Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 464: Nguyễn nguyễn, em nói xem mẹ có còn ở đ y hay không?



Hồ Nhất Ngạn vẫn còn đang nắm vuốt tai mèo trên đầu Tần Muội, anh ta thích chỉ lắm.

Anh ta đáp lại Tần Nguyễn bằng giọng 1điệu bình thản: “Nhà họ Hồ chúng tôi thường xuyên tiếp xúc với những yêu tinh quái vật này nên cực kỳ quen thuộc.”

Tần A2n Quốc nhìn Hồ Nhất Ngạn sờ tại của con trai mà bất giác cũng có chút nóng mắt. Phương pháp mà Hồ Nhất Ngạn lựa chọn là hạ sách, nếu có thể, cô tình nguyện đi tìm con yêu tinh mèo hai đuôi kia.

Đỡ Tần Muội đi lên phòng ngủ nằm nghỉ xong, Tần Nguyễn cũng không rời đi ngay.

Cô ngồi ở bên cạnh giường, cầm tay của anh hai, chậm rãi vận chuyển lực Minh Thần vào trong cơ thể anh ta.
Mặt Tần Muội đen sì, chuyển sang tái, rồi đỏ, như bảy sắc cầu vồng luôn.

Liếc qua vẻ mặt khóc không ra nước mắt của con trai út, Tần An Quốc ngượng ngùng: “Thôi quên đi, Nhất Ngạn cháu giúp đỡ A Muội nhé, mấy hôm nữa là đến ngày khai giảng rồi, bác sợ nó không ra khỏi nhà được mất.”

“Không có vấn đề gì!”
Đột nhiên Tần Muội lại phát ra tiếng kêu thảm thiết, nghe tiếng giống như bị đau đớn hành hạ vậy.

Một cơn đau ập đến trên đầu, giống như bị kim đâm, khắc sâu vào xương tủy, lan ra toàn thân Tần Muội.

Sắc mặt Tần Muội trắng bệch, vì quá đau đớn nên trở nên vặn vẹo, trên mặt mồ hôi đổ ra như mưa, nhỏ tong tỏng trên sàn nhà.
Anh ta sờ lên mái tóc ngắn của mình, nhưng không sờ thấy đôi tai mèo xấu hổ kia, cuối cùng cũng có thể thở phào rồi.

Anh ta tỏ ra vui mừng với Tần Nguyễn, nở một nụ cười yếu ớt, thỏa mãn nói: “Không sao, hiện tại anh không thể tốt hơn.”

Tần Nguyễn hé miệng cười: “Anh còn sức đứng lên không? Em dìu anh lên tầng nghỉ ngơi nhé.”
Cô không hề bỏ qua bất cứ chi tiết nào trong cách làm của Hồ Nhất Ngạn, đối phương mạnh mẽ hấp thu yêu lực của mèo hai đuôi để lại trên người anh hai cô.

Nhưng trong lúc hút yêu lực, thì anh ta cũng hút luôn sinh khí trên người anh hai.

Tần Nguyễn hối hận vì đã để cho đối phương ra tay.
Tần Nguyễn đi tới: “Ba, anh cả, anh Hồ Nhất Ngạn đầu rồi ạ?”

Trên gương mặt của Tần An Quốc thoáng qua một chút phức tạp, ông nói: “Cậu ấy không được thoải mái nên anh cả con đưa cậu ấy đến phòng dành cho khách nghỉ ngơi rồi. A Muội thế nào rồi?”

“Anh hai ngủ rồi ạ.”
Đau đớn khiến tất cả cơ bắp trên cơ thể anh ta ở vào trạng thái căng cứng, miệng không ngừng phát ra tiếng kêu đau.

Dưới ánh nhìn chăm chú của Tần Nguyễn, Tần An Quốc và Tần Cảnh Sầm, mái tóc dài của Tần Muội ngắn lại một cách thần kỳ, hai lỗ tại trên đầu cũng biến mất với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Thời gian bất giác trôi qua, Hồ Nhất Ngạn cũng không thoải mái, trên mặt anh ta rịn ra một lớp mồ hôi.
Ông không nhịn được cũng vươn tay ra nắm7 lấy một bên tại khác của Tần Muội rồi nhẹ nhàng vuốt ve.

Tần Muội kinh ngạc quá hô lên: “Ba!”

Cái tai trên đầu 7anh ta tương đối mẫn cảm, bị người ta sờ tới sờ lui như thế này khiến toàn thân anh ta cũng không được tự nhiên.
Tần Nguyễn đứng tại chỗ, vẻ mặt hoang mang không biết chuyện gì xảy ra.

“Anh, có chuyện gì vậy?”

Gương mặt điển trai của Tần Cảnh Sầm hơi khó xử, anh vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình rồi thấp giọng nói: “Em qua đây ngồi đi.”
Tần Nguyễn nhận thấy bầu không khí có chút kỳ lạ, cô hơi nhíu mày.

Tần An Quốc đứng lên: “Trong bếp có cơm đầy, hai đứa ăn đi, ba lên lầu trước đây.”

Bước chân của ông vội vàng, giống như chạy trốn vậy.
Một lúc lâu sau, anh ta mới uể oải nói: “Ba liên hệ với họ lúc mẹ mất.”

Nghe đến đây, Tần Nguyễn như hiểu ra điều gì đó.

