Thấ1y dáng vẻ miễn cưỡng của cô, Hoắc Hồng Hưng vẫn chưa từng lên tiếng cuối cùng cũng mở miệng.
Ông gọi thẳng tên Tần2 Nguyễn: “Tần Nguyễn, con có biết ông đưa con cái gì không?” Tam gia cũng đặt hộp gấm vào tay Tần Nguyễn, anh cười nói: “Nguyễn Nguyễn, em mau cảm ơn ông nội và ba đi.”
Tần Nguyễn ôm động văn kiện và hộp gấm trị giá hơn trăm tỷ mà vẻ mặt vô cùng phiền muộn.
Những thứ này quý giá đến mức khiến cô hoảng hốt. Thật ra ban đầu bọn họ không định tặng Tần Nguyễn cổ phần của Tập đoàn HEA, nhưng họ vẫn chuẩn bị sẵn.
Bọn họ phải gặp Tần Nguyễn trước, sau đó mới quyết định có tặng cổ phần của tập đoàn cho cô hay không.
Nếu cô không thể đảm đương và bảo vệ được đồ vật mình có, họ sẽ dùng những thứ khác để đền bù. Tần Nguyễn ngước mắt lên nhìn về phía âm thanh phát r7a, cô bắt gặp gương mặt đầy uy nghiêm nhưng lại mỉm cười của Hoắc Hồng Hưng.
Nhưng nụ cười của đối phương không th7ật lòng.
“Con không biết” Cô lắc đầu, trả lời rất dứt khoát. Thái độ bình tĩnh của đối phương khiến sự lo lắng thấp thỏm trong lòng Tần Nguyễn cũng dịu đi.
Có lẽ nhận thấy sự luống cuống của Tần Nguyễn, ông cụ Hoắc ấm áp nói: “Cháu gái, những thứ này nên thuộc về cháu, trong bụng cháu có đứa cháu đời thứ tư của nhà họ Hoắc, sự tồn tại của nó có ý nghĩa phi phàm”
Tiếng nói của ông cụ rất ôn hòa, nhưng ngữ điệu lại đầy nghiêm túc và chắc chắn. Nói cho cùng, là con dâu nhà họ Hoắc mà chỉ được tặng một căn biệt thự thì thật sự quá thiếu nhân tính, và cũng làm mất giá nhà họ Hoắc.
Cổ phần của Tập đoàn HEA có ý nghĩa rất lớn, bọn họ sẽ không thể trao nó cho Tần Nguyễn khi chưa xác định được nhân phẩm của cô.
Ông cụ Hoặc có ấn tượng tốt với Tần Nguyễn, nếu không ông cụ đã chẳng đưa cho cô cổ phần của Tập đoàn HEA. “Cho thì em cứ nhận đi.”
Hoắc Vân Tiêu chủ động cầm lấy văn kiện trong tay ông nội, sau đó nhét vào tay Tần Nguyễn.
Anh còn cúi người cầm chiếc hộp gấm màu đen trên mặt bàn lên, mở hộp và để lộ ra giấy tờ bất động sản cùng chìa khóa ở bên trong. Hoắc Vân Tiêu ghé sát vào tai cô, nhỏ giọng nói: “Cô bé, người lớn trong nhà tặng quà không thể từ chối”
Tần Nguyễn nghiêng đầu, bắt gặp gương mặt nở nụ cười rất nhẹ của Hoắc Vân Tiêu.
Anh đứng ngay sát bên cô, trong mỗi hành động và cử chỉ luôn có sự cao quý bẩm sinh, loại khí chất này ngoại trừ phần trời sinh đã có thì còn lại là do kinh nghiệm trong quá trình sống. Những lời này vô cùng thẳng thắn, bởi vì Tần Nguyễn mang thai cháu của nhà họ Hoắc nên cô mới có được tất cả mọi thứ như bây giờ.
Tần Nguyễn rũ mắt xuống, tự nói với mình rằng, đúng thể.
Nếu không có đứa con trong bụng, cho dù nhà họ Hoắc biết cô và Hoắc Vân Tiêu ngủ với nhau đêm hôm đó, thì với thân phận của Tần Nguyễn cũng không có tư cách bước vào nhà họ Hoắc.
Tần Nguyễn thở ra một hơi, cô chậm rãi cất lên giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo của mình: “Cảm ơn ông nội, cảm ơn ba”