Bọn họ muốn đến gần Tần Nguyễn, nhưng dù1 có làm cách nào thì cũng không thể vượt qua được giường. Đây là sự cảnh giác trời sinh của cơ thể bán thần, và cũng vì hai mẹ con nhà này mà cô muốn ngủ cũng không được.
Tần Nguyễn ngồi dậy, phất phất tay. Thấy cô không để ý tới mình, lại nhắm mắt thì Hàn Khả Tâm nổi giận: “Con đ* kia, mày đã tỉnh dậy thì mau mau thả bọn tạo ra!”
Tần Nguyễn kéo cơ thể mệt mỏi vẫn còn muốn nằm ỳ ngồi dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hàn Khả Tâm. Cũng giống như vừa nãy, cô ta lại ghé vào bên giường, đối mặt với Tần Nguyễn đang ngủ say.
Đôi mắt đỏ như máu bất động nhìn chằm chằm Tần Nguyễn, nhìn khuôn mặt trắng nõn nà không chút tì vết của cô, ánh mắt của Hàn Khả Tâm rất chăm chú, mang theo sự cố chấp. Hàn Khả Tâm hơi nghiêng đầu, vẻ mặt mờ mịt không hiểu, con người trong hốc mắt hơi chuyển động.
Cô ta giống như một bà lão già cả, lại một lần nữa chậm rãi bay lơ lửng, vòng qua chân giường đi tới trước mặt Tần Nguyễn. Ngủ đến lúc tự nhiên tỉnh, cơ thể sẽ vô cùng dễ chịu, tinh thần cũng sảng khoái.
Nhưng lúc này, cảm xúc của Tần Nguyễn có hơi bực bội. Nhưng Tần Nguyễn lại ngủ không hề có chút phòng bị nào.
Đột nhiên cơ thể có cử động rồi xoay người, mặt hướng sang một bên khác, vẫn ngủ ngon. Vừa rồi Hàn Khả Tâm và Hàn Nhàn chỉ cho là bọn họ bị trói lại, nhìn thấy Tần Nguyễn ngủ ngon lành trên giường thì lập tức nổ tung, căn bản không kịp quan sát tình trạng hiện tại của bản thân.
Bây giờ được Tần Nguyễn nhắc nhở, lại nhìn trạng thái eo bị siết đến mức chỉ to bằng miệng chén của mình thì suýt nữa sợ quá ngất đi. Hàn Khả Tâm trợn mắt, mặt mày dữ tợn vặn vẹo, trong mắt không hề che giấu thù hận của mình.
Trong lòng cô ta cũng uất ức lắm, tại sao lại bị Tần Nguyễn bắt đến nơi này. Vì thế mà khuôn mặt trắng bệch của Hàn Nhàn trở nên dữ tợn, phần trên và ph2ần dưới của bà ta nhanh chóng tách ra, nửa người dưới bị bà ta vứt xuống.
Thân trên bị cắt đứt của bà ta ngã trên mặt đất, kéo theo r7uột non ruột già từ trong bụng rơi ra ngoài, máu đỏ tươi nhuốm đầy đất, bấy giờ bà ta gần như cao bằng giường. “Con đ% Tần Nguyễn kia dậy mau! Tao hấp chết mày! Đồ đ*, đồ con hàng bị người ta chơi nát! Mày tỉnh mau...”
Tần Nguyễn nằm ở trên giường, bị tiếng vịt kêu quạc quạc quạc kia đánh thức. Hàn Nhàn và Hàn Khả Tâm bị trói ở trong góc, làm sao có thể để yên được.
Hai người bắt đầu giãy giụa. “Tần Nguyễn, con đ* kia! Đồ đ*!”
“Con đ* kia! Mày làm gì chúng tạo thế hả? Đồ đ^! Tần Nguyễn mày là một con đ*!” Trước đó xảy ra chuyện gì mà cô ta không hề hay biết, chỉ biết là lúc tỉnh lại đã thấy mình và mẹ bị trói ở chỗ này rồi.
Sắc mặt Hàn Nhàn cũng khó coi, bà ta trưng ra phong thái trang nhã của quý phu nhân lúc trước, nhẹ nhàng khuyên Tần Nguyễn: “Nguyễn Nguyễn, cô thả chúng tôi ra đi, cô làm thế này là phạm pháp đấy, biết không? Cô ta cứng ngắc cúi đầu, nhìn mẹ mình ngã đi ngã lại ở bên giường, cô ta lại giươ0ng mắt lên, nhìn chằm chằm Tần Nguyễn đang ngủ say trên giường.
Sắc mặt mờ mịt có thêm những biểu cảm khác, giống như linh trí có dấu hiệu tỉnh lại. Một đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm vào người trên giường, trong mắt bất động, vẻ mặt rất đáng sợ và kinh khủng.
