Trên đường đi đụng phải người đi đến chào hỏi, cả hai đề1u giữ thần thái bình thản, để không cho ai thấy có gì bất ổn.
Dưới sự hộ tống của ám vệ, rốt cuộc hai người cũng đi vào bã2i đỗ xe. Tam gia đã lên xe, Hoắc Xuyên thấy Tần Nguyễn vẫn không hề động đậy thì đi tới gọi: “Phu nhân, nên xuất phát rồi.”
Chủ nhân đang rất nguy hiểm, không thể để mất thời gian được, nên trên mặt anh ta không khỏi lộ ra vẻ khẩn trương.
Ánh mắt nguy hiểm của Tần Nguyễn hơi híp lại, cô nói với Hoắc Xuyên: “Mọi người đi trước đi, tôi còn có chút việc muốn làm.” “Nhìn dáng vẻ cười đắc ý của gã kìa, thật đúng là mặt mày hớn hở.”
Lục Dịch Trần đứng ở bên cạnh anh cả Lục Hàn, trong miệng thì thầm lời mỉa mai.
Lục Hàn hờ hững nói: “Những chuyện lớn trong đời không phải là kết hôn, thăng quan phát tài à, hôm nay gã cưới con gái nhà họ Tiêu như hổ thêm cánh, thế có nghĩa là nhà Nam Cung chắc chắn sẽ bò lên trên rồi.” Ông ta đành phải dùng vẻ mặt nghiêm túc, giọng điệu chân thành nói với cô: “Phu nhân, tại hạ là Linh Hư Tử, Tam gia đang ở vào tình thế rất nguy hiểm, phải lập tức đưa về phòng tôi ngay, xin ngài hãy buông tay.”
Tần Nguyễn mờ mịt nhìn về phía Hoắc Xuyên còn đang gọi điện thoại, và Hoắc Chi đang canh giữ nghiêm ngặt không cho bất cứ kẻ nào đến gần.
Cô chậm rãi buông tay ra, đem Tam gia giao cho Linh Hư Tử. Hoắc Xuyên nhẹ nhàng gật đầu, quay người bước nhanh rời đi.
Tần Nguyên nhẹ nhàng vuốt ve phần bụng, thầm nghĩ con yêu à, mẹ phải đi báo thù cho cha của con, con phải ngoan đấy.
Hai ngày nay khẩu vị của cô không được tốt lắm, nên sợ đứa nhỏ này sẽ quấy cô. Khóe môi mím chặt trở nên trắng bệch, bàn tay đang đỡ Tam gia không tự chủ được run lên.
Rốt cuộc là Từ chân nhân đã ra tay với Tam gia như thế nào, tại sao cô không phát hiện ra được bất kỳ vết tích nào.
“Tam gia!” Có lực Minh Thần bảo vệ và đường chỉ đỏ thời gian sống dần dần kéo dài, đứa bé sẽ không có nguy hiểm.
Nhưng cô chỉ sợ phản ứng sinh lý trong thời gian mang thai sẽ khó xử lý hơn, trào ngược dạ dày và cảm giác buồn nôn cũng không dễ chịu gì.
Một đám người tụ tập trong sảnh tiệc. Linh Hư Tử cùng Hoắc Xuyên đã nói chuyện điện thoại xong, đưa Tam gia lên xe.
Tần Nguyễn trơ mắt nhìn dáng vẻ không còn sức sống của Tam gia, cô từ từ cúi đầu xuống, trong mắt cuồn cuộn lên sóng to gió lớn, hơi thở lạnh lẽo quanh người tràn ra không hề che giấu.
Hoắc Chi đi đến chỗ cô, nói khẽ: “Phu nhân, lên xe thôi ạ.” Nhìn nụ cười tươi rói đắc ý trên mặt Nam Cung Sưởng, cả đám người liền nghĩ chắc mình nghĩ sai rồi.
Hẳn là nhà Nam Cung có hậu thuẫn, hoặc là một con bài tẩy nhất định phải thắng.
Bọn họ muốn trèo lên trên, muốn ngồi vào cái vị trí kia. Lục Dịch Trần cười khẩy: “Thế cũng phải nhìn xem bọn họ có cái số ấy không đã.”
Lục Hàn liếc nhìn em trai mình, anh ta nói: “Chưa đi đến cuối thì tất cả đều có biến số.”
Hoắc Dịch Dung đang đứng nói chuyện với Long Hân Triết, nghe được cuộc đối thoại của hai anh em nhà họ Lục thì cười khẩy một cái: “Tôi tuyên bố, chỉ cần nhà họ Hoắc tôi một ngày không ngã thì nhà Nam Cung đừng hòng leo lên!” Người đàn ông trung niên cũng chính là Linh Hư Tử chạy tới trước mặt Tam gia, trước tiên ông quan sát khí sắc trên gương mặt của Tam gia.
