Biệt thự của 2nhà họ Tần mặc dù không nhỏ, nhưng hôm nay cũng chật chội, Tần An Quốc tuổi đã cao, đành giao trọng trách tiếp khách cho con t7rai cả là Tần Cảnh Sầm. Anh ta khẽ tặc lưỡi, nói: “Vừa rồi tôi nhìn thấy cậu ấy đứng cùng với bạn ở ban công, để tôi đi xem thử.” Giọng điệu nghe có vẻ không vui lắm.
Tiểu công chúa sắp kết hôn, còn lấy kẻ thù năm xưa làm cô ấy thương tâm khổ sở, thậm chí khiến cô ấy ngã xuống, Hồ Nhất Ngạn biết được nội tình nên không vui chút nào. Gần như ngay khi nhà họ Yên đến nhà họ Tần, các phe phái thế lực đã ngay lập tức đến thăm.
Nhưng vì nhà họ Tần đang chuẩn bị cho hôn lễ nên tất cả khách đến thăm đều bị từ chối. Tần Cảnh Sầm thấy hốc mắt Hồ Nhất Ngạn hơi đỏ lên thì biết người này có chút tức giận, bèn vươn tay bóp bả vai của anh ta: “Tôi đã có em rồi, bọn họ có ý đồ gì cũng vô dụng.”
Ngoài sân đột nhiên vang lên tiếng ồn ào, hai người liếc nhìn nhau rồi bước nhanh đi ra ngoài. Trước mắt anh ta vẫn còn rất cần thân phận vợ chưa cưới của Tần đại thiếu, trước khi chủ nhân rời đi, thì đây là cách tốt nhất để đến gần Tần Nguyễn. Nếu thật sự có một người phụ nữ khác đứng ở vị trí hiện tại của anh ta, anh ta sẽ gặp rất nhiều phiền toái.
Hồ Nhất Ngạn rất bất mãn với điều này, và cũng thể hiện rõ ràng sự kháng cự của mình, sợ những người xung quanh không biết. Anh ta tạm thời không cho phép bất kỳ kẻ nào can thiệp vào mối quan hệ hợp tác hiện tại của họ. Mái tóc dài mượt mà như sa tanh của Hồ Nhất Ngạn được trâm cài tóc bằng ngọc cuộn lên, đôi mắt quyến rũ mê người ẩn chứa ánh nhìn khinh thường.
Vì trên mặt lộ ra vẻ châm chọc nên khóe mắt của anh ta hơi nhướng lên, trên mặt rõ ràng là không vui, nhưng lại tăng thêm một chút khiêu khích, xinh đẹp mê người. Tần đại thiếu gật đầu: “Chắc khoảng 10 phút nữa là đến ạ.”
Yên Nhất Kỳ ngồi bên cạnh Tần An Quốc, cười tủm tỉm nói: “Nghe tiếng bên ngoài thấy có vẻ ồn ào náo nhiệt lắm, chắc nhà họ Hoắc cũng khá phô trương đây.” Tần Cảnh Sầm nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, sáng ngời mang theo nét quyến rũ kia mà khẽ mỉm cười, an ủi: “Em để ý mấy người râu ria ấy làm gì.”
Dường như bị thái độ không thèm để ý này của Tần Cảnh Sầm chọc tức, Hồ Nhất Ngạn trừng mắt liếc anh ta một cái: “Tôi thấy bọn họ nhìn anh như sói nhìn thịt ấy, còn muốn bênh vực anh, nhưng anh lại chẳng bối rối chút nào mà vẫn ung dung hưởng thụ, sao thế? Định tìm người thay thế vị trí của tôi thật à?” Giọng nói vui vẻ của Tần Muội vang lên, chẳng mấy chốc Tần nhị thiếu mặc bộ âu phục đi giày da, trông dáng vẻ rất phách lối bước vào trong phòng.
Tần Cảnh Sầm quay đầu lại, đôi mắt đen dán chặt vào bộ lễ phục nghiêm túc hiếm có của em trai mình, anh ta nhắc nhở: “Đội xe đón dâu của nhà họ Hoắc sắp tới rồi, lát nữa anh và em cùng cõng A Nguyễn xuống lầu.” Một nhóm khách khứa ăn mặc sang trọng thấy cảnh này thì nghị luận không ngớt, phần lớn đều cảm thán, cũng có người nói ra những lời lộ ra sự ghen tị và đố kị.
Tần Cảnh Sầm lắng nghe tiếng gầm từ xa vọng lại trên bầu trời, và lờ mờ nhìn thấy hai chiếc máy bay trực thăng đang bay ở độ cao thấp, thì biết rằng người nhà họ Hoắc sắp đến. Tần Cảnh Sầm: “Nhà họ Hoắc đã dùng loại máy bay mới nhất do Nội Các nghiên cứu ra, nhưng chưa được công bố để vẽ những làn khói nhiều màu trên bầu trời, bay vài vòng từ khu đông sang khu bắc. Đội ngũ đón dâu do hai chiếc trực thăng dẫn đầu, cũng là mẫu trực thăng mới nhất mà nhà họ Hoắc dự định ra mắt trong buổi họp báo cuối năm nay ạ.”