Nếu đổi lại là một người bình thường, mở mắt ra mà đối diện với một đôi mắt đỏ rực âm trầm như thế, chỉ sợ có thể trực tiếp đi chầu ông bà luôn. “Mày tỉnh mẹ nó dậy đi, giá và cái gì hả, tại sao mày lại trói bọn tao lại?”
“Mày cho rằng mày là ai, dù bây giờ tao thất thể đấy nhưng mày có quyền gì mà trói bọn tạo lại hả!” Hàn Nhàn cũng bị sốc: “Trời ạ, chính xác thì chuyện gì đang xảy ra ở đây?”
Tần Nguyễn cầm cái cốc không, dựa người vào tủ trang trí cách đó không xa, cười nói: “Các người đã chết rồi” Một lát sau, linh hồn của Hàn Khả Tâm trôi về phía đầu giường.
Cô ta từ từ ngồi xổm xuống, mặt ngang với Tần Nguyễn đang ngủ. Tần Nguyễn bỗng nhiên mở hai mắt ra, ánh mắt rất tỉnh táo.
Ảnh mắt của Hàn Khả Tâm đáng sợ của Tần Nguyễn càng âm trầm hơn. “A!!!”
“Mẹ, chuyện gì thế này, vì sao eo của chúng ta lại bé tí như vậy?” Tần Nguyễn từ từ nhắm mắt lại, khó chịu cau mày.
Cảm giác bị người ta đánh thức và ngủ đến lúc tự nhiên tỉnh khác hẳn nhau. Hàn Nhàn sờ mép giường7 muốn trèo lên trên, nhưng bà ta dùng hết biện pháp mà vẫn không có cách nào trèo lên được.
Hàn Khả Tâm đang lơ lửng ở bên cạnh, tron2g đôi mắt đờ đẫn có cái gì đó nhỏ vụn dần hiện lên. “..” Lúc này đến phiên Tần Nguyễn không hiểu.
Hai người này bị mất trí nhớ à, đều chết mợ nó hết rồi còn quan tâm chuyện luật pháp của nhân gian làm gì. Kéo chăn lên, nhắm mắt ngủ tiếp.
Trong lòng không khỏi cảm thán, đêm nay đúng là không bình yên. Hàn Nhàn lập tức giận tái mặt: “Cô trói chúng tôi đến nhà họ Tần là có ý gì, trước đó là các người tự đuổi tôi đi, chắc bây giờ hối hận, muốn cầu xin tôi trở về hả?”
Bà ta còn chưa biết chuyện của nhà họ Đường, cũng không biết tất cả mọi người đều đã biết những chuyện bà ta và Tần An Dân làm. Chỉ là tại sao càng giãy giụa, thứ trói bọn họ lại càng siết chặt.
Giày vò mãi đến lúc trời gần sáng, eo của hai người này bị rơi vàng siết đến mức chỉ còn to bằng miệng chén. Nhưng so với chuyện cảm thấy khó hiểu, thì Tần Nguyễn càng cảm thấy buồn nôn với cách xưng hô Hàn Nhàn gọi mình hơn.
Giọng cô lạnh như băng: “Đừng gọi tôi là Nguyễn Nguyễn, buồn nôn!” “Cứ mở miệng ra là đ* này đ* nọ, ai dạy mày thể? Làm đ* mà còn không tự biết, đúng là già mồm”
“Mày mắng ai đấy?!” Mà dù đã thế này, hai người vẫn còn đang giãy giụa.
Hồn thể không có linh trí còn chẳng bằng đứa trẻ ba tuổi, hai người cũng không có cách nào suy nghĩ được. Thấy hai vong hồn đã bị giam cầm, Tần Nguyễn lại phất tay, roi vàng như có ý thức mà kéo hai mẹ con kia vào trong góc.
Tần Nguyễn không nhìn nửa thân dưới kinh khủng khiếp ở cuối giường, cô nằm trở lại. Hai mẹ con Hàn Nhàn, Hàn Khả Tâm bị rơi vàng trói chặt trong góc, mặt mày dữ tợn, ánh mắt đầy thù hận nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn .
Cứ như thể cô mới là hung thủ giết bọn họ vậy. Tần Nguyễn liếc nhìn bà ta bằng ánh mắt thương hại, giọng điệu của cô vô cùng khinh thường: “Nhìn tình hình hiện tại của các người đi, động não đi đã rồi hẵng nói chuyện với tôi”
Cô đứng dậy, xỏ đôi dép đi trong nhà rồi đi rót cho mình một cốc nước ấm. Bà ta quên gắn phần thân dưới vào, nội tạng và máu chảy mãi không hết ở trong bụng không ngừng chảy ào ào ra ngoài qua vết thương.
Tần Nguyễn văn lông mày, phất tay, roi vàng đang trói chặt Hàn Khả Tâm cũng trói Hàn Nhàn lại. “ồn ào quá!”
Cô lật chắn, đôi mắt buồn ngủ chậm rãi mở ra, nhìn theo hướng âm thanh. Hàn Khả Tâm tức điên lên: “Mày nói bậy!”