“Mau đỡ người lên xe!” Linh Hư Tử bảo với Hoắc Xuyên: “Gọi điện thoại dặn người dọn dẹp phòng tối, lập tức đưa Tam gia trở về!”
“Rõ!” Hoắc Xuyên nghe thấy hai chữ phòng tối mà trong mắt ánh lên tia nhìn hung ác. Cô quay đầu nhìn Hoắc Chi: “Quần áo chuẩn bị lúc trước đâu?”
“Vừa để vào xe rồi ạ.”
“Đi lấy.” Tiếng hô kinh hãi lại vang lên, từ chỗ tối của bãi đỗ xe có một người đàn ông trung niên mặc bộ quần áo màu đen kiểu Tôn Trung Sơn chạy tới.
Ông ta chạy tới chỗ Tam gia và Tần Nguyễn, vẻ mặt lo lắng.
Hoắc Xuyên và Hoắc Chi không can ngăn, xem ra là người quen. Anh ta lập tức lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho đám thuộc hạ ở nhà họ Hoắc.
Tần Nguyễn ở một bên nghe được mà lơ nga lơ ngơ, không rõ bọn họ đang nói cái gì.
Linh Hư Tử muốn đỡ Tam gia nhưng Tần Nguyễn không chịu buông tay. Nam Cung Sưởng và Từ chân nhân chưa rời đi.
Đám con cháu của nhà họ Lục, họ Long và họ Cố đều tới, thân là chủ nhà, Nam Cung Sưởng đang đứng nói chuyện với bọn họ.
Cho dù là đang trò chuyện với khách khứa, thì gã và Từ chân nhân vẫn thường xuyên trao đổi ánh mắt với nhau. “Phụt!”
Cuối cùng Tam gia không nhịn nổi nữa, phun ra một ngụm máu tươi.
Máu đỏ tươi phun ra, vài7 giọt rơi xuống trên mặt Tần Nguyễn, khiến cho khuôn mặt vốn đã thanh tú xinh đẹp của cô lại càng thêm quyến rũ. Cũng không biết bọn họ dùng mật ngữ gì mà sau khi trên gương mặt xảo trá của Từ chân nhân nở nụ cười đắc ý, thì Nam Cung Sưởng đang nói chuyện với người ta cũng nở nụ cười tươi rói.
Điều này khiến những người đang nói chuyện với gã cảm thấy mờ mịt, nghĩ xem trước đó bọn họ đã nói cái gì lấy lòng được Nam Cung đại thiếu.
Hình như không có mà, vừa rồi trò chuyện đều rất bình thường, chỉ là đang thử thăm dò xem gã có muốn vào nội các hay không thôi. Tần Nguyễn ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào Hoắc Chi, cô hỏi: “Chuyện này đã từng xảy ra với Tam gia rồi sao?”
Nắm tay siết chặt của cô nổi lên những đường gân xanh mờ, toàn thân cô tỏa ra hơi lạnh khiến không khí xung quanh lập tức đóng băng.
Hoắc Chi mím môi: “Đã từng có, nhưng rất ít.” Tần Nguyễn thở hắt ra một hơi: “Anh ấy sẽ gặp nguy hiểm sao?”
“Trước đó chưa từng có, Tam gia ở trong phòng tối khoảng hai ngày là sẽ đi ra.”
Câu nói sau cùng là Hoắc Chi đang an ủi Tần Nguyễn, để cô đừng quá lo lắng. “Tam gia!7”
Tần Nguyễn cau mày kêu lên, không kịp lau đi vết máu trên mặt.
Cô vuốt ve khuôn mặt tuấn tú tái nhợt của Tam gia2, gương mặt cô vô cùng lo lắng: “Tam gia, anh thấy không thoái mái ở đâu? Nói cho em biết?” Hoắc Chi gật đầu rồi xoay người đi lấy quần áo.
Hoắc Xuyên xác nhận lại lần nữa với Tần Nguyễn: “Phu nhân, ngài không về cùng chúng tôi?”
“Không được, các anh đưa Tam gia trở về trước, tôi sẽ mau chóng chạy về sau.” Trong lời nói toát ra sự khát máu, như thể có thù không đội trời chung với nhà Nam Cung.
Hoắc Nhị gia đã nhận được tin tức, cuối cùng em ba nhà anh ta vẫn bị hại, đã rơi vào hôn mê, đại sư Linh Hư Tử đang đưa em ba về nhà họ Hoắc.
Dù cho xác định em ba sẽ không xảy ra chuyện gì, những món nợ này với nhà Nam Cung đã sâu tận xương tủy
Bên Long Hân Triết cũng biết tình huống của Tam gia, anh ta lia mắt nhìn chằm chằm vào Nam Cung Sưởng đang nói chuyện với khách.
“Tên khốn này quá vô sỉ!”