Quản lý khách sạn biết người của nhà họ Hoắc đến thì đích thân ra tiếp đãi. Nghe thấy gã thừa nhận, còn ra vẻ tự nhiên như chưa từng có chuyện gì xảy ra, Tần Nguyễn cười khẩy.
Cô nắm tay Tam gia bước ra khỏi thang máy, được Phục Sinh dẫn đường, đoàn người đi đến trước một căn phòng đã mở sẵn cửa. Phục Sinh thấy chiếc khăn choàng tuột khỏi vai Thánh nữ, nhìn chằm chằm vào làn da trắng ngần kia mà mắt gã không biết có nên dời đi không, bèn cung kính cúi đầu, đáp: “Hoắc Tam gia cùng phu nhân của anh ta ạ.”
Mặt Cơ Thư Chân khẽ biến sắc, cô ta lẩm bẩm: “Tần Nguyễn cũng tới à.” Bởi vì cô cảm nhận được hơi thở quen thuộc lan tỏa ra từ bên trong k7hách sạn.
Đợt trước, khi cô bị cây bách vàng làm cho bị thương nặng, trên người của đối phương cũng thoang thoảng mùi hương này2. Gã vừa dứt lời, cơ thể lập tức bay ra ngoài như con diều đứt dây.
Tần Nguyễn bình tĩnh thu chân, khuôn mặt xinh đẹp lạnh như băng, cô lạnh lùng nhìn Phục Sinh đang nằm trên mặt đất trong hành lang cách cô vài mét. Tần Nguyễn vừa định đi vào phòng thì chậm rãi rút chân lại, thấy Phục Sinh đang nhìn vào Tam gia bằng ánh mắt đầy khinh thường và nổi lên sát ý, đôi môi đỏ mọng của cô cong lên thành một nụ cười lạnh lùng, đôi mắt hồ ly xinh đẹp giương lên.
Cô buông cánh tay Tam gia, đi đến trước mặt Phục Sinh, cô nhếch môi cười hỏi: “Anh vừa mới nói cái gì cơ?” Nghĩ đến đánh giá của Phó Ngọc Hành về Tần Nguyễn, trong lòng cô ta lại cảm thấy không được thăng bằng, muốn tận mắt nhìn xem rốt cuộc người phụ nữ kia có bản lĩnh gì.
“Khách quý đã đến, còn không mau phái người đi đón, dù sao tộc Pháp Sư chúng ta và nhà họ Hoắc cũng là bạn lâu năm đấy.” Cánh cửa của căn phòng vừa bị Thánh nữ trút giận được đóng chặt, không ai có thể nhìn trộm.
Đoàn người Hoắc Vân Tiêu và Tần Nguyễn đi lên tầng 18, thang máy vừa mở ra đã thấy mấy thành viên của tộc Pháp Sư mặc áo đạo sĩ màu xanh lam đang đứng chờ sẵn ở bên ngoài. Hoắc Vân Tiêu nắm đầu ngón tay của cô, anh nhẹ giọng nói: “Vậy Nguyễn Nguyễn đang trút giận à? Nếu còn chưa đủ thì anh giúp em hả giận nhé?”
Ngay khi anh vừa nói xong thì một giọng nói quyến rũ vang lên từ phía sau. Các thành viên khác của tộc Pháp Sư đang ở trong hành lang, thấy thuộc hạ đắc lực của Thánh nữ bị đạp bay thì vội vàng chạy đến đỡ người lên.
Bọn chúng phẫn nộ nhìn Tần Nguyễn, sát khí trên người bốc lên nồng nặc, chúng chuyển sang trạng thái chuẩn bị chiến đấu. “Vào đi!”
Thánh nữ bị lửa giận làm cho khó chịu, lạnh lùng lên tiếng. Sắc mặt của Phục Sinh bị đạp bay thoáng mờ mịt, gã không hiểu vì sao Tần Nguyễn lại đột nhiên động thủ như vậy.
Gã được đỡ từ dưới đất đứng lên, sắc mặt tái nhợt, thấy Tần Nguyễn nhìn mình bằng ánh mắt lạnh lẽo, trong mắt gã cũng lóe lên sát khí nồng đậm. Nghe thấy giọng nữ xa lạ, cơ thể Tần Nguyễn theo bản năng căng thẳng, cảm giác nguy hiểm cận kề khiến cô phải cảnh giác.
Cô từ từ quay lại và thấy một người phụ nữ đang đứng dựa vào khung cửa của căn phòng. “Là anh!”
Tần Nguyễn vừa nhìn là nhận ra ngay đây là người áo đen lúc ở núi Vấn Thế. Gã khẽ gật đầu với Tần Nguyễn: “Hoắc phu nhân, rất vui được gặp cô.”
“A!” Tần Nguyễn lạnh lùng nói: “Hắn đáng chết!”
