Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 861: Trở về bảo chủ nhân của anh tránh xa tôi ra!



Tần Nguyễn che giấu sự nguy hiểm trong đáy mắt của mình, đôi môi đỏ mọng cong lên thành một nụ cười lạnh lùng, cô cất giọng nói nhẹ nhkàng: “Không có việc gì.”

Cô cầm lấy cổ tay của Tam gia, dùng lực Minh Thần thăm dò cơ thể của anh, thu được kết quả không có cbất kỳ tổn thương nào, sắc mặt của cô tốt hơn rất nhiều. Anh vòng tay qua eo Tần Nguyễn, phả hơi thở vào cổ và vai cô, phát ra tiếng thở dài mãn nguyện.

Tần Nguyễn nằm trong lồng ngực ấm áp của Hoắc Vân Tiêu, cô cầm lấy bàn tay đang đặt ở bên hông mình, rồi chải vuốt cơ thể của anh như thường lệ.
Tần Nguyễn tiến lên đỡ cơ thể của anh nằm xuống.

Trong lúc đó, Hoắc Vân Tiêu mở hé mắt ra nhìn thấy cô: “Em tắm xong rồi à?”
Lúc Hà Niệm Chân trẻ trung xinh đẹp và đang ở đỉnh cao sự nghiệp, thì kết hôn với một đại gia trong ngành giải trí là Kha Chí Tân, ông chủ của công ty Giải trí Á Hoàng.

Bây giờ cô ta mới hơn 30 tuổi, vì được bảo dưỡng tốt mà trông giống như một cô gái ở độ tuổi đôi mươi.
Kha Chí Tân đè nén các loại suy đoán trong lòng, ông ta gật đầu với con trai lớn: “Ba đi tìm cô ta, con ở đây nhé.”

Kha Di Huy trông mệt mỏi, mặt anh ta lộ vẻ do dự, thấy cha đã đi đến cửa phòng bệnh, anh ta bèn ngập ngừng nói: “Ba, con vừa nghe thấy dì Hà nói chuyện điện điện thoại có nhắc đến Thiên Sư, trong khoảng thời gian này nhà chúng ta đang xảy ra chuyện, hay là chúng ta cũng tìm người nhìn xem?”
Khi ông ta đến bệnh viện, đi vào phòng bệnh của mẹ mình và con trai út, ông ta đã hoàn toàn không nhìn thấy một con quỷ nào nữa.

Trong lòng Kha Chí Tân vô cùng tiếc nuối, nhưng lại cảm thấy may mắn vì đã tìm ra nguồn gốc của những chuyện xui xẻo liên tiếp xảy ra với nhà họ Kha trong khoảng thời gian này.
Tần Nguyễn rút tay về: “Vâng, anh ngủ đi.”

Hoắc Vân Tiêu đưa tay lôi cô một cái, kéo cô vào trong chăn, miệng lẩm bẩm: “Cùng ngủ đi.”
Nghe thấy tiếng động ở cửa phòng, người thanh niên ngồi trước giường bệnh quay đầu lại.

Nhìn thấy người tới, anh ta nhanh chóng đứng lên: “Ba, em trai thoát khỏi nguy hiểm rồi!”
Tiêu Vân Sâm cùng Trường Uyên đột nhiên xâm nhập vào cuộc sống của cô, việc này nhìn thế nào cũng thấy vô cùng kỳ lạ.

Cuộc sống của cô, Tam gia và các con đang rất yên ổn, kiếp này không được phép xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn nữa.
Biết chuyện hôm nay không thể cải thiện, Trường Uyên thở ra một hơi, trầm giọng hỏi: “Cô muốn thế nào?”

“Trở về nói với chủ nhân của anh cách xa tôi ra một chút.” Khóe môi Tần Nguyễn cong lên thành một nụ cười lạnh lùng, sắc mặt cô dữ tợn, cô lạnh giọng nói: “Mà anh, cút!”
Tần Nguyễn cởi áo khoác trên người, tiện tay ném lên trên kệ, cô chậm rãi nói: “Trường Uyên, tôi mặc kệ anh và Tiêu Vân Sâm có thân phận gì, chúng ta luôn luôn nước giếng không phạm nước sông, đừng có mà làm xáo trộn cuộc sống hiện giờ của tôi, nếu không tôi không ngại đánh nhau một trận sống chết với các người đâu. Anh nên biết, không phải không có biện pháp phong ấn hung thú thời thượng cổ, mà người có công đức bảo vệ chung quy cũng là người, luôn có một số kẻ thèm muốn công đức, rồi gây nên những chuyện nguy hiểm chết người.”

Bên trong đôi mắt đỏ sậm của Trường Uyên cuộn lên cảm xúc khó chịu mãnh liệt, hắn cau mày giải thích: “Tôi và chủ nhân không có ác ý với cô.”
Ông ta sải bước đi về phía giường bệnh, giống như thuận miệng hỏi một câu: “Chỉ có một mình con canh ở đây à?”

