Lời thề trong đám cưới của Hoắc Tam gia không quá chấn động, đó là một lời tuyên bố ấm áp, anh không đề cập đến chữ yêu tr2ong lời nói, nhưng mỗi câu đều nói lên tình yêu giữa hai người. Hoắc Vân Tiêu nghe vậy thì không để ý tới những vị khách xung quanh, anh ôm chặt Tần Nguyễn vào lòng, trầm giọng dặn dò Hoắc Khương đang đi bên cạnh: “Phu nhân không khỏe, chuyện tiếp theo giao cho anh hai.”
“Vâng, chủ nhân.” Dưới ánh mắt khó hiểu của mọi người, Hoắc Dịch Dung cầm micro, nhẹ giọng nói: “Chắc mọi người đều biết em dâu tôi đang mang thai, em ba lại thương vợ, tiếp theo đây xin mời…”
Hoắc Vân Tiêu ôm Tần Nguyễn rời khỏi hiện trường hôn lễ, anh ôm chặt người trong ngực, nhìn thấy người đi theo phía sau, sắc mặt Hoắc Vân Tiêu chậm rãi trầm xuống, trong đôi mắt sâu thẳm lộ ra tia lạnh lẽo đáng sợ. Một câu hỏi đầy lo lắng vang lên bên tai Tần Nguyễn: “Tần Nguyễn sao thế?”
Giọng nói hơi dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục: “Tần Nguyễn, em không sao chứ? Có phải là đau bụng không, đứa nhỏ đang quậy à?” Kể từ năm ngoái, có những người mà Tần Nguyễn không hiểu tại sao lại xuất hiện bên cạnh mình, những sự kiện kỳ lạ mà cô đã trải qua đều rất kỳ quái, tất cả đều nhằm vào cô.
Thân phận của Tần Nguyễn tuyệt đối có vấn đề, từ khi cái đuôi hồ ly xuất hiện trên người, chắc chắn cô đã hoàn toàn thức tỉnh. Hạt giống của sự nghi ngờ đã được gieo xuống từ lâu, cơ hội để xé bỏ sự thật thường đến từ một sai lầm nho nhỏ.
Nếu Hoắc Vân Tiêu không dẫn theo Tiêu Vân Sâm đến nhà họ Tần, có lẽ Tần Nguyễn vẫn sẽ tiếp tục tự lừa dối mình, nhưng tiếc rằng không có từ “Nếu”. Tần Nguyễn không thể cầu xin sự tha thứ mà chỉ có thể mang trên mình gông cùm nặng nề, sống lay lắt ngày này qua ngày khác trong cảm giác tội lỗi vô tận.
Tần Nguyễn bị giấc mơ đau khổ tra tấn đến mức tỉnh dậy, sau khi tỉnh lại, chiếc gối của cô đã ướt đẫm, không biết rơi bao nhiêu nước mắt. Đủ loại cảm xúc đến từ sự ràng buộc của huyết mạch khiến Tần Nguyễn không thể lừa dối bản thân thêm được nữa.
Tiêu Vân Sâm có cùng một dòng máu với Tần Nguyễn, dòng máu đang chảy trong người họ là giống nhau, đó là người thân mà dù tính mạng có mất đi, linh hồn cũng sẽ vĩnh viễn ràng buộc với nhau. Mọi thứ Tần Nguyễn làm trong giấc mơ đều vô cùng khốn nạn.
Chẳng trách sau khi vị thần tối cao của Phong Đô bị moi tim, trong giấc mơ anh ấy đã bẻ kiếm dứt tình với cô, thề rằng vĩnh viễn không bao giờ gặp lại nữa. Công chúa Hồ tộc mà Cùng Kỳ và Đào Ngột đã nhắc đến có lẽ chính là thân phận chân thật của Tần Nguyễn, cô cũng là kẻ chủ mưu cướp đoạt trái tim của Đại Đế Phong Đô trong giấc mơ.
Còn về chuyện Chử Tử Phượng bảo với cô rằng, những hình ảnh thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của cô là do chiếc roi vàng đến từ công chúa Hồ tộc, chẳng qua chỉ là một lời nói dối không biết là thiện ý hay ác ý mà thôi. Thấy tình hình có gì đó không ổn, Tiêu Vân Sâm luôn theo sát Hoắc Vân Tiêu, ánh mắt anh ta không hề rời khỏi người Tần Nguyễn.
Sau khi Hoắc Vân Tiêu bế Tần Nguyễn rời khỏi sân khấu, Tiêu Vân Sâm cũng theo sát phía sau, trên mặt không hề che giấu vẻ lo lắng, người nào không biết còn tưởng rằng hôm nay anh ta mới là chú rể. Sau khi Hoắc Vân Tiêu kết thúc lời thề, thấy Tần Nguyễn đứng trước mặt mình toàn thân run rẩy, mồ hôi lạnh chảy xuống trán, bó hoa bỉ ngạn trong tay suýt nữa không cầm được.
