Lúc này toàn thân Hoắc An Kỳ tuôn ra đầy sát khí, trong lòng bàn tay nhỏ mũm mĩm đang duỗi ra của thằng bé c2ó một quả cầu sát khí màu đen to bằng nắm tay đang lơ lửng. Sát khí bên trong quả cầu tràn ra vô số sợi dây mảnh, sát khí màu đen thâm nhập 7vào chiếc áo dài của Trường Uyên, như muốn dung nhập vào trong cơ thể hắn. Hoắc Diêu: “A.”
Hoắc An Kỳ: “Ê a.” Hoắc An Kỳ nghiến răng nghiến lợi nói: “Là bác khác!”
Hoắc Diêu giống như hiểu ra cái gì, thằng bé kinh ngạc mở to hai mắt, nói: “Bác tỉnh rồi?!” Cửa phòng hoàn toàn bị đẩy ra, mọi thứ trong phòng trở lại bình thường.
Tần Nguyễn nhìn quanh phòng, ngửi thấy hơi thở của Trường Uyên, cũng nhìn thấy hai đứa con trai đang đứng ở bên giường, cùng người hầu đang bận rộn trong phòng, nhưng dường như không nhìn thấy cô. Trường Uyên lẳng lặng đứng bên giường, đôi mắt đỏ như máu nhìn chăm chú người đàn ông nằm nhắm mắt ngủ say ở trên giường.
Trong ánh đèn mờ tối, đôi mắt màu máu của hắn lóe lên tia sáng nguy hiểm, khi nhìn thấy chuỗi tràng hạt trên cổ tay của Tam gia, toàn thân rắn đều cảm thấy không khỏe, mặt hắn biến sắc, giống như đã xảy ra chuyện gì không thể chấp nhận được. Cô nhìn về phía Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ, hai mắt nheo lại: “Vừa xảy ra chuyện gì?”
Hai anh em cùng cứng đờ người. Nhìn luồng sát khí không thể che giấu trên người Hoắc An Kỳ, cùng linh lực dao động toát ra từ người Hoắc Diêu, hai tên nhóc thối này rõ ràng là đã bị phong ấn thể chất rồi mà sức mạnh bộc phát ra ngoài vẫn không thể khinh thường được.
Tần Nguyễn cũng không tin hai thằng nhóc này thật sự không biết nói chuyện. Hoắc Diêu lắc lắc người, phát hiện tâm tình của mẹ không vui, bàn chân trần của thằng bé giẫm trên thảm lùi lại, trốn ra sau lưng Hoắc An Kỳ.
Thằng bé trốn thôi còn chưa đủ, nó còn đưa tay đẩy lưng em trai. Giọng nói của Trường Uyên vừa có sự mạnh mẽ lại vừa dịu dàng, khiến người ta nghe thấy một chút trìu mến.
Hoắc Diêu nắm chiếc vảy rắn màu đen trong tay, ảo não nhíu mày, rất là rối rắm. Trường Uyên ngẫm nghĩ rồi nói: “Xác định thân phận của cha hai nhóc.”
Hoắc Diêu nghe thế thì nổi giận, trong mắt lóe lên tia nhìn giận dữ: “Sau đó thì sao?” Trường Uyên dùng huyết mạch của hung thú thượng cổ để ngă7n cản sát khí xâm nhập, sắc mặt hắn đen như đít nồi: “Cậu chủ nhỏ, nơi này là nhà họ Hoắc, nhóc thật sự muốn đánh nhau với tôi sao?”
Hoắc Diêu từ trên giường đứng lên, thằng bé dùng đôi chân ngắn ngủn đi tới phía sau Trường Uyên, rồi giơ bàn chân nhỏ lên đá vào cái mông cao quý của hung thú thượng cổ.
Trong phòng ngủ ở bên cạnh. Trường Uyên: “Không có sau đó.”
Dù sao chủ nhân cũng không đưa ra mệnh lệnh tiếp theo cho hắn. Hoắc Diêu nắm lấy cánh tay Hoắc An Kỳ rồi kêu lên: “Hỏng rồi, mẹ về!”
Trường Uyên sững sờ, hắn vung tay đẩy lùi những sợi tơ sát khí của Hoắc An Kỳ đang quấn quanh người mình, và trong chớp mắt biến mất ngay tại chỗ. Hoắc An Kỳ bị đẩy nên loạng choạng, bàn tay nhỏ ở bên người nắm chặt lại thành nắm đấm, nó quay đầu lại trừng mắt nhìn Hoắc Diêu ở sau lưng.
Tần Nguyễn dựa người vào khung cửa, yên lặng nhìn hai đứa. Trường Uyên trầm tư một lát rồi lắc đầu: “Chỉ sợ không được.”
Hắn chỉ tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân, vẫn chưa làm rõ thân phận cha của hai cậu chủ nhỏ, thì tạm thời bọn họ vẫn chỉ đang đứng xem. Tần Nguyễn ở gầm cầu vượt mấy tiếng đồng hồ, về vẫn chưa thay quần áo, trên người cô có mùi khói của đồ nướng nên cô không tiến vào trong phòng.
