Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 862: Sự quan tâm của hoắc tam gia, nguyễn nguyễn ăn canh



Kha Di Huy nghe vậy mà mặt cũng tái đi.

Để người làm con như anh ta thay cha điều tra mẹ kế có ngoại tình hay không?

Việc nàyk nghe mà khiến người ta phải giật mình. Nụ cười trên mặt Hoắc Kỳ còn chưa hoàn toàn nở ra, thì lại nghe thấy cô nói: “Chỉ cần cậu không sợ sau khi rời khỏi khu nhà họ Hoắc sẽ lại bị nữ quỷ quấn lấy, chưa biết chừng lần này sẽ chết bất cứ lúc nào, thì cứ mạnh dạn mà đi.”

Hoắc Kỳ vừa mới nở nụ cười, nhưng sau câu nói đáng sợ của Tần Nguyễn, máu trong người cậu ta phút chốc lạnh đi.

Hoắc Thừa Anh yên lặng lau mặt, chỉ muốn giấu khuôn mặt bất lực của mình đi.
Kha Chí Tần không dám nhìn thẳng vào vẻ mặt phức tạp không nói nên lời của con trai, ông ta cmang theo sự tức giận bước nhanh rời khỏi phòng, đi tìm người vợ đã kết hôn gần mười năm của ông ta.

Nếu còn không đi, ông ta chỉ sợa mặt mũi mình sẽ bị rơi xuống đất rồi bị giẫm đi dẫm lại mấy lần mất.

Kha Chí Tân vừa rời khỏi phòng bệnh thì nhận được cuộc điện thoại của Hà Niệm Chân.
Cậu em họ này của anh ta cái gì cũng tốt, nhưng thực chất lại là nô lệ của bạn gái. Nó có cô bạn gái yêu nhau bảy năm nay rồi mà đến giờ vẫn còn như keo với sơn, hai người lúc nào cũng dính lấy nhau.

Mạng sắp không giữ được rồi mà còn muốn chạy ra bên ngoài, thật không biết nên nói cậu ta không sợ chết, hay là quá sợ bạn gái đây.

Nhìn thấy Hoắc Kỳ và Hoắc Thừa Anh, một người thấp thỏm lo âu, một người thì nơm nớp lo sợ, Tần Nguyễn lại cười: “Chắc chắn là không thể ra ngoài rồi, nhưng có thể tới nhà gặp mặt. Nhưng tôi phải nói cho cậu biết trước, bạn gái của cậu muốn vào khu nhà họ Hoắc thì phải đi qua các bước kiểm tra nghiêm ngặt, mà tôi cũng muốn tận mắt nhìn thấy cô ấy để xem cô ấy có mang theo thứ gì lộn xộn vào trong này hay không, sau khi đảm bảo không có vấn đề gì thì mới có thể để cô ấy vào.”
Hoắc Kỳ nhắm mắt lại: “Đấy là chuyện ngoài ý muốn, chứ cô ấy chưa bao giờ làm em bị thương cả.”

Hoắc Thừa Anh bình tĩnh nói: “Đúng rồi, em là bạn trai của em ấy nên em ấy không nỡ làm em bị thương, chứ anh đây mấy năm nay còn ít bị con bé ấy gây tai họa à. Năm ngoái là ai bị em dâu cầm gạch đuổi? Năm trước là ai bị em dâu hất máu chó ấy nhở? Còn cả năm kia là ai ném anh vào ao cá? Cả bốn năm trước nữa, lần đầu tiên anh gặp em dâu, em ấy giỏi lắm, cho anh luôn một bàn tay lên mặt, làm anh choáng váng luôn...”

Hoắc Kỳ đưa tay bịt miệng của Hoắc Thừa Anh: “Anh, anh ơi là anh! Anh đừng nói nữa!”
Đối phương vội vàng lên tiếng, nói rằng gần đây mình phụ trách một bộ phim cổ trang quy mô lớn, trong quá trình quay phim đã xảy ra sự cố, cô ta cần phải đi giải quyết.

Sắc mặt Kha Chí Tân lạnh lẽo, nhưng giọng điệu vẫn dịu dàng và an ủi như trước.

Sau khi cúp điện thoại, ông ta không quay lại phòng bệnh mà đi đến phòng làm việc của bác sĩ phụ trách mẹ của ông ta.
“Ô... ô...”

Hoắc Thừa Anh giãy giụa kéo cái tay đang bịt miệng mình ra, anh ta dùng ánh mắt u oán ôm hận nhìn Hoắc Kỳ.”

“Khụ khụ...” Tần Nguyễn đè thấp giọng ho hai tiếng, cố gắng kìm lại tiếng cười trong cổ họng, cô tận lực giữ cho giọng mình bình thường: “Bạn gái của Thất thiếu nghe có vẻ là người rất thẳng tính.”
Cô và Hoắc Chi đi về phía phòng ăn, vừa ngồi xuống, cô đã ra lệnh cho Hoắc Chi: “Đi điều tra lai lịch của bạn gái Hoắc Thất thiếu.”

Hoắc Chi đáp lời, đón lấy bát canh thuốc do người hầu bưng tới.

Chóp mũi của Tần Nguyễn hơi cử động, cô ngửi thấy mùi thuốc trong không khí.
Sắc mặt của Hoắc Thừa Anh rất khó diễn tả, anh ta liếc nhìn cậu em họ bên cạnh rồi thành thật nói: “Em dâu bảy là một người vô cùng cởi mở, tức là có sức lực hơn con gái bình thường ấy ạ. Nhớ năm đó em ấy vì một mình khiêu chiến hơn mười tên lưu manh mà trở nên nổi tiếng, mấy kẻ đó bị em ấy đánh đến cha mẹ cũng không nhận ra luôn.”

