Phàn Trường Ngọc cõ lẽ là tân nương đầu tiên vào ngày thành thân của mình, còn phải dậy sớm để mổ lợn chuẩn bị món kho.
Nàng giết con lợn đã mua trước đó, còn lại lòng lợn và đầu lợn làm món thịt kho, tổng cộng được hai con lợn, cuối cùng chặt đủ hai nổi thịt kho.
Nhóm thẩm tử đến đây hỗ trợ nghe mùi vị đều nói rất thơm.
Sắp đến trưa, nàng mới bị Triệu đại nương giục trở về phòng đổi hỉ phục và trang điểm.
Nàng cũng hỏi Triệu đại nương mới biết, có hai loại phong tục ở rể, một loại là tân lang quan ngồi kiệu hoa được khiêng về nhà của tân nương tử, tục xưng "nhấc lang đầu".
Một loại thì không khác gì hôn lễ bình thường, tân lang đến nhà tân nương tử trước một ngày, tân nương tử thì xuất giá từ nhà ngoại tổ, rước cầu hoa một đường về nhà mình, xem như có thể thấy rõ mặt mũi của tân lang.
Cả hai Phàn Trường Ngọc đều không cần, thứ nhất là nàng đã không có tiền thuê kiệu hoa, thứ hai tân lang quan ở cạnh sát vách, vì vậy khi người xuống lầu thì có thể đi thẳng vào trong để trực tiếp bái đường, vì vậy không cần phải lãng phí vào những thứ vô ích này.
Toàn phúc thái thái* được mới tới đi đến tân phòng để trải giường, sau đó đến giúp nàng chải đầu. "Một chải chải đến tận cùng, hai chải răng long đầu bạc, ba chải con cháu đầy đàn. . ."
*Vào ngày trước hôn lễ , người Quanfu sẽ đến ngôi nhà mới để quét giường (trải giường và trải lều) cho cô dâu và chú rể, đồng thời đọc những lời chúc tốt lành hoặc tiếng leng keng trong khi quét để mang lại may mắn cho gia đình
Phàn Trường Ngọc ngồi tại trước bàn trang điểm, nghe toàn phúc thái thái đọc “mười chải” cùng tiếng người huyên náo ở bên ngoài, trong thoáng chốc lại có loại ảo giác nàng thật sự đã thành thân.
Điều mà các tân khách bên ngoài nghị luận nhiều nhất chính là tân lang của ngày hôm nay, nhưng Triệu đại nương là người kín miệng, cho dù những phụ nhân này hỏi như thế nào, cũng không chịu lộ ra chút phong thanh.
Có một số phụ nhân ngồi xung quanh ăn hạt dưa, không khỏi âm thầm suy đoán: "Các ngươi nói lão phu thê Triệu gia lão giúp đỡ Phàn Trường Ngọc che giấu như vậy, chẳng lẽ tân lang kia xấu xí khó coi, xấu đến mức không cách nào gặp người?"
"Ta nghe nói chân của tân lang quan kia bị thương chân, đi lại không được!"
Lập tức có người hít vào một hơi: "Đó không phải là bị khập khiễng rồi?"
Người bên cạnh lập tức huých vào khuỷu tay của phụ nhân vừa mới nói, ra hiệu nàng ta nhỏ giọng một chút, sau đó mới hạ giọng nói: "Phàn gia này dù sao cũng là kén rể, nếu thật là người hoàn chỉnh, sao lại có thể đến ở rể?"
Cả đám không khỏi thổn thức, lại có người nhắc đến Tống Nghiễn: "Xem ra Phàn gia và Tống gia thật sự có bất qua, hôm nay toàn bộ người trong ngõ đều tới, riêng không thấy người của Tống gia."
"Này, theo ta thấy, Tống gia không đến uống rượu mừng này thì tốt hơn, Tống Nghiễn này là thư sinh tuấn tú nổi danh trong mười dặm tám thôn, hắn vừa đến sẽ nổi bật khiến cho tân lang nhìn không ra gì, mặt mũi Phàn gia cũng không tốt!"
Đám người lao nhao nghị luận, chờ khi giờ lành vừa đến, đều nhao nhao đến vây trước cổng chính của Triệu gia chờ nhìn tân lang.
Ngược lại, Phàn Trường Ngọc là tân nương tử, sau khi đội khăn trùm đầu vải đỏ bước ra lại không ai quan tâm đến nàng.
Thời tiết hôm nay thật sự không tốt, tuyết ra rơi từ xế chiều, đến bây giờ bên trên tường viện đã phủ một tầng tuyết mỏng, bởi vì lúc nào cũng có người đi lại trên nền tuyết, nên chỉ còn lại một mảnh vết ướt.
