Động tác của cô chậm rãi và vô cùng cẩn thận lau chùi từng tí một, cá quá trình làm cho người ta n2hìn mà than thở. “Anh không hề!”
Cho dù Tô Tử Gia có tốt tính như thế nào, lúc này giọng nói cũng không khỏi cao lên vài độ. Cô ta bỗng trở mặt, đẩy Tô Tử Gia ra.
Động tác của Mộ Thanh quá mạnh, lại thành cô ta chật vật quỳ trên mặt đất, hai mắt nhìn chằm chằm vào Tô Tử Gia. Hai anh em trông vô cùng chật vật, rất đáng thương.
Tần Nguyễn giống như tay ác bá bắt nạt bọn họ, cảm giác ấy thật là quái dị. Chuyện này hơi khó giải quyết rồi, Tần Nguyễn còn cảm thấy nghi ngờ: “Tô Tử Gia, nếu anh đã biết mọi chuyện thì cũng nên hiểu rằng cái chết của anh là do cô ta gây ra.” Hai người là ruột thịt, sao gã có thể không hiểu Mộ Thanh. Có rất nhiều chuyện gã biết rõ đấy, chỉ là không nói mà thôi.
Mộ Thanh không dám nhìn thẳng vào mắt của Tô Tử Gia, cô ta hoàn toàn mất hết sức lực ngã vào trong ngực gã, bàn tay nắm lấy cánh tay gã đang run rẩy. “Mày câm miệng, câm miệng lại ngay!!!”
Mộ Thanh giãy giụa muốn đứng dậy, bí mật của cô ta sắp bại lộ rồi. Đây là những chuyện mà Tô Tử Gia không biết.
Gã ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Mộ Thanh, vẻ mặt giống như vừa buồn vừa tức giận. Tô Tử Gia lặp lại: “Anh thật sự không có quan hệ gì với hắn ta cả.”
“Anh còn lừa tôi nữa à!” “Vâng, tôi biết.” Giọng của Tô Tử Gia rất bình tĩnh,
Gã ngẩng đầu nhìn thẳng vào Tần Nguyễn: “Năm đó, người để lộ ra thân phận của Thanh Thanh không phải tên võ sinh kia, mà chính là bản thân con bé, nhưng con bé cũng đã phải nhận tất cả hậu quả mà nó không nên nhận rồi, đã đủ rồi!” “Anh...” Mộ Thanh nghẹn ngào lên tiếng.
Tô Tử Gia xoa đầu cô ta, không nói một lời. Giọng nói của Tần Nguyễn đột nhiên vang lên: “Tô Tử Gia, ở lần cuối cùng em gái anh bị tay võ sinh kia từ chối lời tỏ tình, cô ta nhìn thấy anh trở về Quế Xuân Viên bằng xe ô tô bên ngoài. Khi đó, anh được người ta nâng đỡ bước vào trong Quế Xuân Viên, trông vẻ vang xinh đẹp như vị thiếu gia nhà giàu, chính từ lúc ấy cô ta mới nảy sinh ra tâm lý u ám.”
“Cô ta muốn trả thù anh, muốn cướp đi tất cả mọi thứ anh có, cô ta biết người anh để ý nhất chính là cô ta nên để cho anh hiểu lầm là tay võ sinh kia phản bội, muốn châm ngòi ly gián tình cảm của hai người.” “Mộ Thanh, anh trai của cô vì cô mà hy sinh nhiều như vậy, sao cô có thể cam tâm đến chết cũng tính kể anh ta7?”
Tần Nguyễn rũ mắt xuống, cô chăm chú lau tay, tiếng nói rõ ràng mạch lạc. Tô Tử Gia cười khổ: “Đúng là hắn ta có một chút ý định với anh thật, nhưng anh rất giận tên đó, hận hắn ta không thật lòng với em, hận hắn ta đùa bỡn tình cảm của em. Nếu không phải em đã trao thân thể cho hắn ta rồi, thì anh làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho hắn ta tội động tay động chân với anh được, vì em mà anh nhiều lần bị hắn ta đánh đấy.”
“Không, không có khả năng!” Sự hoảng loạn trong lòng khiến cô ta gần như phát điên.
“Nếu tôi mà im lặng, thì làm thế nào những thứ bẩn thỉu mà cô đã làm được công bố?” Điều ấy khiến 0lòng căm thù của cô ta đổi với Tần Nguyễn ngày càng sâu sắc, cô ta chỉ muốn xé nát Tần Nguyễn ra rồi ăn từng miếng một nuốt vào trong bụng. Tần Nguyễn hơi nhướng mi: “Nếu tôi mà câm miệng, cô lại vào Minh Phủ, thì chẳng phải ông anh trai ngốc này của cô sẽ vĩnh viễn thấy áy náy với cô sao.”