Yên Tây Hoa nghe vậy thì mỉm cười, nếp nhăn mờ nơi khóe mắt sâu hơn một chút: “Nhà họ Hoắc coi như có thành ý, Nguyễn Nguyễn nhà chúng ta xứng đáng được như thế.” Anh ta nghiêng người ghé sát vào tai Hồ Nhất Ngạn và bảo: “Em đi tìm A Muội đi, một lát nữa nó phải cùng anh cõng Nguyễn Nguyễn xuống lầu.”
Hồ Nhất Ngạn ngửa đầu liếc nhìn máy bay trực thăng đang bay tới, những bông hoa hồng trên thân máy bay rất lộng lẫy và bắt mắt, trở thành khung cảnh đẹp thứ hai trên bầu trời bên cạnh làn khói lãng mạn. Cho dù là dùng máy bay đặc biệt vẽ khói màu trên bầu trời để tạo thế, hay máy bay trực thăng kiểu mới chưa chính thức ra mắt để đón dâu, thì đó đều là sự thành tâm của nhà họ Hoắc đối với việc muốn cưới Tần Nguyễn.
Yên Nhất Kỳ cũng không ngừng mỉm cười, nhưng ngoài miệng lại tỏ ra ghét bỏ, nói: “Lòe loẹt.” Tần Cảnh Sầm bước vào phòng và đứng trước mặt bốn người lớn trong nhà, thái độ của anh ta không kiêu ngạo cũng không hèn mọn, lễ phép chào hỏi: “Ông ngoại, cha, bác cả, bác út ạ.”
Hôm nay Tần An Quốc mặc bộ đồ kiểu cổ màu đỏ, thong dong ngồi trên ghế sô pha, ông hỏi: “Đội xe đón dâu của nhà họ Hoắc sắp tới à?” Anh ta ghé sát vào tai Tần Cảnh Sầm mà lạnh lùng chế giễu: “Anh nhìn ánh mắt đầy toan tính của những người kia kìa, bọn họ như chỉ muốn nuốt chửng tôi vậy, bọn họ thật sự cho rằng không ai biết ý đồ trong lòng họ à, hừ.”
Tiếng hừ cuối cùng nghe khá kiêu ngạo. Tần đại thiếu nhẹ nhàng nho nhã, người được mệnh danh là con cáo giảo hoạt trong giới kinh doa7nh, đang cùng một người phụ nữ khoác tay anh ta đi vòng quanh các quan khách, trên môi anh ta luôn nở nụ cười, thái độ khiêm t2ốn tao nhã, cùng gương mặt tuấn tú và đôi mắt sâu khiến người ta nhìn là thấy có cảm tình.
Những vị khách có con gái v0à cháu gái ở nhà, lúc mới đến cũng có ý định với vị Tần đại thiếu đã từng hủy hôn một lần này, nhưng sau khi nhìn thấy người phụ nữ cao gầy xinh đẹp bên cạnh anh ta thì phần lớn đều từ bỏ suy nghĩ ấy. Yên Tây Dung một tay chống cằm quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, khói đủ màu trên bầu trời hóa thành sương mù nhiều màu trông rất lộng lẫy, và trực thăng từ xa bay đến gần, tất cả đều trông rất bắt mắt.
“Anh, anh tìm em à?!” Tần Cảnh Sầm không biết suy nghĩ trong lòng Hồ Nhất Ngạn, anh ta vỗ vỗ vai của đối phương rồi quay người bước vào phòng khách và đi thẳng lên tầng hai.
Trước khi đến căn phòng của Tần Nguyễn, anh ta nhìn thấy mấy người nhà họ Yên đang ngồi trong phòng của cha mình. Bọn họ đứng trên bậc cửa, ngửa đầu nhìn làn khói đầy màu sắc đặc biệt lãng mạn trong không trung nối liền từ khu phía đông thành phố đến vị trí của họ, trong lòng không khỏi rung động.
Không cần nói cũng biết, đây là tác phẩm của nhà họ Hoắc. Ông ngoại Yên Nhất Kỳ và hai người bác bên ngoại mới về nước vài ngày trước.
Một thương nhân kỳ cựu, người đã dùng gần như cả đời tạo dựng được uy tín lâu năm ở Bắc Anh, dẫn theo con trai cả là nhất đẳng Công tước Bắc Anh, cùng người con trai út nắm trong tay hoạt động kinh doanh của hoàng gia Bắc Anh và thậm chí là cả các thế lực quý tộc khác, bọn họ công khai đến nhà họ Tần nên đã đưa tới động tĩnh không nhỏ. Tần Muội đi đến bên cạnh anh trai, ôm lấy vai anh ta và cười bảo: “Em biết rồi, chắc em gái cũng đã chuẩn bị xong, chúng ta đi xem một chút nhé?”