So với thái độ của cha, nụ cười trên mặt Hokắc Vân Tiêu càng đậm hơn, anh tỏ ra vui mừng. Nhìn động tác nhỏ của hai người, nụ cười trong mắt ông cụ Hoặc cũng trở nên chân thực hơn.
Hoắc Vân Tiêu là đứa cháu trai nhỏ nhất của ông cụ, năm nay đã hai mươi tám tuổi. Nhà họ Tần mấy năm gần đây bò được lên cao và cũng có chỗ đứng trong các gia đình giàu có ở thủ đô, nhưng giá trị bản thân vẫn còn rất thấp, thậm chí họ còn chưa chạm đến được vị trí của sáu thế gia.
Tần Nguyễn là con gái nhà họ Tần đúng là không tệ, nhưng cô lại đến từ khu tây, những gì cô trải qua trong mười tám năm qua khác một trời một vực với những người con cháu trong gia đình quyền quý. Trên người cô không có sự ngây thơ thuần khiết của thiếu nữ, cũng không có vẻ hung ác cùng hoang dã như trên tấm ảnh, trong mắt cô chỉ toát ra sự hoang vu chết lặng và hờ hững.
Dường như cô đã trải qua tất cả bất lực, chật vật và tuyệt vọng trên đời này, những thứ ấy đều hóa thành một đầm nước đọng, cho dù có gặp chuyện gì thì cũng không hề gợn sóng. Ông cụ Hoắc không phải người cổ hủ, không nhất định phải đòi môn đăng hộ đối.
Ông chỉ lo rằng hai đứa này không có tiếng nói chung, trong quá trình chung sống sẽ làm tổn thương đến Hoắc Vân Tiêu. Đứa cháu của ông cụ có sức khỏe yếu ớt, tuổi thọ không thể so với người bình thường. Tần Nguyễn là một cô bé mới mười chín tuổi, ở trong mắt ông cụ, cô chỉ như một cô cháu gái.
Cô bé này còn quá nhỏ. Ông cụ Hoắc đã sống hơn nửa đời người, đôi mắt ông cụ nhìn thấy vô số loại người.
Ông cụ chỉ liếc mắt một cái là nhận ra cô bé này không đơn giản. Tần Nguyễn đứng trước mặt ông cụ Hoắc, thái độ ngoan ngoãn, tư thế không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt.
“Cháu gái, đây là quà gặp mặt của ông dành cho cháu, đợi lúc nào cha và anh trai cháu từ nước ngoài trở về, hai nhà sẽ bàn chuyện cưới hỏi, nhà họ Hoắc sẽ không đối xử tệ với cháu, hãy coi nơi này như nhà của mình.” Hoắc Vân Tiêu miết nhẹ lòng bàn tay của Tần Nguyễn, anh dịu dàng nói: “Đi đi.”
Anh thả tay Tần Nguyễn ra, giữ vai cô rồi đẩy đến trước mặt ông nội. Cô ngước mắt lên nhìn Hoắc Vân Tiêu đaang đứng bên cạnh, như muốn hỏi ý kiến của anh.
Sự ỷ lại vô thức này khiến Tam gia rất hưởng thụ. Sau khi biết hai người đã đăng ký kết hôn, trong lòng ông cụ Hoặc cũng hơi thất vọng.
Ông cụ luôn cảm thấy một cô gái tầm tuổi này, chưa cần nói đến việc chăm sóc đứa cháu trai yếu đuối của ông cụ, mà chỉ sợ sau này còn liên tục gây tai họa. Trong tấm ảnh, vẻ mặt Tần Nguyễn đờ đẫn, ánh mắt vô hồn và hung ác.
Còn cô gái trước mắt này, ngoại trừ khuôn mặt giống như trong ảnh ra, thì cả khí chất lẫn thần sắc đều có cảm giác không hài hòa. Rõ ràng là đang tuổi thanh xuân, nhưng ngoại trừ lúc mới đầu gặp mặt còn khẩn trương và luống cuống ra, thì cô gái này vẫn luôn duy trì bản thân ở trạng thái bình tĩnh. Khoảng thời gian còn lại là những năm tháng đẹp nhất của Hoắc Vân Tiêu, ông cụ Hoắc không muốn cháu mình phải chịu bất cứ tổn thương gì.
Lúc đầu ông cụ Hoặc còn tưởng rằng Tần Nguyễn giống những gì đã ghi trong tư liệu. Ông cụ nói xong thì đưa tập văn kiện trong tay cho Tần Nguyễn, động tác có vẻ rất thản nhiên.
Đôi mắt sáng trong của Tần Nguyễn nhìn tập văn kiện trước mặt, cô muốn từ chối nhưng không biết phải nói thế nào.
Còn chuyện đám cưới nữa, hiện tại Tần Nguyễn cũng chưa nghĩ đến những thứ này.