Tần Nguyễn đứng im tại chỗ, lực Minh Thần tụ lại trong tay cô, ánh sáng màu vàng mang uy lự2c mạnh mẽ vô tận lóe lên. Cô ta đứng dậy muốn liều mạng với Tần Nguyễn, Tô Tử Gia ôm chặt lấy Mộ Thanh để cô ta không có cách nào tới gần Tần Nguyễn.
Gã đã từng thử qua thực lực của Tần Nguyễn, đối mặt với thực lực tuyệt đối, dù hai anh em bọn họ có liên thủ với nhau cũng không phải là đối thủ của Tần Nguyễn. Mộ Thanh lại biết rõ.
Hồn thể của cô ta ở trong lòng Tô Tử Gia ngừng run rẩy, đôi mắt chảy ra huyết lệ đỏ sậm vì đau đớn nhìn thẳng vào Tần Nguyễn. Trường Uyên nổi giận, cơn tức giận trào dâng. Điểm mấu chốt của gã chính là Tiêu Vân Sâm, không ai có thể chạm đến. Đôi mắt đỏ như máu bạo phát, chỉ mấy giây sau Trường Uyên đã trở về nguyên hình. Cơ thể rắn bất khả xâm phạm phủ đầy vảy xuất hiện, và ngay lập tức chiếm trọn không gian phòng khách rộng lớn.
Đuôi rắn chẻ ra hai cái móc chứa chất kịch độc, nhanh chóng tấn công vào phía sau lưng Mộ Thanh. “A a a a...” “Tần đạo hữu!”
“Tần Nguyễn!” “Đồ vô dụng, câm miệng!” Vẻ mặt Mộ Thanh không kiên nhẫn, sắc mặt hơi dữ tợn.
Cô ta cau mày, nhìn xuống Tần Nguyễn ở dưới đất, hai mắt đỏ như máu lạnh lẽo nặng nề. Gần như là vừa dứt lời, người đã đi tới trước mặt Tần Nguyễn rồi. Tóc của Mộ Thanh dùng mắt thường cũng có thể thấy được nhanh chóng dài ra, mọc lít nha lít nhất như rong biển quẩn quanh cơ thể Tần Nguyễn.
Tất cả chỉ phát sinh trong nháy mắt. Cũng trong nháy mắt ấy, Tần Nguyễn bị đổng tóc dài rậm rạp bao trùm. Người nào không biết còn thật sự nghĩ rằng tình cảm của bọn họ rất thắm thiết chứ.
Tần Nguyễn cầm trái tim đã biến thành màu đen lấy từ trong ngực Mộ Thanh ra, cô nhếch môi, trong đôi mắt lạnh lùng có sự ghét bỏ. Cô ngước mắt đánh giá hai anh em nhà kia, giọng rất lạnh nhạt: “Mộ Thanh, cô lại thêm một tội nữa rồi!” Dưới cái nhìn chăm chú của cô ta, Tần Nguyễn dùng lực bóp nát trái tim đen kia. “Không!”
“Không được!” Tô Tử Gia che vết thương ở cổ Mộ Thanh, nơi đó nhìn như hai lỗ máu, nhưng thực chất từ bên trong lại tuôn ra luồng khí huyết sát đậm đặc.
Hai anh em nhà này đúng là thương yêu nhau. Trường Uyên bỗng nhiên quay đầu.
Mái tóc dài như rong biển của Mộ Thanh vẫn quấn chặt lấy cơ thể Tần Nguyễn. “Thật chứ?” Lộ Văn Bân không quá tin tưởng.
Thái độ nghi ngờ của ông ta khiến Trường Uyên không vui, gã nở nụ cười tà ác: “Nếu không tin thì ông tự đi chịu chết đi!” “Tao nhất định phải giết mày!”
“Uống máu mày, ăn thịt của mày!!” Gã nói: “Tôi sẽ đền tội cho những người mà con bé giết, tôi xin thay nó gánh vác tội nghiệt!”
“Anh à?” Tần Nguyễn châm chọc. Tay Mộ Thanh run run, sờ lên hai lỗ máu trên cổ.
“Anh ơi, em đau quá!” Mộ Thanh ngã xuống đất, miệng cô ta phun ra máu đen, chỉ còn thoi thóp.
Nhưng cho dù là như vậy, Trường Uyên cũng không thu tay lại... À nhầm! Thu đuối. Mái tóc kia như có sinh mệnh, nhìn thoáng qua chúng như những con rắn bò lổm ngổm, lít nha lít nhất trông rất đáng sợ.
Mà Tiêu Vân Sâm sợ nhất là rắn, hắn là trước khi bị ngất đi, anh ta đã nhìn thấy cảnh tượng này. Nói xong buông tay. Trường Uyên quay trở lại chắn phía trước Tiêu Vân Sâm, vừa nhìn chủ nhân, vẻ mặt anh ta biến đổi liên tục.