Hoắc Vân Tiêu cầm lấy bàn tay đang không ngừng run rẩy của Tần Nguyễn, nhỏ giọng hỏi: “Sao thế? Em khó chịu ở đâu à?” Tần Nguyễn ngồi một mình ở đầu giường, nhìn bóng đêm bao phủ ngoài cửa sổ, hồi tưởng lại những ký ức lộn xộn trong giấc mơ, rất nhiều câu hỏi đột nhiên đã có câu trả lời vào lúc đó.
Có rất nhiều hình ảnh không hoàn chỉnh trong giấc mơ, nhưng Tần Nguyễn vẫn tìm thấy một số manh mối. Giọng nói của Hoắc Vân Tiêu trầm và tao nhã, nghe vẫn dịu dàng7 và êm tai như trước.
Nhìn người đàn ông ở trước mặt mà sự bi thương nồng đậm ẩn chứa trong mắt Tần Nguyễn không cách nào xua 7tan, giọt nước mắt óng ánh lăn dài trên má mà cô không hề biết. Những người thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ như Trường Uyên, Minh Vương, Tống Tình, Lam Án, Hồ Nhất Ngạn, tất cả đều có danh tính và trải nghiệm khác nhau, nhưng bây giờ họ đều thực sự xuất hiện bên cạnh cô.
Dù vậy, Tần Nguyễn cũng có thể tìm hàng trăm hàng nghìn lý do để thuyết phục bản thân rằng tất cả chỉ là trùng hợp. Sở dĩ Tần Nguyễn khẳng định như vậy là vì lần này trong giấc mơ cô đã nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc khác, đó là người mà công chúa Hồ tộc muốn dùng trái tim của Đại Đế Phong Đô để cứu chữa - Thần Quân của tộc Cửu Vĩ Hồ, là anh trai của công chúa A Nguyễn trong giấc mơ.
Đối phương có khuôn mặt giống Tiêu Vân Sâm đến bảy, tám phần. Hoắc Khương vẫy tay với những ám vệ đứng dưới sân khấu, những ám vệ đó nhanh chóng tiến lên bảo vệ hai vợ chồng chủ nhân rời đi.
Hoắc Dịch Dung đang cầm ly rượu dưới sân khấu thấy tình thế không ổn, bắt gặp ánh mắt cầu cứu yên lặng của Hoắc Khương, anh ta mỉm cười bước những bước ưu nhã lên sân khấu. Nếu như nói Tiêu Vân Sâm trước kia chẳng liên quan gì với Thần Quân Cửu Vĩ Hồ, bất kể là về khí chất hay phong thái, nhưng lần gặp lại này, ngoại trừ cách ăn mặc ra thì bất kể khuôn mặt hay khí thế, anh ta đều là phiên bản hiện đại của vị Thần Quân kia.
Khoảnh khắc nhìn thấy Tiêu Vân Sâm, Tần Nguyễn không thể tiếp tục lừa gạt bản thân rằng, A Nguyễn của Hồ tộc trong giấc mơ không hề liên quan gì tới mình nữa. Đêm qua, sau khi trải qua sự mong chờ và cảm giác khẩn trương căng thẳng trước hôn nhân, cuối cùng Tần Nguyễn cũng đi vào giấc ngủ, cô chìm vào một giấc mơ vừa chân thực vừa xa lạ.
Tần Nguyễn nhìn thấy một “chính mình” khác trong giấc mơ đã cố gắng hết sức để đột nhập vào thành Phong Đô ở Minh giới, trải qua một loạt kế hoạch chu đáo chặt chẽ, cô đã gặp được chủ nhân thành Phong Đô, cô dùng vô số lời nói dối khi ở bên cạnh đối phương khiến chủ nhân thành Phong Đô bỏ đi sự đề phòng, chỉ vì muốn cướp lấy trái tim của đối phương. Hoắc Vân Tiêu mời Tiêu Vân Sâm làm phù rể đi đón dâu ở nhà họ Tần, khi đối phương xuất hiện ngoài cửa, trái tim Tần Nguyễn không ngừng trùng xuống.
Sự thay đổi trên khuôn mặt Tiêu Vân Sâm quá rõ ràng so với năm ngoái. Là Tần Nguyễn bất nhân bất nghĩa, là cô ban đầu ác ý tiếp cận đối phương, chỉ vì muốn cướp đoạt một trái tim.
Tất cả mọi thứ nên do Tần Nguyễn chịu đựng, không có chỗ cho cô hối hận và cũng không có cơ hội để đền bù. Ánh mắt Tần Nguyễn không cách nào tập trung, cô có thể nghe thấy giọng nói dịu dàng trấn an bên tai, không phải giọng nói lạnh lùng dứt khoát trong giấc mơ.
Tần Nguyễn cúi đầu, hai mắt mơ hồ chỉ thấy trong tay mình là một khối cầu màu đỏ, cô khàn giọng nói: “Em, em không khỏe.” Nằm trong lòng Hoắc Vân Tiêu, Tần Nguyễn hơi nghiêng đầu, đối mặt với vẻ khẩn trương và lo lắng của Tiêu Vân Sâm.