Anh ta vô th1ức nhìn về phía Lục Hàn đang đứng dựa người vào bàn, như muốn hỏi ý kiến.
Lục Hàn nhận được ánh mắt bất an của anh ta t2hì nhẹ giọng trấn an: “Tam thiếu phu nhân có chừng mực, sẽ không để cho cậu gặp nguy hiểm đâu.” Một đoàn người bắt nghi phạm rời đi.
Đi đến nửa đường, Thiệu Húc Kiệt muốn đi vệ sinh.
Xung quanh đều là cây cối rậm rạp, và những ngọn đồi thấp nhấp nhô. Tần Nguyễn xắn tay áo, nhẹ nhàng bước đến trước mặt đôi sếp và cấp dưới cũ này.
“Tôi bắt đầu đây, có thể sẽ đau một chút, cố gắng chịu đựng rồi sẽ qua.”
Câu này là nói với Thiệu Húc Kiệt. Ý là cậu so đo với người chết làm cái gì.
Sắc mặt Thiệu Húc Kiệt hơi đỏ: “Vì thằng này mà em lần đầu tiên phải chịu khổ như thế này đấy, chẳng lẽ em không được nói mấy câu à?”
Anh ta cúi đầu ngửi ngửi lòng bàn tay, một thứ mùi hôi hôi chua chua ập tới, sắc mặt anh ta lập tức càng thêm thối hơn. Ở vùng quê miền núi này, có lẽ thực sự có những loài động vật hoang dã, chẳng hạn như chó sói, lợn rừng, v.v.
Bước chân của Thiệu Húc Kiệt ngày càng nhanh hơn.
Ngay khi anh ta chuẩn bị bước ra khỏi rừng cây, sau lưng lại truyền tới âm thanh kỳ lạ. “Mẹ!”
Thiệu Húc Kiệt lau mặt một cái, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Anh Đào bật cười lắc đầu, đi đến bên cạnh anh ta: “Cậu trêu chọc hắn làm gì, trở về kiểu gì chả bị xử bắn.” Anh cảnh sát địa phương canh ở bìa rừng bước nhanh tới, dùng giọng đặc sệt địa phương hỏi anh ta đã xong chưa.
Thiệu Húc Kiệt đứng tại chỗ nghe một lúc, ngoại trừ tiếng xào xạc của gió thổi qua tán cây thì không còn gì khác thường.
Lúc đó anh ta đang bị sốt, cơ thể yếu hơn ngày thường nên tưởng rằng mình nghe nhầm, bèn quay người bỏ đi. Tần Nguyễn cau mày, tăng tốc độ tìm kiếm hình ảnh có khả năng tồn tại Lý Tuyết Mai trong trí nhớ của Thiệu Húc Kiệt.
Thực ra cô cũng không chắc liệu cuối cùng mình có thể tìm thấy Lý Tuyết Mai hay không.
Nếu như Lý Tuyết Mai không xuất hiện ở xung quanh Thiệu Húc Kiệt, hoặc nếu như cách quá xa, Tần Nguyễn dùng thị giác góc nhìn thứ ba sẽ không thể nhìn thấy đối phương. Đột nhiên, có một âm thanh rất nhỏ lọt vào trong tai anh ta.
Anh ta quay đầu nhìn vào chỗ sâu trong rừng cây, nơi đó giống như một hố đen nuốt chửng người, bất cứ lúc nào cũng có thể có dã thú hung tàn lao ra vậy.
Thiệu Húc Kiệt đứng tại chỗ nghe một lúc, ngoại trừ tiếng xào xạc của gió thổi qua tán cây thì không còn gì khác thường. Đêm khuya, trong rừng cây vang lên tiếng nước chảy.
Âm thanh rất gấp gáp, kèm theo một tiếng thở phào kìm nén.
Thiệu Húc Kiệt đi vệ sinh xong thì nhanh chóng chỉnh lại quần áo rồi quay người rời đi. Hiện tại chỉ có thể cố gắng hết sức thử một lần.
Thiệu Húc Kiệt và anh Đào được cán bộ địa phương dẫn đường, bước vào một ngôi nhà lợp ngói, họ dùng động tác lưu loát còng tay một người đàn ông trung niên râu ria xồm xoàm.
Đối phương có ánh mắt hung ác, tràn đầy sát khí nhìn chằm chằm vào Thiệu Húc Kiệt và anh Đào. Anh Đào nhìn chằm chằm vào mặt Thiệu Húc Kiệt, vẻ mặt lo lắng: “Còn sốt à?”