Không biết Tiêu Vân Sâm đã hôn mê bất tỉnh từ lúc nào. Tần Nguyễn đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Mộ Thanh, gương mặt cô đầy vẻ khinh miệt: “Cô ngoan ngoãn đền tội, hay là đợi tôi đánh cho tới khi phục?”
“Nằm mơ đi!” Gã buông cánh tay Lộ Văn Bân ra và quay đầu nhìn Kiều Nam Uyên.
“Ông cũng thế.” Đối phó v7ới loại ác quỷ như thế này, động tác cần phải đơn giản và thô bạo. Không cho cô ta biết tay là cô ta không biết mình là ai ngay7.
Kể ra thì Mộ Thanh cũng có chút thực lực, bị ánh sáng vàng đánh lùi về phía sau những hồn thể lại không hề bị tổn thư2ơng. Mộ Thanh nhe răng cười rồi lại xông lên lần nữa.
Tốc độ của cô ta nhanh hơn rất nhiều so với lần tấn công thứ nhất. “Thanh Thanh!” Tô Tử Gia xông tới ôm Mộ Thanh vào lòng, vẻ mặt gã vô cùng lo lắng.
Như thể chỉ muốn chịu đựng sự đau đớn này thay cho cô ta. Cô ta bay lơ lửng ở giữa không trung, chau mày nhìn chằn chằm vào Tần Nguyễn: “Cô không phải là đạo sĩ?” Trước kia0 cô ta đã từng gặp đạo sĩ rồi, tay nào tay nấy đều cầm kiếm gỗ đào, bùa chú hoặc những pháp khí bảo vệ khác. Nhưng Tần Nguyễn chỉ cần một đôi tay là đã có thể gây tổn thương đến hồn thể của cô ta, người này chắc chắn không phải là đạo sĩ. “Thanh Thanh, em mau trốn đi! Trốn càng xa càng tốt! Sau này đừng giết người nữa, thực lực của cô ta mạnh hơn em đấy!”
Không biết Tô Tử Gia đứng lên từ lúc nào, gã lớn tiếng hô lên với em gái đang lơ lửng ở trên không. Chiếc móc đôi còn chưa chạm đến Mộ Thanh thì đối phương đã gầm lên một tiếng đau đớn.
Hóa ra mái tóc dài rậm rạp của cô ta bị tấn công, bị cắt thành từng khúc từng khúc, bay tán loạn trong không trung. Tần Nguyễn đứng giữa đống tóc đứt tung bay, trong lòng bàn tay cô nắm chặt một trái tim tươi sống màu đen. Một trái tim bẩn thỉu ăn mòn cả tấm thảm quý giá.
“Tao muốn giết mày! Giết mày!!” Mộ Thanh hoàn toàn phát điên. Tiếng hét xé ruột xé gan lại phát ra từ miệng của Mộ Thanh.
Tiếng hét ấy đầy đau đớn giày vò, hồn thể của cô ta như bốc hỏa, khiến cô ta không ngừng lăn lộn trên mặt đất. Hai cái móc trên đuôi rắn đâm vào cổ Mộ Thanh, chỉ một giây sau, cổ của cô ta đã có hai lỗ máu.
“A aa a a...” Mộ Thanh nắm chặt lấy cánh tay của anh trai: “Đau, đau quá! Anh ơi, em đau quá!”
“Đau chỗ nào? Em đau ở chỗ nào? Em nói cho anh biết đi!” Tô Tử Gia luống cuống tay chân, không biết nên làm thế nào cho phải. “Bốp!”
Cô giơ tay tát một cái khiến hồn thể của Mộ Thanh bay ra xa. “Rốt cuộc thì cô là ai?”
Đã rất lâu rồi, Tần Nguyễn là người thứ nhất có thể gây tổn thương được cho cô ta. Không cần dùng pháp khí, cũng không có những chiêu thức lòe loẹt khác, có vẻ như cô ta đụng phải một cọng rơm cứng rồi. Thấy Tần Nguyễn rơi xuống thế hạ phong, Lộ Văn Bân và Kiều Nam Uyên luống cuống, không để ý tới lời nhắc nhở của cô mà muốn xông tới.
Trường Uyên giữ chặt hai người lại, không để bọn họ đi quấy rối. “Cô em gái tốt này của anh khi còn sống là một diễn viên giỏi, sau khi chết cũng là ác quỷ đứng đầu. Anh có biết bao nhiêu năm qua anh vẫn luôn bị cô ta đùa giỡn trong lòng bàn tay không?”
Tô Tử Gia ngẩn ra, không hiểu ý của Tần Nguyễn Cả Tô Tử Gia lẫn Mộ Thanh cùng đồng loạt hét lên ngăn cản. Đáng tiếc, không còn kịp nữa rồi.
Một tiếng động trầm đục vang lên, trái tim màu đen vừa mới còn nằm trong tay Tần Nguyễn đã hóa thành làn sương máu, rơi trên thảm. Chiếc thảm trong phòng khách bỗng hiện ra vô số đốm đen dày đặc, giống vết cháy của tia pháo hoa.