Cô lau sạch máu trên tay rồi chậm rãi đi tới, từng bước ép sát về phía hai anh em. “Là con người ấy mà, không thể quá tham lam. Những thứ không thuộc về mình thì dù có nhớ thương đến đâu cũng không thuộc về mình, mạnh mẽ cướp đoạt sẽ chỉ dẫn đến bi kịch.” “Mày câm miệng!” Mộ Thanh gào thét, vẻ mặ7t dữ tợn vặn vẹo. Các đường nét trên khuôn mặt của cô ta đang lão hóa với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Trái tim là2 thứ quan trọng nhất đối với Mộ Thanh, không có trái tim, cô ta không còn cách nào giữ được khuôn mặt xinh đẹp. “Chưa đủ!” Tần Nguyễn nghiêm nghị ngắt lời gã: “Cô ta oán hận anh vì đã cướp đi ánh mắt của người trong lòng cô ta, ghen tị với vẻ ngoài hào nhoáng mà anh có, nhưng lại không biết những nỗi đắng cay và đau đớn mà anh phải chịu ở đằng sau.”
“Vì ghen ghét mà cô ta muốn cướp đi tất cả mọi thứ của anh, tự đâm đầu vào đường chết, đến chết mà vẫn còn muốn kéo anh theo cùng, tất cả tấn bi kịch này đều do cô ta tạo nên!” “Cho dù anh không hận cô ta, nhưng hai anh em các người phá cấm thuật, chạy trốn rồi cũng không an phận, vô số oan hồn đã bị chôn vùi trong tay Mộ Thanh, anh bảo nỗi oan khuất của họ phải đi tìm ai để giải hả?” Tần Nguyễn kinh ngạc: “Anh biết?”
Sở dĩ cô biết những gì Mộ Thanh đã làm là bởi vì cô móc trái tim của đối phương ra. Tô Tử Gia khẽ gật đầu với cô ta, trong mắt có sự không đành lòng.
“Ha ha ha ha...” Mộ Thanh cười thảm thiết, trong tiếng cười mang theo nỗi bị thương vô hạn. Chỉ có Trường Uyển biến thành hình người ngồi ở phía trước Tiêu Vân Sâm, trong mắt chỉ quan tâm đến chủ nhân của gã.
Còn những kẻ khác, gã hoàn toàn không quan tâm. Mộ Thanh thất vọng vô cùng, trong mắt xuất hiện huyết lệ.
“Tôi đã thấy anh đi ra khỏi phòng của anh ấy mấy lần, quần áo xộc xệch, trên cổ còn có vết tích rõ ràng như vậy! Tôi đã nhìn thấy hết tất cả những việc làm xấu xa bẩn thỉu của anh rồi đấy!” Tô Tử Gia không phản bác được, gã im lặng nhìn gương mặt vẫn còn đang dần dần già nua của em gái.
Mà Mộ Thanh thì đang đờ người. “Anh thật sự không hề! Tay võ sinh kia vốn chẳng phải kẻ tốt lành gì, ở sau lưng em, hắn ta đã ngủ với hầu hết các cô gái ở Quế Xuân Viên từ lâu rồi. Đúng là anh có đi tìm hắn ta mấy lần, những lần mà em thấy anh quần áo xộc xệch là vì anh đánh nhau với hắn ta, anh muốn đòi một lời giải thích từ hắn ta!”
Mộ Thanh mở to mắt, vẻ mặt không tin. “Tôi tốt bụng cứu anh, nhưng anh lại cướp đi người tôi yêu, kể từ khi anh đến Quế Xuân Viên, ánh mắt của anh Triệu chỉ nhìn vào anh thôi. Sao anh lại có thể không biết xấu hổ như thế, tại sao anh lại muốn cướp đi tất cả mọi thứ thuộc về tôi?!”
“Anh không cướp.” Tô Tử Gia ngẩn ra, lắc đầu phủ nhận. Nhưng chuyện Tô Tử Gia biết hoàn toàn không phải là điều có mong đợi. Chuyện này khiến Tần Nguyễn vừa kinh ngạc vừa sửng sốt.
“Đúng, tôi biết.” Gã không làm thế thật. Mộ Thanh vươn bàn tay khô héo chỉ vào gã: “Các người ngủ với nhau rất nhiều lần rồi, tôi tận mắt nhìn thấy đấy!” Tô Tử Gia cụp mắt xuống, môi mím chặt. Gã không nói lời nào tức là ngầm thừa nhận, và cúi đầu như thể gã có tội.
Tần Nguyễn hơi híp mắt lại, cô chỉ nhìn thấy những việc ác độc do Mộ Thanh làm, chứ không hiểu Tô Tử Gia đã làm cái gì. Cô đứng ở thị giác của Mộ Thanh cũng nhìn thấy Tô Tử Gia và tay võ sinh của Quế Xuân Viên kia thường xuyên thân thiết. Lộ Văn Bân và Kiều Nam Uyên chẳng hiểu gì cả.
Hai người này không hiểu bọn họ đang nói đến chuyện bí hiểm gì Tần Nguyễn nheo mắt lại, trong mắt hiện lên sự giễu cợt. Tô Tử Gia ôm chặt em gái trong lòng, không hề dao động trước lời nói của Tần Nguyễn. Gã duỗi tay vuốt tóc em gái, động tác đầy thương tiếc và dịu dàng.
Gã nói: “Tôi biết hết, cô đừng nói nữa.” Khuôn mặt suy kiệt của Mộ Thanh hằn lên những nếp nhăn rất sâu, những đường vẫn ở khóe mắt giống như cây quạt xếp.
“Anh lừa tôi, nhất định là anh đang lừa tôi!”