Trong thời gian di chuyển, có thể do Thiệu Húc Kiệt không quen khí hậu, cũng có thể do anh ta chưa bao giờ trải qua những khó khăn như vậy, nên nửa đường đã bắt đầu thấy không thoải mái và phát sốt.
Thiệu Húc Kiệt thở hắt ra: “Em không sao, em tìm chỗ rửa qua cái mặt đã.” Anh ta chậm rãi nhắm mắt lại, hiên ngang lẫm liệt nói: “Tôi chuẩn bị xong rồi.”
Nhìn dáng vẻ sẵn sàng hi sinh này của anh ta mà Tần Nguyễn buồn cười quá: “Anh thả lỏng cơ thể ra, đừng cứng đờ như thế.”
Anh ta làm như cô chuẩn bị hủy thi diệt tích tới nơi vậy. Lần này anh ta nghe rõ hơn trước đó một chút, giống như tiếng thở của thú hoang.
Thiệu Húc Kiệt đứng tại chỗ, nhìn chăm chú vào chỗ sâu trong rừng cây, anh ta khẽ cau mày, thầm nghĩ chẳng lẽ thật sự có sói.
Anh cảnh sát địa phương canh ở bìa rừng bước nhanh tới, dùng giọng đặc sệt địa phương hỏi anh ta đã xong chưa. Lúc đó anh ta đang bị sốt, cơ thể yếu hơn ngày thường nên tưởng rằng mình nghe nhầm, bèn quay người bỏ đi.
Ở vùng quê miền núi này, có lẽ thực sự có những loài động vật hoang dã, chẳng hạn như chó sói, lợn rừng, v.v.
Bước chân của Thiệu Húc Kiệt ngày càng nhanh hơn. Thiệu Húc Kiệt chịu đựng cơn đau đầu do bị sốt, quay đầu lại hỏi người kia: “Vừa rồi tôi nghe thấy bên trong có tiếng động, anh có muốn đi xem một chút không?”
Có thể là vì bị bệnh nghề nghiệp, nên khi gặp được một chút dị thường nào, anh ta đều muốn điều tra.
Trên khuôn mặt chất phác của đối phương lộ ra vẻ mờ mịt: “Tiếng động gì cơ?” Thiệu Húc Kiệt khẩn trương liếm môi, anh ta cắn ră2ng nói: “Nếu lỡ như mà... tôi bị buộc tội giết người. Nếu là tôi làm tất nhiên tôi sẽ lấy cái chết để tạ tội, nhưng nếu là tôi 0bị điều khiển bởi một thứ sinh vật không biết nào đó, mà phải đeo trên lưng tội danh này, thì tôi sẽ chết không nhắm mắt mắt!”
Lục Hàn đi đến bên cạnh Thiệu Húc Kiệt và vỗ mạnh vào vai anh ta trấn an: “Đừng nản lòng, hãy nhớ trách nhiệm và sứ mệnh của cậu. Chúng ta làm việc cùng với nhau lâu như vậy, cậu phải tin tưởng chúng ta sẽ không bỏ qua cho bất kỳ kẻ có tội nào, cũng sẽ không hàm oan cho người vô tội.”
Thiệu Húc Kiệt gật mạnh, cặp mắt anh ta rưng rưng, đôi môi không còn sắc máu mím chặt. Phí biết bao công sức cuối cùng cũng bắt được nghi phạm, Thiệu Húc Kiệt thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta đi tới trước mặt nghi phạm, vỗ vỗ mặt của hắn rồi nói: “Thằng này, giết người là phạm pháp, cho dù mày có chạy trốn tới chân trời góc biển, bọn tao cũng có thể bắt mày về.”
Người đàn ông trung niên râu ria xồm xoàm nhổ nước bọt về phía Thiệu Húc Kiệt: “Phi!” Người đàn ông quay đầu lại cười ôn hòa: “Thiếu gia, thế này đã là gì, loại thôn làng giao thông không thuận tiện như thế này có ở khắp nơi, còn có thôn điều kiện khó khăn hơn thế này cơ.”
Thiệu Húc Kiệt trợn tròn hai mắt, không ngờ còn có nơi tệ hơn thế này: “Anh Đào, anh đã từng nhìn thấy rồi à?”
Người đàn ông trung niên gật đầu, cảm thán: “Mấy năm trước tôi đi phá án bắt một tội phạm truy nã, đến một ngôi làng không có điện, thậm chí còn không có nhà ở đàng hoàng, chỗ đó mới thực sự là ngăn cách với thế giới bên ngoài...” Nền trời trong biển ký ức là bóng tối.