Cô có thể nhịn khi Phục Sinh có thái độ lạnh nhạt khi tiếp đón bọn họ, nhưng gã hoàn toàn không nên dùng ánh mắt như thế nhìn vào Tam gia. Nghĩ đến chuyện tộc Pháp Sư chính là kẻ chủ mưu đứng phía sau, trong lòng Tần Nguyễn không kìm nén được lửa giận, muốn bắt kẻ thù tới.
Ngay khi người nhà họ Hoắc vừa đặt chân đến khách sạn, thì có người đã gõ cửa phòng của Cơ Thư Chân. Thuộc hạ đắc lực của cô ta là Phục Sinh đẩy cửa phòng đi vào, sắc mặt gã vô cùng nghiêm túc, gã nói: “Thánh nữ, người của nhà họ Hoắc tới ạ.”
“Ồ?” Cơ Thư Chân chỉnh lại đầu tóc hơi rối, trên mặt cô ta lộ ra biểu cảm nghiền ngẫm: “Ai tới vậy?” Hoắc Vân Tiêu chưa từng bị người nào phớt lờ như thế, bây giờ lại bị người của tộc Pháp Sư coi thường, trong lòng những người này rõ ràng cho rằng anh chẳng còn sống được lâu nữa, cho nên mới làm việc lớn lối như vậy.
Lúc đầu anh cũng không có cảm giác đặc biệt gì, dù sao đối với một người sắp bị diệt tộc mà nói, anh có chút cảm xúc nào với gã đều là lãng phí. Hành vi bất ngờ đánh người cực ngầu này, thật sự khiến người ta cảm thấy... sung sướng!
Cảm nhận được lửa giận của Tần Nguyễn đang dâng trào, Hoắc Vân Tiêu nắm lấy vai của cô và nhẹ nhàng cười an ủi: “Em tức giận với hắn làm gì, tức quá hại cơ thể lại thành không đáng.” “Làm sao vậy, sao các người cứ đứng ở cửa không đi vào?”
Một giọng nói vừa quyến rũ vừa dễ nghe như vậy, nếu là người bình thường nghe thấy chắc chắn chân tay sẽ bủn rủn, đầu óc cũng không phân biệt được đúng sai nữa. Nhưng anh không ngờ Tần Nguyễn sẽ vì chuyện này mà tức giận.
Không chỉ có Hoắc Vân Tiêu bất ngờ, mà ngay cả mấy người Hoắc Khương, Hoắc Chi, Lâm Hạo và Vệ Lâm Thần ở phía sau cũng mở to mắt kinh ngạc. Sau đó cô sưu hồn cây bách vàng và nhìn thấy rõ một người mặc áo bào xám, đưa cho cây bách vàng một bình thuốc màu đỏ.
Sau đó, cô mơ hồ giao tranh với người có hơi thở quen thuộc này.
“Bốp!” Tư thế đứng của họ cũng không nghiêm chỉnh, nhưng trên người của tất cả bọn họ đều tản ra thứ sát khí màu đen hoặc nồng đậm, hoặc mờ nhạt.
Phục Sinh là người duy nhất mặc áo đen, gã đứng ở phía trước đám người và làm động tác xin mời với đoàn người trong thang máy: “Xin mời các vị, Thánh nữ của tộc tôi đợi đã lâu rồi.” Đối với hơi thở của từng người mà cô đã gặp qua, nhất là người trong giới Huyền học, tuy cô không thể nhớ 100% nhưng vẫn có ấn tượng đến 80%.
Phục Sinh bị nhận ra, nhưng gương mặt tái nhợt của gã vẫn rất bình tĩnh. Hoắc Vân Tiêu ôm vai Tần Nguyễn, cù2ng Vệ Lâm Thần, Hoắc Khương, Hoắc Chi, Lâm Hạo và những ám vệ khác vội vã đi vào trong khách sạn.
Khoảnh khắc xe vừa dừng lại, 7Tần Nguyễn đã nóng lòng muốn gặp Thánh nữ của tộc Pháp Sư. Đối phương có khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ, giọng nói đầy mê hoặc, tỷ lệ cơ thể hoàn hảo, mặc váy dài, trên thân người phụ nữ này có một sự mâu thuẫn khó tả giữa quyến rũ và trong sáng.
Khi Tần Nguyễn dò xét Cơ Thư Chân, đối phương cũng đang quan sát cô.
Khuôn mặt xinh đẹp, quyến rũ động lòng người của Tần Nguyễn nhìn như lạnh lùng, nhưng thực chất lại ngọt ngào, toàn thân cô lộ ra bản tính thật. Cô có một đôi mắt hồ ly long lanh vô cùng quyến rũ, cảm giác mê ly như say như tỉnh vô cùng mê người.