Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 195: Hoắc nhị gia bị nhét cho một bát cơm chó



Chuyện Tô Tình Thư phá thai thì có liên quan gì đến anh.

Anh hai nói lời này cứ như thể anh và Tô Tình Thư có cái gì vậy.

Người sáng1 suốt cũng nhìn ra được Hoắc Vân Tiêu đang khó chịu. Hoắc Vân Tiêu khẽ cười, khóe miệng nhếch lên thành một đường vòng cung hơi tà 7ác, bất cần. Đôi mắt hoa đào thâm thúy đa tình híp lại, toàn thân toát ra vẻ lười biếng mà cao quý.

Anh dựa nhẹ vào ghế sô pha, trên người 2tỏa ra khí chất ấm áp ôn hòa, rõ ràng là một vị công tử quý tộc phong độ nhẹ nhàng.

Nhưng mắt anh lại bắn ra tia sáng hung ác và nguy hiểm,0 khiến người ta bất giác thấy sợ hãi.
Hoắc Dịch Dung bật cười: “Điểm chính là nhà họ Tô để mắt tới em dâu”

Tần Nguyễ2n nghe vậy thì trên mặt tỏ vẻ kinh ngạc.

Từ đầu đến cuối cô đều không biết chuyện gì cả, không biết chính nhà họ Tô đã thúc đẩy để cô và Ho7ắc Vân Tiêu gặp nhau, và nhà họ Tô đóng vai trò gì trong đó.
“Bọn họ can đảm đấy, dám có ý đồ với người của nhà họ Hoắc”

Hoắc Dịch Dung nhìn ra được em ba đang tức giận, chỉ là cơn tức giận này đang tận lực bị đè nén mà thôi.

“Nhà họ Tô biết quan hệ giữa em và em dâu, nhưng bọn họ không biết em dâu bây giờ đã là người của nhà họ Hoắc”
Tần Nguyễn giống như không thấy được ánh mắt của anh, cô cầm cốc lên uống một ngụm nước trái cây.

Hoắc Tam gia sờ lên mép tách trà trên bàn, ánh mắt anh vẫn không rời Tần Nguyễn: “Uống ngon không?”

“Cũng không tệ lắm” Tần Nguyễn đặt chiếc cốc thủy tinh đẹp đẽ trong tay xuống và cười với anh.
Tần Nguyễn nhận nước trái cây và nói cảm ơn.

Thuận tiện lấy trà từ người hầu rồi đặt trước mặt Hoắc Vân Tiêu.

Hành động tri kỷ của cô đã thu hút sự chú ý của Hoắc Tam gia.
Cô thấy mắt của Hoắc Nhị gia bị cận thị nặng rồi đấy.

Hoắc Vân Tiêu nghịch một sợi tóc đang vắt trên vai của Tần Nguyễn, mân mê mãi, anh rất thích mái tóc của cô.

Khóe môi của anh bất giác cong lên: “Đừng có không đứng đắn nữa, nói tiếp chuyện của nhà họ Tô đi.”
Hoắc Dịch Dung nhún vai: “Sau khi phá cái thai, Tô Tĩnh Thư phái người ném cha của đứa bé xuống biển cho cá ăn” “Đủ ác” Vẻ mặt của Hoắc Vân Tiêu rất bình tĩnh, biểu cảm trên gương mặt cũng không có nhiều thay đổi.

Nhưng Hoắc Dịch Dung lại không giấu được sự ghét bỏ trong giọng điệu: “Trước đây còn giả vờ là trang nhã, trí thức, ai biết thực chất bên trong lại là con rắn độc”

Nếu anh ta mà thật sự kết hôn với người phụ nữ kia, thì sau này chẳng phải là cả ngày nơm nớp lo sợ, lúc nào cũng lo lắng bị cô ta đâm lén mà chết à.
Hoắc Nhị gia bị hai người phớt lờ, cảm thấy rằng hơi ê.

Anh ta xụ mặt nói: “Cảm giác như đang bị tống cho một chậu cơm chó ấy, em ba này, em không tử tế nhé”

Cơm chó?
Nước trái cây tươi ngon cùng hương thơm lan tỏa trong miệng, dư vị đọng lại vô tận.

Hương vị thực sự ngon.

“Uống ngon cũng không thể uống quá nhiều, tối nay chỉ uống một cốc này thôi” Hoắc Vân Tiêu đưa tay xoa đầu cô, trong mắt hiện lên một nụ cười rất nhẹ.
Khóe môi Hoắc Vân Tiêu nhẹ nhàng mím một cái: “Nhà họ Tô thế này là không cam tâm?”

“Đúng, nếu không thì đã chẳng có động tác nhanh như vậy, còn để mắt tới em dâu nữa”

“Động thái tiếp theo của họ là gì?”

“Tạm thời còn chưa biết. Thời gian này đừng để em dâu đi một mình, ra ngoài phải cẩn thận, nhà họ Tô toàn một lũ chó điên”

“Chó điên?”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.