Đôi mắt lạnh lùng của cô liếc nhìn hai đứa con trai: “Nói tiếng người!” Thằng bé này rất thông minh, nhưng không giống Tần Nguyễn, người nó không toát ra thứ sát khí nồng đậm làm hắn rất chán ghét, giống như ghét một loại hơi thở nào đó cực kỳ lâu trước đây.
Hoắc An Kỳ nheo đôi mắt đen nhánh không bình thường của mình lại, nó nhìn xoáy sâu vào Trường Uyên rồi lạnh giọng hỏi: “Hôm nay mi đến đây rốt cuộc là muốn làm gì?” Cảm giác chột dạ khó hiểu ở trong lòng Hoắc Diêu biến mất, thằng bé yên tâm thoải mái thu lại quà gặp mặt mà Trường Uyên đưa cho mình.
Chiếc vảy rắn lơ lửng trong không trung, giây phút cửa phòng bị đẩy ra, chiếc vảy bay thẳng về phía mi tâm của Hoắc Diêu, trong khoảnh khắc dung hợp, một tia sáng bạc nhàn nhạt lóe lên. Hoắc An Kỳ cắn răng, cực kỳ không tình nguyện mà há miệng nói: “Có một con bò sát tới đây đưa cho anh trai một cái vảy, sau đó đến phòng của cha rồi ạ.”
Giọng của thái tử nhỏ nhà họ Hoắc non nớt lanh lảnh, nghe như đang làm nũng. Nó quay đầu hỏi em trai bên cạnh: “Hắn đang hối lộ anh à?”
Hoắc An Kỳ nắm chặt tay, quả cầu sát khí màu đen nằm trong lòng tay thằng bé biến mất, khi thằng bé lại mở lòng bàn tay ra, một cái đuôi gãy màu đen xuất hiện. Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ liếc nhìn nhau, trên gương mặt giống nhau của hai anh em lộ ra thần sắc nghiêm nghị, người nhỏ như vậy lại làm ra thần thái như thế khiến người ta có cảm giác rất kỳ quái.
Một lúc sau, Hoắc An Kỳ mới giương đôi mắt đen nhánh lên, ngửa đầu nhìn Trường Uyên, rồi dùng chất giọng non nớt mà cảnh cáo: “Bảo bác ấy đừng nên nhúng tay vào chuyện nhà của chúng tôi!” Hoắc Diêu không so đo chuyện em trai chê bôi mình, thằng bé nghiêng đầu nghi ngờ nói: “Hắn là người của mấy bác bên nhà họ Tần?”
Cái miệng nhỏ của Hoắc An Kỳ mím chặt lại, trừng mắt với Hoắc Diêu. “Rầm!”
Cửa phòng bị một lực mạnh đá văng, cơ thể Trường Uyên khẽ nhúc nhích, nhanh chóng biến mất ở bên giường. Nó thản nhiên nói: “Đây là chiếc đuôi của tộc Cửu Vĩ Hồ, lúc gặp nguy hiểm có thể triệu hồi chủ nhân của nó bất cứ lúc nào, là quà của Hồ Nhất Ngạn tặng cho em, bọn họ cũng giống nhau.”
“Ồ.” Thằng bé đằng đằng sát khí chất vấn: “Ta thấy mi đúng là một con bò sát ỷ lớn hiếp nhỏ! Nói! Mi là người của ai?!”
Hoắc An Kỳ lườm anh trai mình: “Anh không nghe hắn nói à, chủ nhân của hắn là bác bên ngoại của chúng ta còn gì?” Trước khi rời đi, hắn ném một cái vảy màu đen tới trước mặt Hoắc Diêu, cái vảy lơ lửng trong không trung.
“Cậu Hoắc Diêu, đây là quà gặp mặt tôi tặng cho nhóc, vảy màu đen của tộc Câu Xà là miếng vảy bảo vệ được tộc Câu Xà dùng kỹ thuật siêu phàm luyện chế.” Thằng bé trượt xuống cạnh giường, ngửa đầu lên nhìn Trường Uyên bằng ánh mắt dò xét.
Đôi lông mày sắc bén của Trường Uyên hơi nhướng lên, hắn liếc mắt qua Hoắc An Kỳ. Hoắc Vân Tiêu đang ngủ say, bị tiếng động đột ngột đánh thức, đôi mắt điềm tĩnh không gợn sóng mở ra, anh hơi híp mắt lại nhìn Tần Nguyễn đến gần.
Anh xoa xoa trán, cất giọng khàn khàn: “Em về rồi à.” Hoắc Vân Tiêu không để ý chuyện Tần Nguyễn gây ra tiếng động lớn, trong giọng nói của anh lộ ra một chút quan tâm.
Tần Nguyễn lạnh lùng liếc mắt về phía cửa sổ sát đất, nhìn thấy Trường Uyên đang tàng hình đứng đấy, đôi mắt của cô đối đầu với đôi mắt đỏ thẫm của hắn.