Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 470: Nguyễn nguyễn



NHIỀU KẾ!

Lâm Hạo đi đến trước mặt Tần Nguyễn và trả lời: “Trước khi đi, Nhị gia đã sắp xếp người đi theo bảo vệ thiếu gia Kiều1 Hi rồi.” Lâm Hạo gật đầu, nhưng anh ta lại đứng tại chỗ, không có động tác gì.
Tần Nguyễn nhíu mày: “Anh còn có việc gì nữa à?”

Lâm Hạo mím môi, anh ta hỏi cô: “Tại sao cô không ngăn cản Kiều Hi đến Trần 0Phẩm Quán?”
Anh ta cũng không hy vọng Kiều Hi xảy ra chuyện gì trong giai đoạn này.

Một khi cậu ta xảy ra chuyện thì cho dù có phải là trách nhiệm của anh ta hay không, đến lúc truy cứu, anh ta vẫn phải gánh trách nhiệm đó.
Tần Nguyễn mỉm cười, nụ cười không chạm đáy mắt: “Nói cách khác, Kiều Hi đã tới Trần Phẩm Quán được một thời gian rồi, mà chuyện này cả Nhị gia lẫn Tam gia đều biết, bọn họ lựa chọn bỏ mặc không quan tâm đến chuyện của Kiều Hi à?”

Ám vệ hơi do dự, rồi nhanh chóng nói ra: “Đúng là chủ nhân có biết việc này, ngài ấy còn lệnh cho chúng tôi cứ để mặc thiếu gia Kiều Hi, để cho cậu ấy ăn đau khổ thì mới nhớ lâu được.”
Tần7 Nguyễn siết nhẹ đầu ngón tay, cô trầm giọng nói: “Đưa người bảo vệ Kiều Hi tới đây, tôi có chuyện muốn hỏi.”

Cô luôn cảm thấy7 chuyện Kiều Hi đi đến Trần Phẩm Quán có vấn đề.
Rõ ràng Kiều Hi còn lớn hơn anh em nhà cô một, hai tuổi, nhưng tính tình của cậu ta thì đúng là làm cho người ta đau đầu.

Lâm Hạo hơi nhíu mày, anh ta đề nghị: “Mấy ngày nữa là Tam gia trở về rồi, trong lúc này cho người trông chừng không cho Kiều Hi đi ra ngoài, hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.”
Ám vệ không hề do dự mà trả lời câu hỏi của Tần Nguyễn.

“Nhà họ Tiêu?”
Hẳn là ở thời điểm Kiều Hi đi đến đó, ám vệ nhà họ Hoắc đã báo cáo ngay cho Hoắc Dịch Dung hoặc Tam gia rồi.

Hai người này quản lý tất cả mọi thứ của nhà họ Hoắc, một người mang theo Hoắc Chi và Hoắc Khương rời đi, một người thì đi nước M cũng không biết bạn bịu cái gì.
Tần Nguyễn hơi nhướng mày: “Có thể liên hệ được với người bảo vệ Kiều Hi không?”

Lâm Hạo đáp ngay: “Có!”
Trước khi Hoắc Xuyên đi, anh ta đã nhắn nhủ lại rất rõ ràng rất nhiều chuyện liên quan đến quản lý ám vệ cho Lâm Hạo.
Tam gia và Hoắc Dịch Dung đều không ở nhà, ông cụ Hoắc thì ngày nào cũng ở bên trong nhà để điều dưỡng cơ thể, ông Hoắc lại đang ở nước ngoài.

Hoắc Quân Tín ngày ngày phải ở bên Nội Các, Long Vi cũng bận bịu chẳng thấy mặt đầu.
Tần Nguyễn nghe vậy thì lắc đầu: “Anh không hiểu rõ Kiều Hi, với cái tính tình của cậu ta không giam lại được đâu. Nhốt cậu ta thì còn chẳng bằng thả ra, đề phòng chuyện cậu ta lén trốn đi, nếu xảy ra chuyện bất trắc gì, chúng ta lại không biết.”