Hoắc Kỳ cười giải thích: “Kìa anh Thừa Anh! Đấy là Phàm Phàm tự vệ thôi, chứ bình thường cô ấy vô cùng dịu dàng.”

Hoắc Thừa Anh gật gật đầu: “Ừ phải, dịu dàng đến mức có thể tay không đập nát chai bia hả.”
Hai mắt Hoắc Kỳ sáng lên, vội vàng lên tiếng bảo đảm: “Không có vấn đề gì, em và Phàm Phàm quen nhau bảy năm rồi, cô ấy tuyệt đối không có vấn đề gì, cô ấy rất ngoan và cũng rất ngây thơ.”

Hoắc Thừa Anh đứng ở bên cạnh nghe em họ giới thiệu về em dâu như thế thì khóe môi không nhịn được mà chề xuống.

Tần Nguyễn thấy được bèn cười hỏi: “Cậu có lời muốn nói?”
Tần Nguyễn càng thêm khó hiểu: “Không phải chuyện này đã được quyết định rồi à.”

Hoắc Kỳ đưa tay sờ mũi, cậu ta nhỏ giọng nói: “Bạn gái của em biết chuyện của em rồi, cô ấy lo lắng em xảy ra chuyện nên đang trên đường đến thủ đô.”

Tần Nguyễn giữ nguyên vẻ mặt: “Ý của cậu là?”
Trên mặt Hoắc Kỳ lộ ra vẻ buồn rầu, khi nói về bạn gái của mình, cậu ta nói với giọng điệu bất đắc dĩ: “Chắc là Phàm Phàm không hợp với anh Lục, cũng không biết chuyện gì xảy ra mà mỗi lần cô ấy nhìn thấy anh Lục thì đều luôn muốn động tay động chân. Nhưng cô ấy rất hiểu chuyện, dù có ra tay đánh người nhưng cũng chưa bao giờ gây ra đổ máu.”

Hay lắm, cậu khá là tự hào vì bạn gái mình chưa bao giờ gây ra đổ máu ấy nhỉ!

Hoắc Thừa Anh trợn trắng mắt, thiếu chút nữa đã biểu diễn tại chỗ chi tiết quá trình anh ta nổi điên là như thế nào.
...

Trong phòng khách, Hoắc Kỳ và Hoắc Thừa Anh đang đứng ngồi không yên, ánh mắt thường xuyên nhìn lên lầu.

Khi nhìn thấy bóng dáng Tần Nguyễn xuất hiện, đôi anh em họ này lập tức đứng lên, vẻ mặt vừa căng thẳng lại câu nệ.
“Em muốn đi gặp cô ấy một lần.”

Vẻ mặt Hoắc Kỳ tự nhiên, cũng không lộ ra quá nhiều sự kích động, nóng lòng chờ mong gặp người yêu.

Tần Nguyễn cười: “Thì gặp thôi, chẳng lẽ tôi còn có thể chia cắt đôi uyên hai người à.”
“Đều là người trong nhà cả, tiện tay mà thôi.”

Tần Nguyễn đứng ở trước mặt hai anh em, cô thắc mắc: “Hai cậu đang chờ tôi à?”

Hoắc Thừa Anh: “Ba em gọi điện thoại đến, nói rằng đúng là nhà họ Đoàn có vấn đề, nhưng vẫn chưa điều tra ra được tình huống cụ thể nên bảo bọn em ở lại thủ đô ăn tết.”
Hoắc Thừa Anh: “Chị dâu mau đi ăn đi, bọn em không quấy rầy hai anh chị đâu.”

Nói rồi, anh ta túm lấy tay của cậu em họ, mạnh mẽ lôi kéo cậu ta đi, tránh để cậu ta tiếp tục làm mình mất mặt xấu hổ.

Nhìn bọn họ đi về phía phòng dành cho khách, trên môi Tần Nguyễn nở nụ cười.
Cô nhíu mày, hỏi: “Tại sao lại là canh thuốc?”

Lúc mang thai, cô đã phải liên tục uống các loại canh thuốc khác nhau, hiện giờ chỉ cần ngửi mùi thôi là cô cũng biết canh này dùng dược liệu gì để nấu.

Hoắc Chi đặt bát canh xuống trước mặt Tần Nguyễn, rồi giải thích: “Phu nhân, đây là canh bổ máu mà trước khi chủ nhân đi đã cố ý dặn phòng bếp làm cho ngài.”

“Cơ thể tôi rất khỏe, không cần thiết phải uống mấy thứ canh thuốc này đâu.”

Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng Tần Nguyễn vẫn đưa tay ra.

Cô cầm cái thìa rồi uống từng ngụm, giống như quay trở lại thời gian mang thai, phải uống mỗi ngày một bát canh thuốc vậy.

Hoắc Chi nhìn vẻ mặt sầu khổ của Tần Nguyễn thì lùi về phía sau hai bước, cố gắng hết sức ép khóe môi đang muốn nhếch lên của mình: “Chủ nhân nói mấy ngày nay dưới mắt ngài có quầng thâm, khí sắc trông không được tốt lắm, lý do là vì ngài không được nghỉ ngơi tốt, nên bảo ngài phải uống canh trong vòng một tuần.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.