<1br>Tần Nguyễn từ tốn đi về phía hai mẹ con nhà kia.
Đôi môi đỏ mọng của cô khẽ hé mở, có chất vấn: “Không phải tôi làm 2gì các người, mà là các người đã làm cái gì, chuyện nhà họ Đường tới chỗ chúng tôi ép hôn, có phải là do các người giở trò ở đằ7ng sau không?”
Nghe Tần Nguyễn nói bằng giọng khẳng định như thế, gương mặt Hàn Nhàn hơi biến sắc, bà ta không ngờ lại 7bị phát hiện nhanh như vậy. Thấy Hàn Nhàn tới gần mình, Hàn Khả Tâm sợ quá, linh hồn bay tới bay lui trong căn phòng.
“Khả Tâm, là mẹ đây mà
“Không, bà không phải, bà không được qua đây!” Tần Nguyễn bật cười, tiếng cười không hề có ý tốt: “Bởi vì hôm qua các người cùng hẹn anh ta thuê phòng mà không hề hay biết”
“Không thể nào!”
“Mày nói bậy!” Cô ta mới hơn hai mươi tuổi thôi, còn trẻ như vậy làm sao có thể chết được.
Cô ta tin tưởng chắc chắn rằng tất cả những thứ này đều là trò quỷ của Tần Nguyễn.
Đến tận bây giờ cô ta vẫn còn chưa quên lần ở hành lang của nhà họ Tân, cô ta đã nhìn thấy sắc mặt Tần Nguyễn thay đổi trở nên dữ tợn, hai mắt dần bị nhuộm đen, vừa quái dị vừa đáng sợ như một con ác quỷ. Tần Nguyễn vỗ tay, cô mỉm cười: “Rất tốt, dám làm dám chịu đấy”
Cô đứng trước mặt hai mẹ con nhà này và thu rọi vàng lại.
Ngay tại lúc Hàn Nhàn và Hàn Khả Tâm đang muốn thở phào thì Tần Nguyễn lại ra tay. Xem ra hai mẹ con nhà này đều không có ký ức tối hôm qua.
Tần Nguyễn nâng cằm lên, đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu lại, cô lẩm bẩm: “Thật là kỳ lạ, các người đều nhớ rõ chuyện của mấy ngày trước, nhưng lại hoàn toàn không có ký ức của hôm bị giết.”
Cô cau mày, lại hỏi hai người: “Các người có biết Ngôn Ân không?” Dù gì Hàn Nhàn cũng trưởng thành hơn Hàn Khả Tâm, nhưng bà ta vẫn gặp khó khăn khi đối mặt với sự thật rằng mình đã chết.
Bà ta lắc đầu: “Tôi không biết, tôi chẳng nhớ gì cả”.
“Vậy bà còn nhớ rõ chuyện bà châm ngòi cho hai nhà Tần, Đường không?” “Câu này tôi phải hỏi các người mới đúng chứ”
Tần Nguyễn đi đến bên giường, từ tốn ngồi xuống, khoanh tay lại trước ngực: “Các người đã trêu chọc phải thứ gì mà nó lại dùng thủ đoạn hung tàn như thế để tra tấn và giết các người.”
“Mày đang nói hươu nói vượn cái gì đấy!” Hàn Khả Tâm không chịu thừa nhận mình đã chết rồi. Lúc mẹ cô ta nói chuyện đó với Tần An Dân, cô ta cũng đang ngồi nghe ở bên cạnh, chuyện bọn họ nói tin tức cho nhà họ Đường là thật.
Nhà họ Tần muốn sống yên ổn cũng phải nhìn xem hai mẹ con họ có đồng ý hay không nhé.
“Bộp bộp bộp!!!” Linh hồn của Hàn Nhàn lướt tới chỗ Hàn Khả Tâm, chỗ nội tạng máu me dưới bụng bà ta vung vẩy: “Khả Tâm, tại sao con lại biết Ngôn n?”
Phải biết rằng, đúng là bà ta có hẹn với Ngôn n, đối phương còn nói cho bà ta biết sẽ có một người nữa đến.
“Bà đừng tới đây!” “Aa a a!!!”
Thấy cảnh này, Hàn Khả Tâm sợ quá hét toáng lên, thoáng cái đã cách xa Hàn Nhàn.
Tốc độ của cô ta nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi, gần như là trong nháy mắt đã cách xa Hàn Nhàn mấy mét. Tần Nguyễn không đi truy đến cùng ánh mắt hoài nghi của cô ta, cô nói với Hàn Nhàn: “Tối hôm qua bà hẹn thuê phòng với tình nhân”
“Không thể nào!” Hàn Nhàn kiên quyết phủ nhận: “Hôm qua tôi ở trong nhà dọn dẹp nhà cửa, trước khi đi ngủ còn báo Khả Tâm đóng cửa sổ lại, vì bên khu bắc trời đang có mưa nhỏ. Rõ ràng là tối hôm qua chúng tôi ở nhà đi ngủ, đến lúc tỉnh dậy lại thấy xuất hiện ở đây, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
Hàn Khả Tầm nhìn hằm hằm vào Tần Nguyễn: “Đúng! Rốt cuộc là mày đã dùng yêu thuật gì với hai mẹ con tao hả?!” Hàn Nhàn: “Biết”
Hàn Khả Tâm: “Tại sao mày lại biết anh ấy?!”