Sắc mặt Kha Di Huy không thay đổi: “Dì Hà cũng tới ạ, dì ấy vừa có điện thoại, sợ quấy rầy đến bà nội và em trai nên đi ra ngoài nghe rồi ạ.”
Dáng vẻ của Kha Di Huy được di truyền từ Kha Chí Tân, đôi mắt anh ta đỏ hoe, trông hốc hác, có vẻ gần đây anh ta không được nghỉ ngơi tốt.

Kha Chí Tân nhìn mẹ già và đứa con trai út trong phòng bệnh, khuôn mặt tái nhợt của ông ta giãn ra rất nhiều.
Trong đôi mắt đỏ sậm của Trường Uyên không có một chút oán hận nào, thậm chí hắn còn rất lễ phép gật đầu, ngoan ngoãn biến mất khỏi tầm mắt của Tần Nguyễn.

Tần Nguyễn đứng tại chỗ nhìn chằm chằm vào vị trí Trường Uyên vừa mới đứng, lửa giận khắp người biến mất không còn tăm tích, nhanh đến mức khiến người ta cho là mình bị hoa mắt.
Tần Nguyễn khoanh tay, hai mắt nhìn chằm chằm đối phương, cô trầm giọng hỏi: “Anh tới đây làm gì?”

Thứ khí chất kiêu ngạo coi trời bằng vung khi trước, lúc này cũng không còn duy trì được nữa, hắn chột dạ nói: “Tôi thay chủ nhân đến thăm hai cậu chủ nhỏ.”
Trên đường đến bệnh viện, Kha Chí Tân phát hiện Thiên Nhãn giúp ông ta có thể nhìn thấy quỷ đang dần biến mất.

Ban đầu ông ta còn có thể nhìn thấy rõ hình dáng của lũ quỷ, bao gồm cả biểu cảm trên khuôn mặt của chúng. Nhưng dần dà, những con quỷ mà ông ta nhìn thấy đều biến thành từng đám sương mù màu đen.
..

Đêm khuya, trong bệnh viện.
Cô đứng dậy đi tới phòng tắm, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Trường Uyên.

Hoắc Tam gia nhìn theo bóng lưng của cô mà lắc đầu cười khẽ, đưa tay cầm cốc nước trên tủ đầu giường.
Tần Nguyễn lạnh lùng nói: “Nhưng các người đang quấy rầy đến cuộc sống của tôi!”

Trong mắt cô hiện lên một tia tàn nhẫn, khí thế quanh người trở nên dữ dội, tỏa ra cảm giác áp bách mạnh mẽ.
Tần Nguyễn nhìn hắn: “Anh thấy tôi giống đồ ngu sao?”

“...” Trường Uyên há mồm, lại ngượng ngùng ngậm lại.
Hoắc Vân Tiêu xoa đầu Tần Nguyễn muốn trấn an cô: “Còn nói không có việc gì, trên mặt em rõ ràng viết tôi đang rất tức giận.”

Tần Nguyễn ngạc nhiên, cô vội vàng nói: “Em đi tắm đây.”
Cô dùng tốc độ nhanh nhất tắm rửa xong, khi bước ra khỏi phòng tắm đã là nửa tiếng sau.

Hoắc Vân Tiêu tựa vào đầu giường, không biết lại ngủ thiếp đi từ lúc nào, trên trán anh bị một đám tóc tán loạn che phủ, trông có chút lười biếng lộn xộn, thiếu đi mấy phần điềm đạm tự phụ thường ngày.
Nhưng điều này cũng không làm cơn giận trong lòng cô tan biến, Tần Naguyễn nhìn chăm chú vào Trường Uyên đang lơ lửng ở trước cửa sổ sát đất.

Cơ thể Trường Uyên căng cứng, khát vọng sinh tồn làm cho hắn muốn lập tức chạy trốn, nhưng bị ánh mắt uy hiếp của Tần Nguyễn nhìn chăm chú, làm hắn không dám nhúc nhích một phân.
Trong phòng tắm.

Cửa phòng vừa đóng lại, Trường Uyên lập tức xuất hiện trong phòng.
Sau khi kết hôn với Kha Chí Tân, không bao lâu sau thì Hà Niệm Chân giải nghệ. Những năm qua cô ta vẫn luôn ngồi ở phía sau hậu trường, cũng coi như là tận tâm với sự nghiệp. Điều hiếm thấy nhất là cô ta không nhúng tay vào việc của công ty.

Trong những năm qua, cô ta không sinh con trai hay con gái nào cho Kha Chí Tân, nên không có tính uy hiếp quá lớn đối với hai anh em Kha Di Huy và Kha Di Minh.
Dì Hà là mẹ kế của anh ta, tên thật là Hà Niệm Chân, là ảnh hậu vang bóng một thời, và đã từng là nữ hoàng không ngai trong giới giải trí.

Khi nhắc đến người mẹ kế này, trên mặt Kha Di Huy không có quá nhiều cảm xúc, cũng không có chuyện lục đục với nhau như những gia đình giàu có khác.
“Con không cần phải để ý đến việc này.” Kha Chí Tân ngắt lời con trai, ông ta nhìn về phía người mẹ già đã gầy đi rất nhiều, cùng đứa con trai út sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.