Pháo treo trước cổng chính Triệu gia nổ vang lốp bốp, đám đông rướn cổ nhìn vào trong, thấy từ chỗ cánh cửa phòng đang mở có một đôi nạng thò ra, quả nhiên trong lòng thở dài.
Phàn Trường Ngọc thật sự đã kén một người rể thọt.
Theo chuyển động của đôi nạng, tân lang quan bước một chân ra cửa phòng, một nửa vạt áo màu đỏ đất xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Tuyết bay nhưlông tơ, vừa rơi vào vạt áo chớp mắt đã tan chảy, chỉ để lại một vết ước mờ mờ đến mứt gần như không thể nhìn thấy.
Sau khi bước chân còn lại của tân lang quan cũng đã bước ra ngoài cửa phòng, cả người hắn cuối cùng cũng bước ra khỏi bóng tối của căn phòng, tuyết rơi vào mái tóc đen tuyền được hắn dùng dây màu đỏ buộc lên, mà gương mặt giữa bộ xiêm y màu đỏ kia, tuấn mỹ thanh nhã, màu da còn trắng hơn so với tuyết mấy phần, ánh mắt hắn nhàn nhạt đảo qua phía cửa, lạnh lùng lại xa cách.
Khi các tân khách nhìn rõ dung mạo của hắn đều hít sâu một hơi.
Bọn họ sống đến độ tuổi này rồi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy một hậu sinh tuấn tú như vậy, đừng nói Tống Nghiễn, ngay cả tiểu sinh trụ cột ở gánh hát, so ra cũng phải kém với tân lang quan này một phần đẹp mắt.
Mày kiếm mắt sáng, mặt như quan ngọc, thật sự đây là diện mạo của con người sao. Sau một trận tĩnh mịch, tiếng người lần nữa huyên náo lên, đồng thời vượt xa náo nhiệt lúc trước.
"Tân lang này quả thật anh tuấn nha!"
"Ta đã nói khuê nữ xinh đẹp như Trường Ngọc tìm phu tế không tệ đâu!"
"Lúc trước ai nói tân lang là người thọt xấu xí? Bộ dáng này mà kém hơn Tống Nghiễn sao?"
Tạ Chinh chống nạng mặt không biểu tình xuyên qua đám đông ồn ào, mặt chỉ hơi nhíu nhẹ đến mức khiến người khác không nhìn thấy dường như thấy đám phụ nhân mồm năm miệng mười này quá mức ồn ào.
Rẽ ngoặt một cái tiến vào cửa lớn của Phàn gia, những người còn tại trong viện đang gặm hạt dưa vừa nhìn thấy hắn, không khỏi cũng đứng lên xem náo nhiệt, tiếng người bên trong huyên náo, lời nghị luận nhiều nhất chính là tán dương dung mạo của hắn.
Ngay cả những phụ nhân ở sau bếp hỗ trợ chuẩn bị thức ăn, sau khi nghe nói rằng phu tế rất đẹp trai cũng không thể không chạy ra ngoài để xem.
Tạ Chinh kìm nén sự thiếu kiên nhẫn giữa hai đầu lông mày, một đường bị người vây xem đến nhà chính bái đường.
Hắn lơ đãng liếc nhìn dưới mái hiên trước mặt, nhìn thấy Phàn Trường Ngọc đang mặc một thân hỉ phục cùng màu với hắn, thừa dịp không ai chú ý, nàng vén một góc khăn trùm đầu và ló ra từ phía sau đám đông, ánh mắt hắn vốn đã lướt qua nàng, nhưng lại đột nhiên lại đưa trở về, có vài phần kinh ngạc.
Hắn biết nàng bộ dáng không kém, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ trang điểm của nàng.
Lụa đỏ nửa che đậy, cặp mắt hạnh nhìn qua bên này, trong mắt đều là ý cười, bên gò má thoa một lớp son phấn thật mỏng, mặc dù thủ pháp trang điểm có hơi vụng về, nhưng vẫn không che đậy được nhan sắc xinh đẹp của nàng, miệng bôi son không nhạt nhẽo giống ngày thường, làm nổi bật lên đôi gò má như tuyết, chỉ một thoáng qua nhưng lại cảm thấy xinh đẹp không gì sánh được.
Đối phương đối diện ánh mắt của hắn, sau một hồi kinh ngạc, tựa hồ kịp nhận ra đây là khung cảnh tân hôn của mình, giống như có tật giật mình vội vàng bỏ khăn trùm đầu xuống, quy củ đứng thẳng người.
Rõ ràng là một mỹ nhân, nhưng hành động của nàng. . . luôn họa phong thanh kỳ như vậy.