Hàn Nhàn tương đối bình tĩnh, còn toàn thân Hàn Khả Tấm tràn ra sự thù địch mạnh mẽ. Lần đó, cô ta đã vô cùng sợ hãi và thậm chí là xấu hổ.
Loại lịch sử đen tối như vậy, cô ta nhớ rõ vô cùng.
Muốn nói quỷ, thì Tần Nguyễn mới là quỷ ấy! Mấy năm gần đây nhà họ Đường dần dần xuống dốc, chỉ cần hơi tiết lộ cho bọn họ biết tin tức2 Tần Nguyễn là cổ đông lớn thứ hai của Tập đoàn Tần thị, thì chắc chắn nhà họ Đường sẽ quấy cho nhà họ Tần không được bình yên.0
Hôm nay hai mẹ con họ bị trói tới đây, hẳn là vì việc này.
Hàn Khả Tầm nhanh mồm nhanh miệng, không hề do dự đã thừa nhận: “Phải thì như thế nào, chẳng lẽ mày còn định giết người diệt khẩu!” Đối mặt với sự u mê không chịu tỉnh của Hàn Khả Tâm, Tần Nguyễn tỏ ra mỉa mai khinh thường.
Ảnh mắt cô nhìn chằm chằm vào Hàn Nhàn còn nửa thân trên lòi cả nội tạng ra ngoài đang lơ lửng giữa không trung.
“Bà thì sao, cũng cho rằng mình không chết à?” Hàn Nhàn cũng bị dọa cho phát sợ, sắc mặt vốn tái nhợt, giờ phủ kín biểu cảm kinh hãi, không thể tin nổi.
Tần Nguyễn cười khẩy, nhìn hai mẹ con nhà này như nhìn lũ hề: “Hiện tại các người còn cho rằng mình vẫn còn sống ư?”
Hàn Khả Tâm chất vấn Tần Nguyễn: “Rốt cuộc thì có chuyện gì xảy ra?” Nhưng hồn lực mà bà ta ngưng tụ được bị đánh tan, không có cách nào duy trì hình thái bình thường khi còn sống.
Vết thương bị chém ngang eo máu me be bét kinh khủng khiếp của Hàn Nhàn lại được phơi bày ra.
Phần nửa người dưới bị chém đứt lìa trong nháy mắt tách rời với hồn thể nửa người trên, cảnh tượng vô cùng máu me kinh dị. Chiếc roi vàng trong tay cô vung lên, quất về phía eo của Hàn Nhàn.
“Bốp!”
Một roi này mà đánh lên người Hàn Nhàn sẽ chẳng tạo thành tổn thương gì quá lớn. “Nhớ kỹ” Hàn Nhàn thừa nhận.
Tần Nguyễn lại hỏi: “Vậy bà còn nhớ tối hôm qua bà hẹn với ai không?”
Hàn Nhàn: “Tối hôm qua tôi ở nhà, không đi ra ngoài” Tần Nguyễn nhìn về phía Hàn Khả Tâm trốn ở cách đó không xa, đang nhìn Hàn Nhàn như nhìn quái vật, cô hỏi cô ta: “Cô thì sao?”
“Hừ!” Hàn Khả Tâm cự tuyệt trả lời, ánh mắt cảnh giác của cô ta đảo qua đảo lại giữa Tần Nguyễn và Hàn Nhàn.
Trực giác nói cho cô ta biết Tần Nguyễn đang giở trò quỷ, đến ngay cả hình ảnh kia của Hàn Nhàn cũng là do tà thuật làm ra. Đợi một lúc vẫn không thấy hai người yên tĩnh, Tần Nguyễn thản nhiên nói: “Nếu các người chẳng biết cái gì cả thì cũng không cần lãng phí thời gian nữa, trực tiếp đưa các người xuống Địa Ngục cho xong”
Hai mẹ con nghe thấy câu này thì dừng lại, tỏ vẻ nghi hoặc nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn.
Tần Nguyễn đứng lên, lạnh lùng nhìn họ: “Các người xác định không nhớ ra là ai đã giết các người?” “Tôi thật sự không biết, tối hôm qua chúng tôi thật sự ở cùng với Ngôn Ân sao? Vậy cô làm thế nào đưa được chúng tôi đến đây, vì sao cô có thể nhìn thấy chúng tôi, rốt cuộc thì cô là ai?”
Giọng điệu của Hàn Nhàn hơi gay gắt, theo bà ta, Tần Nguyễn là người đáng nghi nhất.
Tần Nguyễn chẳng ôm hy vọng gì đối với mạch não của hai mẹ con nhà này, cô không thèm quan tâm ánh mắt hoài nghi của bọn họ.
Giọng cô rất lạnh nhạt: “Đúng là các người ở cùng với Ngôn n, hiện giờ bên Tổng cục điều tra Hình Sự đã tham gia vào vụ án này rồi. Tối hôm qua, tôi và hai anh trai đến khách sạn lấy khẩu cung, linh hồn của các người theo chân chúng tôi trở về, còn cái gì cần hỏi nữa không?”