Trăn Phẩm Quán xa hoa tráng lệ ở bên ngoài như ý nghĩa của ba chữ này, nhưng khung cảnh xám xịt ở bên tron2g lại để cho người ta cảm thấy phiền muộn biết bao. “Khục khục...”
Lâm Hạo đang dựa vào trước tủ trưng bày cách đó không xa, nghe cậu ta nói như thế thì bèn ho khan hai tiếng. Cậu ta ngạc nhiên, nói: “Rõ ràng cảm giác cũng không lâu lắm, mà sao bụng của chị dâu lại to như vậy?”
Tần Nguyễn dịu dàng vuốt ve phần bụng, cô không vì Kiều Hi chuyển chủ đề mà bỏ qua vấn đề trước đó. “Bạn mới à?”
Kiều Hi ngạc nhiên: “Đúng vậy! Chị dâu, sao chuyện gì chị cũng biết thế?!” Tần Nguyễn chỉ cười không nói, ánh mắt liếc qua Lâm Hạo.
Mà sắc mặt của Lâm Hạo thì hơi thay đổi vì câu trả lời của Kiều Hi. Kiều Hi quay đầu, đánh giá Lâm Hạo.
Cậu ta thấy người này khá lạ mắt, nhưng có thể xuất hiện ở trong nhà họ Hoắc thì chứng tỏ đây là người nhà mình. Khi bọn họ đến Trần Phẩm Quán thì dù không bị xích sắt khóa lại, nhưng họ đã hoàn toàn mất đi tự do, tất cả những việc mà họ làm đều là bị ép buộc.
Sống trong Trần Phẩm Quán là bi kịch lớn nhất trong cuộc đời họ. “Chị dâu à, chẳng phải chị cũng đã từng đấu trên sàn đấm bốc quyền Anh sao, chị có muốn cùng em đi một vòng không? Anh ba không có ở đây, chúng ta lén đi chắc chắn là anh ấy không biết đâu.”
Kiều Hi vẫn còn đang ra sức dụ dỗ Tần Nguyễn, muốn lừa gạt cô đến Trăn Phẩm Quán chơi. Những thứ kia cậu ta có nghe cũng không hiểu, cứ như hòa thượng tụng kinh vậy, khiến người ta nghe mà mệt mỏi rã rời.
Kiều Hi đang có tâm trạng tốt, cậu ta nhanh chóng nói với Tần Nguyễn: “Chị dâu, tối nay em có hẹn với người ta đến Trần Phẩm Quán rồi. Em vốn dĩ muốn đưa chị đi cùng, nhưng tiếc là cơ thể chị bây giờ không thể đi được.” Cậu ta cúi đầu nhìn chằm chằm vào bụng của Tần Nguyễn, vẻ mặt hơi đáng tiếc.
Cứ như thế Tần Nguyễn đã bỏ lỡ trải nghiệm quan trọng nhất trong cuộc đời vậy. Tần Nguyễn nhếch miệng, trên mặt nở nụ cười nhẹ: “Không sao, sau này sẽ có cơ hội đi thôi.”
Cô dặn dò Kiều Hi: “Tôi không ngăn cản cậu đi, nhưng cậu cũng không nên gây chuyện. Thời gian này cả Tam gia lẫn anh Dung đều không có nhà, nếu cậu xảy ra chuyện gì là sẽ kinh động đến ông nội đấy, đến lúc đó không ai có thể bảo vệ được cậu đâu.” Anh ta cũng biết rõ bên trong có những ai.
Cho dù là nam hay nữ, già hay trẻ, hay người lớn tuổi đều đã từng là những nhân vật có địa vị cao. Phần lớn nam nữ trẻ tuổi đều là những cậu ấm cô chiêu được nuông chiều từ bé, đã từng được hưởng thụ cuộc sống giàu có sung túc. Tần Nguyễn thả lỏng người, lười biếng dựa vào lưng ghế sô pha, cô dùng một tay chống đỡ đầu, ánh mắt dò xét Kiều Hi.
Cô nhìn thấy rõ ràng sự chột dạ, ảo não xuất hiện trên gương mặt của cậu ta. Kiều Hi chỉ biết là Tần Nguyễn đã từng sống ở khu tây và cũng thích dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề giống như cậu ta.
Chuyện này khiến cậu ta rất có cảm tình với người chị dâu này. Tần Nguyễn bình tĩnh hỏi: “Bên tro2ng có cái gì?”
Có rất nhiều trò chơi cực vui, sân bắn này, sàn quyền Anh, sòng bạc, còn có rất nhiều mỹ nam mỹ nữ nữa!” Kiều0 Hi vuốt tay trên màn hình điện thoại để lật sang bức ảnh tiếp theo.
Tần Nguyễn nhìn thấy các cô gái mặc đồng phục gợi cảm, đầu đeo tai thỏ trên màn hình. Bên trong gia tộc liên tục đấu đá nhau, những kẻ đối địch thường xuyên quấy rối lẫn nhau.
Cậu ta cũng không hiểu tại sao cha cậu ta là thủ lĩnh của gia tộc Doyle, nhưng lại không tiêu diệt đối thủ một mất một còn một lần luôn cho xong đi, tại sao lại không dọn dẹp sạch sẽ đám người quấy rối ở bên trong gia tộc. Kiều Hi ngoan ngoãn gật đầu, vẻ hưng phấn trên mặt biến mất.