Lâm Hạo im lặng một lúc, cuối cùng đồng ý: “Để tôi đi gọi người bảo vệ cậu ta tới hỏi một chút.”
Giọng Tần Nguyễn hơi trầm xuống: “Còn Tam gia?”

Ám vệ: “Trước khi Tam gia đi, đã có bẩm báo qua rồi ạ.”
Tần Nguyễn gật đầu với Lâm Hạo, cô đánh giá người ám vệ có gương mặt phổ thông, đã thu hết khí tràng và trông giống như người bình thường đi trên đường không có chút cảm giác tồn tại nào này.

Đối phương bước tới hơi khom người với Tần Nguyễn, cung kính chào hỏi: “Thiếu phu nhân.”
Hiện vẫn chưa rõ lúc ấy Tam gia phát bệnh là do có tà đạo vụng trộm ra tay, hay là bị chịu ảnh hưởng của ma khí trên người gã tà đạo kia.

Tần Nguyễn trầm giọng hỏi tay ám vệ: “Chuyện Kiều Hi đến Trần Phẩm Quán, có phải là do nhà họ Tiêu thúc đẩy ở sau lưng?”
Trước thời điểm Nam Cung Sưởng và Tiêu Văn Nhu thành hôn, Kiều Hi có đánh gãy một cái chân của anh trai Tiêu Văn Nhu.

Việc này khiến Tam gia và Hoắc Dịch Dung rất đau đầu, thậm chí hai nhà Nam Cung và nhà họ Tiêu còn dùng chuyện này để mời Tam gia, người rất ít đi ra ngoài, tới dự hôn lễ của họ.
Trong mắt cô lơ đãng hiện lên một tia sáng: “Nhị gia có biết chuyện Kiều Hi đến Trần Phẩm Quán không?”

Ám vệ: “Biết ạ.”
Ám vệ trả lời trật tự rõ ràng.

Tần Nguyễn khẽ cười khẩy một tiếng: “A!”
Tần Nguyễn có nghĩ tới nhà Nam Cung, cũng nghĩ tới nhà họ Tô, nhưng chỉ không nghi ngờ nhà họ Tiêu.

Nhưng suy nghĩ kỹ một chút thì hình như Kiều Hi có một chút khúc mắc với nhà họ Tiêu thật.
Bề ngoài nói là mời đấy, nhưng ngầm ở bên trong lại là muốn Tam gia phải tham gia hôn lễ thì họ mới bỏ qua món nợ giữa Tiêu Dục Kiệt và Kiều Hi.

Và trong buổi hôn lễ của Nam Cung Sưởng và Tiêu Văn Nhu, Tam gia đã xảy ra chuyện.
Tần Nguyễn đi thẳng vào vấn đề: “Gần đây Kiều Hi hay đi với người nào?”

“Cậu Lưu, thế lực phụ thuộc của nhà họ Tiêu ạ.”
Nếu như Kiều Hi thật sự xảy ra chuyện gì, cô không thể không để ý tới được.

Tần Nguyễn có cảm giác, Tam gia không thể không biết chuyện Kiều Hi đi đến Trần Phẩm Quán.
Ám vệ nói đơn giản gọn gàng: “Vâng, người đứng phía sau chính là Đại thiếu gia Tiêu Dục Kiệt của nhà họ Tiêu.”

Trong lòng Tần Nguyễn càng ngày càng cảm thấy không ổn.
Tần Nguyễn càng nghĩ càng thấy đúng, rất có thể bên phía Tiêu Dục Kiệt đang giăng lưới chuẩn bị cho Kiều Hi một vố đau, báo thù cho cái chân gãy của hắn ta.

Ánh mắt cô lạnh lùng, quanh người lập tức xuất hiện khí trang áp suất thấp, khiến người ta cảm thấy rùng mình.
Chỉ để lại một cục diện rối rắm cho cô, Tần Nguyễn vô cùng hoài nghi Tam gia đang cố tình.

