không nghĩ như vậy: “Nếu không phải do hắn, làm sao A Nguyễn lại chết chứ.”

Hắn là Câu Xà, hung thú thời thượng cổ.
Chỉ sợ vừa chớp mắt một cái, người này sẽ phi thăng mất.

Tiêu Vân Sâm nhìn thẳng vào Trường Uyên, sự bình tĩnh trong mắt anh ta biến mất, bên trong đôi mắt lạnh lùng sắc bén lóe lên một cảm xúc phức tạp, anh ta nói: “Có chắc chắn không?”

Trường Uyên cũng biết, việc Đại Đế Phong Đô xuất hiện ở Nhân giới có tầm quan trọng đến thế nào, nên hắn nói chắc nịch: “Trên cổ tay Hoắc Tam gia đeo bảo vật của ba mươi ba tầng trời, tràng hạt Khôn Thiên Minh, mà đây là pháp khí bản mệnh của Đại Đế Phong Đô.”
Tiêu Vân Sâm ném chiếc khăn ăn bị mình xé rách sang một bên, anh ta kéo căng khuôn mặt, trong mắt lóe lên một tia sáng kỳ lạ.

Một nỗi bi thương chợt thoáng qua trong mắt anh ta, và cảm xúc biến mất rất nhanh.

Anh ta lấy tay che tim, cảm nhận nhịp đập dữ dội của trái tim mình.
Trường Uyên ngẩng đầu, trên mặt lộ ra vẻ ỷ lại và vô cùng tín nhiệm: “Chẳng phải lúc ngài tỉnh lại đã giúp tôi tìm về ký ức rồi sao?”

Nếu không hắn còn không biết thân phận của Tần Nguyễn.

Vẻ mặt Tiêu Vân Sâm lạnh lùng, anh ta lẳng lặng nhìn thẳng người đang quỳ trước mặt mình: “Tôi tạm thời không thể giúp anh tìm lại được một ít ký ức, nhưng sau này anh sẽ biết, A Nguyễn có thể tái tạo lại linh hồn trong ba nghìn thế giới, tất cả đều là nhờ Đại Đế Phong Đô.”
“Giết hắn?” Tiêu Vân Sâm cười lạnh, vẻ mặt ôn hòa trở nên âm trầm: “Nếu như anh giết hắn, A Nguyễn sẽ xử lý chúng ta như thế nào?”

Trường Uyên hừ nhẹ: “Hắn là thiên tử của Âm Phủ, bên người có ngũ phương Quỷ Đế cùng Minh Vương làm phụ tá đắc lực, còn có Thập Điện Diêm Vương và bảy mươi hai ti, thủ hạ đông đảo, một khi hắn trở về Minh giới, chúng ta muốn giết hắn sợ là sẽ càng khó khăn hơn.”

Khuôn mặt Tiêu Vân Sâm đã trở lại vẻ ôn hòa thường ngày, anh ta nhẹ nhàng lắc đầu: “Giết hắn, có lẽ A Nguyễn sẽ không thể chống lại được kiếp nạn cuối cùng này.”
Tiêu Vân Sâm trầm ngâm, nói: “Nếu đã biết thân phận của hắn thì đừng đi nhúng tay vào những cái khác nữa, cũng không nên đi chọc giận A Nguyễn, Sinh Tử kiếp ở kiếp này của con bé còn chưa qua đi, chúng ta cứ yên lặng theo dõi mọi chuyện đã.”

Trường Uyên đáp, giọng không quá tình nguyện: “Tôi biết rồi.”

Tiêu Vân Sâm: “Gọi Hồ Nhất Ngạn và Lam Án về đây, bây giờ đến Đại Đế Phong Đô cũng xuất hiện rồi, có thể thấy được một kiếp này của A Nguyễn không dễ chịu đâu.”
Đã từng có lúc, bộ ngực này trống rỗng.

Trường Uyên tiến lên một bước, thấp giọng đề nghị: “Chủ nhân, Đại Đế Phong Đô đang ở trên trần gian, hiện tại là thời cơ tốt nhất để chúng ta trừ khử hắn, ngài có muốn gọi Hồ Nhất Ngạn và Lam Án đến không ạ?”

