Bà ta nói: “Tôi làm nhiều chuyện ở sau lưng cô lắm, không biết cô đan1g nói đến chuyện nào?” Trên mặt bà ta nở nụ cư2ời điên cuồng: “Ha ha ha ha... Hóa ra là mày biết rồi!”
Tần An Quốc, Tần Cảnh Sầm và Tần Muội không hiểu hai người họ đang nói gì. 7Ánh mắt Tần Nguyễn lạnh đi: “Nạm bò hầm cà chua”
Hàn Nhàn hiểu ngay. Tần An Quốc bình tĩnh nói: “2% cổ phần của Tập đoàn Tần thị có giá trị khoảng một tỷ”
Ai sẽ hào phóng đến mức cầm một số tiền khổng lồ như vậy để đuổi ăn mày. Anh ta nắm chặt hai tay thành nắm đấm, cố gắng hết sức để kìm nén nỗi căm hận muốn giết chết Hàn Nhàn.
Hàn Nhàn cười lạnh: “Hôm nay rời khỏi căn nhà này, Hàn Nhàn tôi vẫn có thể sống sung sướng như thường. Sớm muộn gì cũng sẽ có ngày tôi khiến các người hối hận! Các người làm cho tôi thấy buồn nôn!” Hàn Nhàn tiếp tục xát muối lên vết thương của họ: “Thế mà các người còn ngu ngốc nấu món nạm bò hầm cà chua cho nó, thế chẳng phải là muốn giết chết nó sao! Kể từ khi con khốn này trở về, cái gì các người cũng ưu tiên cho nó, nhưng lại không biết nó đã từng trải qua những gì. Chẳng biết là các người thật sự thương nó hay chỉ giả vờ tỏ vẻ thế thôi nữa. Mà tôi thấy chắc chắn là các người giả vờ rồi!”
“Bà câm miệng!” Tần Muội đỏ ngầu cả mắt: “Cút! Cút ngay ra ngoài!” Hàn Nhàn nhìn sắc mặt khẩn trương của họ, giọng điệu đầy trào phúng và ác ý. “Chắc các người còn chưa2 biết, lúc Tần Nguyễn còn sống trong trại trẻ mồ côi ở khu tây, đã từng bị người ta đổ cả một bát nạm bò hầm cà chua nóng vào họng. Hình nh0ư khi ấy nó mới chỉ có vài tuổi thôi, cuống họng non nớt suýt nữa đã bị hỏng mất.”
Giọng điệu của bà ta đầy đáng tiếc, như thể đang tiếc nuối vì cổ họng của Tần Nguyễn không bị hỏng. Ánh mắt của Tần An Quốc đảo quanh một vòng trên người Hàn Nhàn, ông lạnh lùng nói: “Cô đã đọc di chúc của tôi rồi, vậy thì hắn phải nhìn thấy dòng tội cho cô và Hàn Khả Tâm 2% cổ phần của Tập đoàn Tần thị”
“Vậy thì sao?” Ánh mắt Hàn Nhàn lóe lên sự oán hận, trên mặt nở một nụ cười ác độc.
“Nhưng tôi đã hầu hạ ở bên cạnh ông hơn mười năm, ngay cả nuôi một con chó cũng phải có tình cảm, nhưng ông lại coi tôi như kẻ ăn mày mà đuổi đi!” Nhưng nếu có liên quan đến Hàn Nhàn thì chắc cũng không phải là chuyện gì tốt.
Sắc mặt ba người họ hơi trầm xuống, trong lò7ng bỗng có dự cảm không lành. Vẻ mặt kêu gào của Hàn Nhàn đông cứng lại, bà ta không thể tin nổi.
“Không thể nào!” Tần An Quốc: “Tập đoàn Tần thị bây giờ đã khác xưa rất nhiều rồi.” “Ông ta lừa tôi! Ông ta lại dám lừa tôi!” Hàn Nhàn tức giận, mắt long lên sòng sọc. Ban đầu, chính Tần An Dân nói với bà ta rằng, 2% cổ phần của Tập đoàn Tần thị chỉ là số tiền nhỏ như để đuổi ăn mày thôi.