Lâm Hạo cũng không để cho Tần Nguyễn chờ quá lâu, một lát sau anh ta quay về, đi theo đằng sau lưng là một người đàn ông có gương mặt bình thường, nhưng quanh người lại có thứ khí tràng không bình thường.
Mà bây giờ bọn họ còn không chịu thiệt, nghĩ muốn kéo cô xuống nước. Tần Nguyễn đoán, nếu nhà họ Tiêu đã dẫn Kiều Hi tới Trần Phẩm Quán thì chắc chắn sẽ có chuẩn bị ở phía sau.

Lần này Kiều Hi tới tìm cô, muốn đưa cô đi cùng tới Trần Phẩm Quán, chưa biết chừng là có điều gì đó ẩn giấu ở bên trong.
Trần Phẩm Quán là nơi chướng khí mù mịt, lại là sản nghiệp của nhà Nam Cung, một khi Kiều Hi xảy ra chuyện gì ở trong đó, bọn họ sẽ rất bị động.

Tần Nguyễn đau cả đầu: “Với tính cách của Kiều Hi, nếu ngăn cản có tác dụng thì tôi cần gì phải quan tâm những thứ này.”
Anh ta luôn có cảm giác, bước vào nhà họ Hoắc là sẽ có rất nhiều phiền toái liên miên không dứt đang chờ anh ta.

Mà còn nhọc lòng hơn cả việc đi ứng phó với cô ả Tô Tĩnh Thư ở nhà họ Tô kia.
Lâm Hạo bắt đầu hoài nghi bản thân lựa chọn ở lại nhà họ Hoắc thật sự sẽ không hối hận sao? Lần này Tam gia đưa Hoắc Xuyên đi cùng, thả ra chút quyền hành cho anh ta, có phải là đang muốn ép khô một chút giá trị lợi dụng cuối cùng của anh ta không.

Lâm Hạo bất đắc dĩ lắc đầu, khuôn mặt lạnh lùng nở một nụ cười khổ.
Tần Nguyễn tức quá mà cười.

Cả Nhị gia lẫn Tam gia đều phủi mông chạy mất, bỏ mặc Kiều Hi bị ăn thiệt thòi để nhớ lâu.
Ánh mắt lạnh lùng của Tần Nguyễn nhìn tay ám vệ trước mặt, cô hỏi: “Gần đây nhà họ Tiêu có động tĩnh gì không?”

“Đêm nay Tiêu Dục Kiệt định lấy lại mặt mũi ở Trần Phẩm Quán, hắn ta lớn tiếng nói ra ngoài là sẽ đánh gãy hai chân của thiếu gia Kiều Hi, và đã sắp xếp người đợi thiếu gia Kiều Hi vào bẫy rồi.”
Sao anh ta lại suy nghĩ lung tung giống đàn bà thế nhỉ, Tam gia cho anh ta cơ hội lần này chẳng phải là bởi vì nể mặt Tần Nguyễn đấy sao, nếu không ở nhà họ Hoắc này làm gì có đất cho anh ta dung thân.

Tần Nguyễn không biết nội tâm của Lâm Hạo xoắn xuýt, cô ngồi thẳng người, trên mặt lộ ra vẻ trầm tư.
Phong cách hành sử của Kiều Hi chính là bạn càng không cho cậu ta làm cái gì, cậu ta lại càng làm ngược lại.

Tính tình cậu ta trẻ con, còn tự do phóng khoảng hơn cả anh hai cô.
Nếu Kiều Hi không đến tìm cô thì sẽ không nói lộ ra vụ đến Trần Phẩm Quán, cô cũng sẽ không hỏi ám vệ và cũng chẳng biết về chuyện Tiêu Dục Kiệt đang muốn giăng bẫy Kiều Hi, cũng sẽ không nhúng tay vào.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.