Giọng anh rất bình tĩnh: “Em gái của gia chủ nhà họ Tô”
“...” Hoắc Dịch Dung ctrợn to mắt, miệng anh ta khẽ há ra, tắt tiếng. “Thôi tha cho anh đi!” Hoắc Dịch Dung kêu lên thất thanh: “Ai muốn lấy loại phụ nữ này thì đi mà lấy, nếu không phải ông cụ nhà ta thiếu nợ nhà họ Tô, thì làm sao anh lại bị lôi ra làm vật hy sinh chứ”
Hoắc Vân Tiêu chế nhạo: “Dáng người của Tô Tình Thư cũng không đến nỗi nào, có rất nhiều người theo đuổi cô ta đấy”
“Phụ nữ nào mà chẳng có dáng người như thế, cái gì mà không đến nỗi nào? Phải hợp mới được chứ! Những thằng đàn ông thích cô ta có ai biết được bộ mặt thật của cô ta đâu?” Nếu biết thì đã sớm cao chạy xa bay rồi. Nụ cười trong mắt Hoắc Vân Tiêu dần biến mất, trên mặt lộ ra vẻ hờ hững.
“Tất nhiên là ông ta có phương pháp dạy vợ rồi” Trong giọng nói của anh ẩn chứa sự trào phúng khó tả. Chuyện nội bộ của nhà họ Tô hỏng bét, nếu đào sâu hơn nữa thì thứ bẩn thỉu hôi thối gì cũng sẽ tuôn ra hết, chuyện ghê tởm nhiều vô số kể.
Hoắc Dịch Dung nghe ra ẩn tình trong lời nói của em ba, anh ta hơi cau mày, ánh mắt lóe lên tia sắc bén. Hoắc Dịch Dung thăm dò: “Hoắc Xuyên?”
Hoắc Vân Tiêu lắc đầu: “Người nằm vùng ở nhà họ Tô truyền tin tức về. Chuyện Tô Tĩnh Thư nạo thai đã kinh động đến mẹ đẻ của cô ta, đối phương tới cửa cãi nhau to với gia chủ nhà họ Tô, bị người lợi dụng tìm hiểu ra được tin tức
“Cái nhà đấy cũng biết chơi đấy nhỉ, không biết gia chủ nhà họ Tô làm sao lại thuyết phục được Tô phu nhân giữ đứa con do cô em chồng cùng chồng sinh ra ở bên người mình suốt hơn 20 năm trời” “Thế đã là gì, Tô Tĩnh Thư cũng không chỉ có thủ đoạn hung ác thôi đâu, ở nhà họ Tô, cô ta còn có quyền lên tiếng nhất định. Trong các gia tộc thể gia hiếm có loại phụ nữ nào tàn nhẫn như vậy”
Giọng điệu của Hoắc Vân Tiêu khá hờ hững, anh không có cảm tình với Tô Tĩnh Thư, cũng không có ác ý quá lớn.
“Đúng vậy, lần này chính Tô Tĩnh Thư là người tra ra được em dâu, ai biết người phụ nữ xấu xa đó muốn làm cái gì? Tối nay Hoắc Nhị gia bị đả kích thần kinh nên trông sắc mặt rất mệt mỏi.
Anh ta uể oải nâng mí mắt nhìn Hoắc Vân Tiêu: “Em ba à, em chẳng phúc hậu gì cả, biết rõ thân thể của Tô Tĩnh Thư mà lại không nói cho anh biết!”
“Em chỉ biết sớm hơn anh có mấy ngày thôi.” Anh ta đứng lên, sửa sang lại quần áo rồi thản nhiên nói: “Thôi được rồi, dù sao thì nhà người ta cũng biết chơi mà, không có việc gì anh về trước đây.”
“Không tiễn”
Hoắc Vân Tiêu ngồi trên sô pha, chẳng hề có ý đứng dậy.
Hoắc Dịch Dung đã quen qua với việc này rồi, anh ta cười với Tần Nguyễn: “Em dâu, chào nhé!
“Tạm biệt Nhị gia”