Thiệu Húc Kiệt mặc quần áo bình thường trông có vẻ sáng sủa hơn, năm người họ đi trên con đường đất đầy ổ gà.
Trời đã tối, mặt trời đã lặn, Thiệu Húc Kiệt không nhìn rõ đường nên giẫm phải vũng nước. Bàn tay mảnh khảnh xinh đẹp của Tần Nguyễn duỗi ra, chạm vào mi tâm của Thiệu Húc Kiệt.
Những ngón tay nuột nà như ngọc chạm vào làn da đổ đầy mồ hôi, một sức mạnh tràn vào trong đầu Thiệu Húc Kiệt một cách mạnh mẽ.
“Ưm...” Ngay khi anh ta chuẩn bị bước ra khỏi rừng cây, sau lưng lại truyền tới âm thanh kỳ lạ.
Lần này anh ta nghe rõ hơn trước đó một chút, giống như tiếng thở của thú hoang.
Thiệu Húc Kiệt đứng tại chỗ, nhìn chăm chú vào chỗ sâu trong rừng cây, anh ta khẽ cau mày, thầm nghĩ chẳng lẽ thật sự có sói. Phía trước có ba người dẫn đường, quần áo trên người những người này cũng tương đối cũ kỹ, kiểu dáng giống như ở thế kỷ trước.
Tại một ngôi làng miền núi hẻo lánh, Thiệu Húc Kiệt và người đàn ông tên anh Đào ăn mặc nhìn như bình thường, nhưng trông lại lạc quẻ so với bọn họ.
Chẳng bao lâu sau, bọn họ đi vào thôn Sơn Lô. Khắp nơi tối đen như mực, Thiệu Húc Kiệt cảm thấy khá rùng rợn nên bảo cảnh sát dẫn đường đi cùng mình.
Nhưng anh ta lại ngại để người ta trông cho mình, nên đi đến bụi cây bên cạnh rồi bảo: “Anh cứ ở đấy là được rồi, tôi giải quyết nhanh thôi.”
Vừa nói anh ta vừa tháo thắt lưng, và đi sâu vào trong rừng cây. “A a a...”
Lúc đầu anh ta còn chịu được, nhưng càng về sau càng đau đớn đến mức kêu rên liên tục.
Tần Nguyễn nhắm mắt lại và dùng thị giác góc nhìn thứ ba để tìm kiếm những ký ức của Thiệu Húc Kiệt ở thôn Sơn Lô năm ngoái. Anh ta nhìn chằm chằm vào đôi giày lấm lem bùn đất dưới chân mình, nét mặt đăm chiêu rồi nhắm mắt lại như chấp nhận số phận.
Anh ta phàn nàn: “Đây là nơi nào vậy, ông đây chưa bao giờ thấy hoàn cảnh nào tồi tệ như thế này.”
Bên cạnh anh ta là một người đàn ông có chiều cao tương đương, nhìn trông lớn tuổi hơn Thiệu Húc Kiệt một chút. Cơ thể căng thẳng của Thiệu Húc Kiệt hơi thả lỏng.
Giọng nói nhẹ nhàng của Tần Nguyễn vang lên bên tai: “Hồi tưởng lại ký ức năm ngoái đến thôn Sơn Lô của anh, tôi cũng có thể càng tra ra rõ ràng những hình ảnh ký ức mà anh không thấy.”
Thiệu Húc Kiệt từ từ nhắm hai mắt, anh ta gật đầu: “Được.” Thiệu Húc Kiệt nói: “Giống như có thứ gì đó ở bên trong, tôi vừa nghe được âm thanh.”
Đối phương nghe vậy thì cười khoát tay, nói khu rừng này thường xuyên xuất hiện lợn rừng, chúng rất hung dữ, tốt nhất không nên đi trêu chọc chúng.
Thiệu Húc Kiệt không quen thuộc với cuộc sống ở nơi này, nghe vậy thì cũng không để ý nữa, xoay người rời đi.
Bọn họ không thấy được, ở sâu trong rừng cây rậm rạp, dưới ánh trăng thưa thớt, có người đang bị đè trên mặt đất ở tư thế nhục nhã nhất.
Miệng của cô gái bị một bàn tay to với những đường gân nổi lên chặn lại, những giọt nước mắt tuyệt vọng và bất lực chảy dài trên khuôn mặt, trong mắt cô ta hiện lên sự không cam lòng và oán hận.
Dưới ánh trăng mỏng manh, có thể nhìn rõ khuôn mặt của cô ta.
Đây không phải ai khác mà chính là Lý Tuyết Mai đã trở về thôn.