Cặp mắt to của Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ được kết hợp hoàn hảo gecn di truyền của cả cha lẫn mẹ, đang chớp chớp liên tục. Vài ngày không được gặp mẹ làm chúng quên mất em gái đang ở trong bụng mẹ.
Tần Nguyễn tiến lên phía trước, đưa tay xoa đầu hai đứa nhóc rồi nói với Tần Cảnh Sầm: “A Diêu và An Kỳ vẫn còn nhỏ mà, nếu có đụng phải em thật thì cũng không sao đâu, em không yếu ớt như vậy.”
Tần Cảnh Sầm lườm cô một cái, không hài lòng nói: “Em chiều chúng nó quá.”
Thấy Hoắc An Kỳ cũng háo hức nhìn mình, Tần Nguyễn đặt Hoắc Diêu đứng xuống đất, rồi ôm lấy con trai nhỏ, cũng hôn lên trán thằng bé một cái và khen: “An Kỳ cũng rất ngoan.” Có án mạng xảy ra dưới mí mắt của cô, cô không thể bỏ mặc không quan tâm được.
Tần Cảnh Sầm nhớ lại những tin tức mà anh đã nghe được trong khoảng hơn một tháng gần đây, anh ta cau mày: “Anh có nghe nói về chuyện xảy ra án mạng, nạn nhân trong vụ án mạng đầu tiên từng có hợp tác với Tập đoàn Tần thị. Mấy vụ này còn chưa điều tra ra à?” Tần Cảnh Sầm nhìn xuống, thấy em gái bụng to mà còn quan tâm đến gia đình, anh ta bèn cam đoan: “Dạo này công ty không nhiều việc lắm, anh và A Muội sẽ không đi ra ngoài.”
Tần Nguyễn hài lòng gật đầu, đưa mắt nhìn quanh phòng khách: “Ba đâu rồi ạ?” Hoắc Diêu thắc mắc: “Mẹ ơi, ba đâu rồi ạ?”
Công ty có việc nên ba các con đi làm việc rồi, trên đường về chúng ta sẽ đi đón ba.” Tần Cảnh Sầm lắc đầu: “Vì nạn nhân đầu tiên là người hợp tác với công ty nhà mình, nên anh mới biết được một ít tin tức, nhưng anh không biết rõ tình huống cụ thể. Sau đó anh nghe mọi người nói chuyện rằng lại xảy ra mấy vụ án giết người tương tự như người kia. Mà mấy vụ án sau được giữ bí mật nên không có tin tức gì, chứ đừng nói đến chi tiết vụ án, nhưng ai cũng đoán là giết người cướp tài sản.”
Nếu thật sự là giết người cướp của đã tốt, chẳng mấy chốc sẽ bắt được hung thủ thôi. Cô vẫn còn hơi lo lắng về chuỗi tràng hạt mà Tam gia để ở công ty, cô muốn đến tận mắt nhìn thấy nó mới có thể yên tâm.
Vẻ lạnh nhạt trên mặt Tần Cảnh Sầm tản đi, trong mắt anh toát ra sự tiếc nuối. Tần Muội hét lên: “Gia tộc Lathambo à?”
Cho đến nay, anh ta vẫn còn bị bóng ma tâm lý vì chuyện năm ngoái bị Ma cà rồng Donald Lathambo đe dọa. Nghe em gái nhắc đến Ma cà rồng là anh ta nghĩ đến gia tộc này ngay.
“Tạm thời còn chưa xác định được ạ.” Tần Nguyễn còn chưa bắt đầu điều tra nên không có cách nào đưa ra câu trả lời chắc chắn được, cô lên tiếng dặn dò: “Thời gian này các anh đi ra ngoài nhớ chú ý an toàn, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho em.” Tần Cảnh Sầm đặt hai cháu xuống ghế sô pha và ngồi xuống, anh ta vừa sắp xếp ba lô của hai cậu bé vừa nói: “Ba đi du lịch với bạn rồi, ba càng lớn tuổi càng thích đi ra ngoài.”
“Ba thích đi du lịch cũng tốt, đi thư giãn tốt cho sức khỏe.” Tần Nguyễn đón ánh mắt tò mò của Tần Cảnh Sầm và Tần Muội, cô nói: “Là Ma cà rồng ạ.”
Sắc mặt Tần Cảnh Sầm nghiêm túc: “Thật sự là vụ án linh dị rồi.” Làm sao Tần Nguyễn lại không nhìn ra hai anh trai mình đang bất mãn chứ, cô khẽ cười giải thích: “Tam gia hiếm khi tới công ty, mà em đang có một chút chuyện muốn tìm anh ấy làm rõ ràng. Hơn nữa, thời gian gần đây ở thủ đô lại liên tiếp xảy ra án mạng, em chuẩn bị đi điều tra một chút.”