Một tia sát ý lóe lên trong đôi mắt màu máu của hắn, giọng điệu nhẹ nhàng của hắn khiến người nghe cảm thấy ớn lạnh.
Đôi mắt đỏ au của Trường Uyên nhìn người nằm trên giường, hắn đột nhiên lên tiếng: “Chủ nhân, có phải ngài đang giấu tôi chuyện gì không?”

Tiêu Vân Sâm nghiêng mặt qua và mỉm cười với Trường Uyên, nụ cười đẹp mê hồn: “Tôi giấu giếm anh cái gì?”

Trường Uyên nhíu mày, trên khuôn mặt tuấn tú hung hãn hiện lên vẻ nghi hoặc và buồn rầu: “Vị Đại Đế của Minh giới kia đả thương A Nguyễn, dựa theo tính tình của ngài thì đã muốn nhanh chóng giết hắn rồi.”
Chiếc khăn ăn trong tay Tiêu Vân Sâm bị xé rách.

Anh ta nâng khuôn mặt tuấn tú như tiên giáng trần của mình lên, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, khuôn mặt ôn hòa kia dường như đã được định hình lại, khôi phục vẻ đẹp đáng kinh ngạc và mê người vốn có.

Gương mặt đẹp tuyệt trần này chỉ cần nhìn qua một chút thôi là có thể in sâu vào đáy lòng, khiến người ta không nhịn được mà chìm đắm mãi không quên.
Tiêu Vân Sâm vừa ăn xong bữa ăn dinh dưỡng, anh ta đang cầm lấy khăn ăn bên cạnh chậm rãi lau sạch từng đầu n0gón tay của mình. Liếc nhìn người đứng bên cạnh, giọng nói lành lạnh vang lên trong phòng bệnh: “Tối hôm qua anh có tra ra được thân phận của Hoắc Tam gia kia không?”

Trường Uyên tiến lên một bước, trầm giọng bẩm báo: “Bẩm chủ nhân, người kia chính là Đại Đế của Phong Đô Bắc Âm.”

“Xoẹt!”
Dù sao cũng phải để một tuần này trôi qua trước đã.

...

Thủ đô, trong bệnh 2viện tư nhân năm sao xa hoa.
Hắn chỉ biết một biện pháp để giải quyết vấn đề, chính là chiến đấu, đánh giết.

“Đó là hai chuyện khác nhau.” Tiêu Vân Sâm xoa tim, trong lòng hỗn loạn không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

Có một số việc không đơn giản như mặt ngoài, tuy anh ta không thích A Nguyễn và Đại Đế Phong Đô ở bên nhau, nhưng bây giờ hai người họ có cả con luôn rồi, muốn tách họ ra nhất định phải dùng thủ đoạn nhẹ nhàng.
Vẻ mặt của Trường Uyên vẫn kiêu căng: “Tôi chỉ biết năm đó công chúa A Nguyễn bị quỷ tướng của Minh giới giết chết!”

“Vậy anh có biết ở trên đời này, chỉ có Đại Đế Phong Đô mới có năng lực quay lại thời gian.”

“Đó là Minh giới nợ A Nguyễn.”

Tiêu Vân Sâm nhướng mày, nghiêm túc nói: “Tôi biết anh bảo vệ A Nguyễn, tôi cũng vậy thôi. Nhưng từ khi Bàn Cổ khai thiên lập địa hàng tỷ năm đến nay, chưa từng có thiên tử Bắc Âm nào sử dụng năng lực quay ngược thời gian, chỉ bởi vì người khởi động năng lực ấy sẽ phải trả giá bằng chính thần hồn của mình. Mà cũng vì nguyên nhân này, Nhân giới và Minh giới cũng sẽ gặp phải tai họa.”

Trường Uyên gỡ bàn tay đang đặt trên đầu mình xuống mà xoa nắn: “Tai họa gì?”

Tiêu Vân Sâm: “Ranh giới giữa nhân gian và Minh giới sẽ ngày càng suy yếu, những lệ quỷ ở dưới 18 tầng Địa Ngục cùng Luyện Ngục Phong Đô sẽ nhân cơ hội trốn thoát, nếu không có thần lực của Đại Đế Phong Đô trấn thủ, bọn chúng sẽ làm hại nhân gian, cả hai giới sẽ phải đối mặt với huyết chiến sinh tử.”

Động tác trên tay Trường Uyên dừng lại, mặt mũi hắn tràn đầy vẻ ghét bỏ: “Nói như thế thì đúng là hắn đối xử với A Nguyễn cũng không tệ lắm?”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.