Mắt cô trợn to, không thể tin nổi mà nói: “Không phải là ba đi tìm người nhà họ Hồ để... gọi hồn đấy chứ?”
Vẻ mặt của Hồ Nhất Ngạn vừa căng thẳng vừa trang nghiêm, đáy mắt lóe lên một tia sáng u ám.

Miệng của anh ta lẩm bẩm, nói ra thần chú mà mọi người ở đây đều nghe không hiểu.

“A a a!!!”
Hồ Nhất Ngạn thả tai mèo của Tần Muội ra.

Chỉ một giây sau anh ta đã nắm lấy đầu của Tần Muội và ép mạnh xuống.

Tần Muội cảm giác được có một sức mạnh khổng lồ đè lên người mình, cơ thể không khống chế được mà chìm xuống, mãi đến khi anh ta quỳ trên mặt đất mới hơi dịu đi.
Thái độ như muốn trò chuyện tâm sự cùng cô vậy.

Tần Nguyễn ngồi xuống bên cạnh Tần Cảnh Sầm, cô chần chừ hỏi: “Anh cả, có chuyện gì xảy ra với ba vậy, có phải có liên quan đến anh Hồ Nhất Ngạn không?”

“Ừm.” Tần đại thiếu gật đầu, anh ta trầm giọng, nói: “Người thân của Nhất Ngạn đều sống ở Liêu Đông, gia tộc bọn họ theo nghề hầu đồng từ đời này sang đời khác và thầy đồng ở thế hệ này là chú hai của Nhất Ngạn.”
Tần An 2Quốc mắt điếc tai ngơ, vừa mân mê tại của con trai vừa cảm thán: “Xúc cảm cái này giống y như thật vậy.”

Hồ Nhất Ngạn nh0ướng mày, trên mặt lộ ra biểu cảm xấu xa.

Bỗng dưng anh ta lại lên tiếng đề nghị: “Bác trai, nếu bác thích thì cháu sẽ để lại đôi tai này cho bác chơi?”
“Tôi ổn.”

Hồ Nhất Ngạn chỉ vào Tần Muội, anh ta thở gấp, trông không quá ổn mà dặn dò: “Mấy ngày tới tốt nhất Tần Muội đừng đi ra ngoài, trong khoảng thời gian tới cơ thể của em ấy sẽ tương đối suy yếu.”

Tần An Quốc trầm giọng: “Nhất Ngạn, cháu yên tâm, có bài học vừa rồi bác nhất định không cho thằng nhóc thối này đi ra ngoài dù chỉ nửa bước đâu.”
Nhờ có Tần Nguyễn nâng đỡ, Tần Muội chậm rãi từ dưới đất đứng lên.

Hai anh em lên lầu, cũng không chào hỏi ai.

Thấy Tần Muội yếu như thế này, Tần Nguyễn rất đau lòng.
Tần Muội quá mệt mỏi, vừa đặt lưng xuống giường một cái là đã ngủ mê mệt, căn bản không biết Tần Nguyễn làm gì với mình.

Nửa tiếng sau.

Tần Nguyễn rời khỏi phòng ngủ, nhẹ nhàng khép cửa phòng lại.
Thấy cha và anh cả đều đang quan tâm Hồ Nhất Ngạn, Tần Nguyễn bèn ngồi xổm xuống bên cạnh Tần Muội, nâng cơ thể yếu ớt không còn sức lực của anh ta lên.

“Anh hai, anh ổn chứ?”

Tần Muội cảm giác sức lực trong cơ thể mình biến mất, lúc này đến sức để đi hai bước anh ta cũng chẳng có.
Sau khi xuống nhà, cô cũng không nhìn thấy bóng dáng Hồ Nhất Ngạn ở trong phòng khách.

Trong căn phòng khách rộng rãi chỉ còn lại Tần An Quốc và Tần Cảnh Sầm.

Không biết hai người đang nói cái gì mà sắc mặt Tần An Quốc không được vui lắm, hai mắt hơi ửng đỏ.
Tần Cảnh Sầm cười khổ: “Cũng gần gần như thế, ba nói khi đó mẹ mất làm ông ấy không chịu được cú sốc, nên thông qua người khác giới thiệu tìm tới chú hai của Hồ Nhất Ngạn.”

Tâm tình của Tần Nguyễn phức tạp đến mức khó mà diễn tả bằng lời: “Sau đó thì sao?”

Tần đại thiểu vuốt mi tâm: “Ba tìm người nhà họ Hồ để gọi hồn, muốn được nói chuyện với mẹ.”

Tần Nguyễn thở dài, nhớ lại vừa rồi cha tin tưởng Hồ Nhất Ngạn như vậy, cô nói với giọng khẳng định: “Có vẻ là thành công rồi, nếu không cha sẽ không tin tưởng Hồ Nhất Ngạn như thế.”

Tần Cảnh Sầm gật đầu: “Đúng vậy, từ đó về sau ba sống cũng chỉ vì hai mục đích, đi tìm em và chăm sóc anh với A Muội.”

Ở trong mắt của bọn họ, từ trước đến nay cha là người không tin ma quỷ thần thánh, thật không thể ngờ được ông ấy sẽ vì quá nhớ mẹ mà đi tìm thầy đồng gọi hồn.

Làm chuyện này sẽ bị tổn thọ.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.