Anh đứng sau lưng Tần Nguyễn, đặt hai tay lên vai cô, rồi cú1i người ghé sát vào gần bên tai cô. Anh cất giọng nói mập mờ, khàn khàn: “Tương lai sẽ còn có cơ hội mặc được chúng.” Tần Nguyễn quay đầ2u hỏi: “Cơ hội gì ạ?” Cú quay đầu này vừa vặn đụng phải đối môi ấm áp của Tam gia. Môi họ chạm nhau, nhưng không ai cử động. Tần Nguyễn 7vì đang nói chuyện nên môi hơi hé mở ra.
Sau khi bàng hoàng, cô khẽ mím môi lại. Hành vi này vừa vặn lại hơi ngậm lấy đôi môi gợ7i cảm lành lạnh của Tam gia. Đều bởi vì phản ứng quá bộc trực, kiêu ngạo của Tam gia, làm cho người ta trở tay không kịp.
Cho dù cách một lớp quần áo, Tần Nguyễn vẫn bị áp chế gắt gao. Khi hô hấp của Tần Nguyễn càng ngày càng nhẹ, gần như rơi vào tình trạng ngạt thở.
Hoắc Vân Tiêu mới thở nhẹ một tiếng, chậm rãi buông tay ra. Giọng mũi của anh hơi nặng, rất xấu xa mà ăn vạ trước: “Cô bé, đừng trêu chọc anh nữa, không thì người phải chịu khổ chính là em đấy.” “...” Tần Nguyễn trợn to hai mắt, gương mặt đầy vẻ không dám tin. Khóe môi cô giật giật, không biết nên nói cái gì. Rõ ràng là người này tự động nghĩ đến phương diện kia đấy chứ. Giờ sao lại thành lỗi của cô rồi. Hoắc Vân Tiêu để tay lên trên môi Tần Nguyễn. Đầu ngón tay ấm áp liên tục vuốt ve, hai loại nhiệt độ va chạm, cọ xát mập mờ. Trầm ngâm một lúc, Tam gia mới khàn giọng, nói: “Mềm, còn rất ngọt.” Đây là phản ứng của anh đối với việc nhấm nháp vừa rồi. Kiểu ôm này...
Ôm này... Ôm...
Tần Nguyễn sắp khóc. Tam gia chậm rãi cúi đầu, xích lại gần vành tai của Tần Nguyễn.
Đôi môi mỏng gợi cảm khẽ nhếch lên, luồng hơi nóng phả vào tai cô,
Lỗ tai Tần Nguyễn như bị giật mình, khẽ run rẩy. Hoắc Vân Tiêu nhìn thấy. Mặt Tần Nguyễn đỏ lựng. Rốt cuộc thì ai đang thả thính ai vậy! Trước khi Tần Nguyễn thẹn quá hóa giận, những ngón tay mảnh khảnh đẹp đẽ của Tam gia rời đi đôi môi đỏ của cô, anh quay người đi về phía phòng tắm. Tần Nguyễn thở nhẹ một hơi, cô giơ cánh tay lên, dứ dứ về phía bóng lưng của Hoắc Vân Tiêu.
Cô tức giận đến mức muốn chửi thề, cảm thấy mình bị thiệt thòi. Rõ ràng không phải là vấn đề của cô, người đàn ông này lại đổ lỗi cho cô. Điều này tạo cho Tần Nguyễn có cảm giác như cô lòng tham không đáy không bằng ấy.
Trong lúc Tần Nguyễn đang dứ nắm đấm lên thì Hoắc Vân Tiêu lại bất ngờ quay người lại. Cảnh tượng cổ vung nắm đấm nhỏ lên, mặt mũi tràn đầy tức giận đập vào trong mắt Tam gia. Tần Nguyễn vội vàng buông tay xuống, quay người giả vờ như đang tập trung chọn lễ phục, Hoắc Vân Tiêu lại bị phản ứng của cô chọc cười. Anh vốn dĩ muốn vào phòng tắm rửa sạch sẽ, giải quyết vấn đề xấu hổ vừa rồi. Không ngờ Tần Nguyễn lại có hành động đáng yêu như vậy. Có một số việc một người làm có trải nghiệm khác với hai người cùng làm. Hoắc Vân Tiêu quay lại, tiếng bước chân thong dong bình tĩnh vang lên trong phòng. Nghe được tiếng bước chân sau lưng, trái tim Tần Nguyễn nhấc lên. Hơi thở quen thuộc lại một lần nữa ôm Tần Nguyễn vào trong ngực. Lần này Tần Nguyễn không có ý định phối hợp, cô giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay ôm ấp của Tam gia. Nhưng rất nhanh, cô lại không dám động đậy. Hai mắt Tần Nguyễn trợn trừng, bên trong đáy mắt lộ vẻ kinh ngạc, giống như sinh ra sự nghi ngờ đối với cái thế giới này. Từ vị trí của lưng dưới, cô có thể cảm nhận rõ ràng một loại cảm xúc khác lạ. Một Hoắc Tam gia lạnh lùng cao quý, tự phụ nhã nhặn, không dính khói lửa trần gian, vậy mà lại ngã xuống phàm trần. Những cảm xúc và ham muốn của anh không khác gì những người khác. Tất cả đều rất đơn giản và thẳng thắn như vậy. Hoắc Vân Tiêu không thèm để ý Tần Nguyễn có thể cảm nhận được hay không. Đôi mắt hoa đào của anh khép hờ, mang đến cho người ta một loại ảo giác ôn hòa. Thật ra, trong đáy mắt sâu thẳm có một khát vọng rất rõ ràng. Anh cúi đầu hôn xuống cổ của Tần Nguyễn và nói: “Nguyễn Nguyễn, anh muốn ôm em.” Tần Nguyễn cố hết sức áp chế cơn hoảng loạn trong lòng, cô cứng rắn dùng âm thanh bình bĩnh nói: “Chẳng phải anh đang ôm rồi đấy à.” Hoắc Vân Tiêu cất tiếng cười khàn khàn trầm thấp, âm thanh êm tại dễ chịu, ẩn chứa một chút mê hoặc, hấp dẫn người khác. Anh nhìn chằm chằm vào vành tai đỏ bừng của Tần Nguyễn, hầu hết khẽ trượt một cái. Trên mặt anh nở một nụ cười vui vẻ.
Môi, từ từ khép lại. Giống như trước đó Tần Nguyễn vô tình quay đầu lại, ăn môi của anh như bánh gạo nếp ngọt.
Phần dái tai của cô bị một loại nhiệt độ ấm áp dần bao phủ. Hai mắt Tần Nguyễn đỏ hồng, rất xấu hổ. Nhưng có vẻ vẫn chưa đủ, Hoắc Vân Tiêu lại nhẹ hàng thổi khí vào tai cô. Anh dùng giọng điệu trầm thấp, hấp dẫn nói với Tần Nguyễn: “Không phải kiểu ôm này.” Không phải kiều ôm này... Còn cả lúc anh bỗng dưng ngồi xổm xuống trông có vẻ thần phục trước cô, khiến người ta phải kinh ngạc.
Bất cứ chuyện gì đều phải trả giá một cách công bằng. Những lời nói của Vệ Lâm Thần lúc ở trong trường Ottey lại một lần nữa tràn vào trong đầu Tần Nguyễn.