Đây là việc cô vừa mới quyết định đi làm. So với khuôn mặt nhỏ nhắn sáng ngời sau khi được ôm hôn của Hoắc Diêu, khuôn mặt của Hoắc An Kỳ rất bình tĩnh, chỉ có điều thằng bé khó mà che giấu được hai cái tai đỏ ửng.
Bàn tay bé xíu của thằng bé nắm một lọn tóc của Tần Nguyễn, hai mắt nhìn về phía sau, nhưng nó chỉ thấy Hoắc Chi cùng những ám vệ khác, chứ không nhìn thấy người cha đã hứa hẹn sẽ tới đón bọn chúng. Anh ta ôm hai đứa bé mà không hề cố sức một chút nào, anh ta nhẹ giọng hỏi Tần Nguyễn: “Em ở lại ăn cơm chứ?”
Tần Nguyễn cũng không cân nhắc mà từ chối luôn: “Không được ạ, hôm nay em còn có việc.” Bàn tay nhỏ bé của Hoắc Diêu nắm lấy ngón tay của Tần Nguyễn, trên khuôn mặt xinh trai của thằng bé lộ ra vẻ đáng thương, thằng bé nói: “Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm.”
Thằng bé chân thành bảy tỏ nỗi nhớ của mình làm lòng Tần Nguyễn mềm đến rối tinh rối mù. Nhìn dáng vẻ tức giận của em trai, Tần Cảnh Sầm cũng không lên tiếng khiển trách, vì trong lòng anh ta cũng có cùng ý nghĩ với em trai.
Biết hôm nay em gái tới đón con, anh ta còn đặc biệt sai nhà bếp chuẩn bị nguyên liệu cho món nạm bò hầm cà chua, chuẩn bị tự mình xuống bếp, đáng tiếc những nguyên liệu đó không phát huy được tác dụng. Tần Nguyễn kinh ngạc: “Anh cả không biết ạ?”
Bên trong nhóm chat nói chuyện rất chi tiết, làm cô còn tưởng rằng tất cả mọi người đều biết chuyện này. Dù sao Tần Nguyễn cũng đang mang thai, ôm Hoắc An Kỳ như vậy khiến cơ thể cô vẫn có chút không thoải mái, ví dụ như phần eo bị nhức mỏi khiến cô không chịu được.
Tần Cảnh Sầm thấy sắc mặt của em gái có gì đó khác thường, bèn vươn tay nhận lại Hoắc An Kỳ, rồi ôm lấy đứa cháu trai lớn đang đứng trông rất tội nghiệp trên mặt đất. “Đúng thế, tâm lý của ba gần đây trẻ hơn nhiều.”
Nghe anh cả nói chuyện với em gái, Tần Muội đi đến trước mặt Tần Nguyễn và đè thấp giọng mách lẻo: “Em gái à, mấy ngày nay A Diêu và An Kỳ gây ra không ít rắc rối. Tối hôm qua anh dẫn chúng nó đến một nhà hàng ăn cơm, nào ngờ A Diêu lại lấy một khẩu súng từ trong balo ra. Nhìn khẩu súng nhỏ nhắn tinh xảo như một món đồ chơi, ai ngờ thằng bé vừa bóp cò một cái, tiếng súng lại vang lên khắp phòng. Quản lý nhà hàng nghe thấy tiếng chạy đến, suýt chút nữa người ta đã gọi điện báo cảnh sát rồi, nếu không phải nhờ có những ám vệ mà nhà họ Hoắc phái đi theo, thì nhà họ Tần cũng không giải quyết được chuyện này. Nhóc con đúng là giỏi quá rồi, em không biết tối hôm qua, mặt của tay quản lý nhà hàng tái đến mức nào và anh với anh cả sợ hãi biết bao đâu.” Tần nhị thiếu giống như không nhìn thấy sắc mặt trầm xuống của em gái, tiếp tục mách: “Em còn nhớ con chó Teddy bên cạnh nhà ta không? Ngày đầu tiên A Diêu và An Kỳ đến đây đã bắt được tên nhóc đáng thương đấy, rồi cạo sạch lông trên người nó. Vốn dĩ con chó đó đã xấu lắm rồi, giờ bị cạo sạch lông trông càng xấu đau xấu đớn, làm chủ nhân của nó suýt thì vứt bỏ nó, cho nó thành chó hoang luôn.”
Tần Muội kể lại rằng chủ nhân của Teddy đã tỏ ra ghét bỏ khi nhìn thấy dáng vẻ thảm không nỡ nhìn của nó và do dự giữa việc vứt bỏ hay không vứt bỏ nó.