Cậu ta cũng biết một chút về các mối quan hệ rắc rối khó gỡ của các thế lực lớn ở thủ đô. Đôi mày nhíu chặt của Tần Nguyễn lại càng thêm sâu hơn: “Kiều Hi, cậu có biết đây là nơi nào không?”
“Biết chứ, nó cũng giống như câu lạc bộ Dạ Tước, là nơi để mọi người vui chơi. Em thích nhất là sàn đấu quyền Anh của họ, tuy không có trình độ như các nơi khác, nhưng chỉ nhìn thôi đã thấy nhiệt huyết sôi trào rồi.” Cho nên mới có việc khi phát hiện ra nơi vui chơi mới, cậu ta sẽ nghĩ đến chuyện rủ Tần Nguyễn đi cùng.
Kiều Hi nhìn chằm chằm vào bụng của Tần Nguyễn, gương mặt đẹp trai như tượng tạc của cậu ta nhăn như cái bánh bao. Lời nhắc nhở của Lâm Hạo khiến mặt Kiều Hi biến sắc.
Có thể nói là cậu ta đã hoàn toàn quên mất việc này. Kiều Hi cười híp mắt giơ tay lên: “Đương nhiên rồi! Nơi đó có nhiều người lắm, không có ai chú ý tới em đâu.”
Độ thiện cảm của cậu ta đối với Tần Nguyễn lại càng tăng lên. Kiều Hi đã từng hỏi cha mình về vấn đề này.
Có thể là cha biết đầu óc cậu ta không quá thông minh, nên chỉ nói với cậu ta một câu, có một số việc không có cách nào giải quyết từ gốc được. “Kiều Hi, cậu có biết Trần Phẩm Quán là sản nghiệp của nhà Nam Cung không?”
“Biết chứ.” Lâm Hạo nhẹ nhàng nói với Kiều Hi: “Thiếu gia, phu nhân đang mang thai, không tiện đi đến những chỗ đó đâu ạ.”
Trần Phẩm Quán, đây là nơi Lâm Hạo không thể quen thuộc hơn được nữa. “Đúng vậy! Bên trong chơi cũng vui lắm!”
K7iều Hi còn đang đắm chìm trong sự vui sướng, không phát hiện ra vẻ mặt của Tần Nguyễn không đúng. Tần Nguyễn không giống với mấy ông anh họ, cậu ta có làm chuyện gì cũng muốn ngăn cản.
Không chỉ như vậy mà còn nhân cơ hội đó giảng giải một đống đạo lý cho cậu ta nghe. Hàm nghĩa của cái từ linh tinh vớ vẩn này cũng hơi rộng.
Tần Nguyễn không có hứng thú đối với chuyện này, cô muốn biết là ai đã đưa Kiều Hi đến Trăn Phẩm Quản và mục đích là gì. Phải nói rằng tất cả bọn họ đều đang miễn cưỡng vui cười, ba trong số năm cô gái có vẻ mặt khổ sở.
“Chị nhìn mấy cô gái xinh đẹp này đi, còn nữa còn nữa...” Nhà họ Hoắc và nhà Nam Cung nhìn bề ngoài có vẻ thân thiện với nhau đấy, nhưng sau lưng lại tính toán lẫn nhau, loại chuyện này từ xưa đến nay đều không thể tránh khỏi.
Ở nước Y, thể lực của gia tộc Doyle có thể nói là quyền thế ngập trời, cũng có tiếng ở trên thế giới, nhưng chẳng phải hàng năm trong gia tộc cũng có rất nhiều cuộc phong ba lớn nhỏ đấy sao. Nhà Nam Cung, nhà họ Tô hiện tại ngay đến cả Tam gia cũng dám âm thầm động vào, thì một Kiều Hi đúng là chẳng đáng là gì trong mắt họ.
Tần Nguyễn bóp nhẹ phần móng tay hơi dài của mình rồi thản nhiên nói với Kiều Hi: “Tôi không thể đến Trần Phẩm Quán, cơ thể không tiện. Cậu muốn tới đó chơi tôi cũng sẽ không ngăn cản, những lần sau có đi nhớ báo lại một tiếng, vì để phòng ngừa, chuyện này cậu có làm được không?” Kiều Hi là người của nhà họ Hoắc, nhưng cậu ta không hiểu rõ lắm về những chuyện đấu đá ở thủ đô.
Nếu như cậu ta ở bên ngoài bị người có mưu đồ tính kế, thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Kiều Hi lại vuốt màn hình điện thoại sang bức ảnh có những người đàn ông vóc dáng cường tráng, đường nét khuôn mặt tuấn tú kiến nghị.
Những người đàn ông này cũng mặc quần áo kiểu táo bạo, nhất là ở một số chỗ, trực tiếp làm nổi bật ra ưu thế của bọn họ. Đằng sau lớp vàng son là tràn ngập hắc ám và dơ bẩn không chịu nổi.
Tần 7Nguyễn nhướng mày, ánh mắt nặng nề nhìn Kiều Hi: “Cậu đã từng tới nơi này rồi à?” Kiều Hi lại giơ tay lên một lần nữa, hết sức nghiêm túc mà cam đoạn: “Em đảm bảo không gây chuyện, em chỉ đi chơi thôi, sẽ không gây phiền toái gì đâu!”
“Vậy là tốt rồi, có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại về nhà, đừng nghĩ đến chuyện dùng nắm đấm của mình để giải quyết vấn đề.”