Tạ Chinh bị tiếng ồn ào huyên náo của các tân khách làm phiền khiến hắn đột nhiên cảm thấy vơi đi một chút kiên nhẫn nữa.
Trận đại hôn này không thú vị, vẫn luôn rườm rà như vậy.
Hắn chống nạng bước vào phòng chính, toàn phúc thái thái lấy hoa cầu lụa đỏ một đoạn đưa cho hắn, một đoạn đưa cho Phàn Trường Ngọc.
Lão nhân chủ trì nghi thức lễ cưới hô: "Giờ lành đã đến, tân nhân bái đường!"
"Nhất bái thiên địa —— "
Phàn Trường Ngọc che khăn voan kín mít nên không nhìn thấy, do Triệu đại nương đứng bên ngoài đỡ nàng, sau đó mới đi theo Tạ Chinh cùng nhau bái tạ trời đất.
"Nhị bái cao đường —— "
Phụ mẫu của nàng và Tạ Chinh đều đã mất, cao đường bên trên liền chỉ để bài vị, hai người cúi đầu với bài vị.
"Phu thê giao bái —— "
Lần này, khi Phàn Trường Ngọc cúi đầu, vừa lúc ngẫu nhiên có một cơn gió thổi đến, suýt nữa thổi bay khăn voan trên đầu nàng, nàng vô ý thức đưa tay túm lấy, nhưng một bàn tay to lớn đã túm chiếc khăn voan trước nàng một bước, đậy lại khăn voan trên đầu nàng.
Nàng có thể dùng đầu ngón chân tưởng tượng được hình tượng này khẳng định không đẹp mắt chút nào.
Tân khách ở giữa đã truyền ra tiếng cười, "Nhìn tân lang kìa, không nỡ để mọi người nhìn tân nương tử đấy!"
Khăn voan đã ngăn cách tầm nhìn của Phàn Trường Ngọc, nàng không thể nhìn rõ biểu cảm lúc này trên mặt của Tạ Chinh, bất quá khi nàng nghe thấy những lời trêu ghẹo này cũng rất lúng túng, nàng chỉ hy vọng hắn sẽ không bận tâm.
"Kết thúc buổi lễ —— đưa vào động phòng!"
Cùng với một tiếng kêu này, nàng và Tạ Chinh cùng nắm lụa đỏ, bị đưa vào một tân phòng đã bố trí vào lúc sáng.
Nói là tân phòng, nhưng cũng vô cùng đơn sơ, đơn giản chỉ dán giấy đỏ cắt chữ hỉ lên cửa ra vào và cửa sổ, trên giường trải ga giường và đệm chăn màu sắc rực rỡ.
Toàn phúc thái thái nói một đống lời chúc tốt lành, sau đó mới nhắc nhở Tạ Chinh xốc khăn voan trên đầu Phàn Trường Ngọc lên.
Trước mắt đột nhiên sáng lên, bóng người trong phòng trở nên rõ ràng, trước đó Phan Trường Ngọc ở bên ngoài đã vén góc khăn trùm đầu nhìn trộm đã bị bắt gặp, sau đó vội vàng thả khăn xuống, không nhìn thấy quá rõ ràng.
Giờ khắc này, người cách nàng một bước, Phàn Trường Ngọc nhìn Tạ Chinh một thân áo đỏ, lần nữa cảm khái, quả nhiên người đều phải dựa vào xiêm y.
Với bộ dáng hôm nay của hắn, nếu đi trên đường, hẳn rất nhiều đại cô nương sẽ bị hắn làm cho bối rối.
Toàn phúc thái thái cười nói: "Nhìn đi, tân nương tử xinh đẹp và tân lang quả nhiên là trời đất tạo nên một đôi!"
Những phụ nhân gần đó đều che miệng cười.
Phàn Trường Ngọc xấu hổ phối hợp cong cong khóe miệng. Tạ Chinh thần sắc vẫn nhàn nhạt, khiến người ta không thể nhìn ra hắn đang nghĩ gì.
Toàn phúc thái thái dẫn các phụ nhân trong phòng rải lạc và táo đỏ từ trong mâm vung lên đỉnh đầu hai người, vừa vung vừa nói: "Táo sinh quý tử."
Những vật này nện vào người có chút đau, Phàn Trường Ngọc thức thời lên tiếng: "Đa tạ các vị thẩm tử, bất quá cháu và trên người của phu quân đang bị thương, vung trái cây cũng chỉ cầu phúc, hôm nay tới đây là được rồi."
Lời này vừa nói ra, không khỏi lại có người trêu ghẹo: "Nhìn kìa, nha đầu Trường Ngọc biết che chở cho phu tế nàng nha!"
Phàn Trường Ngọc mặt dạn mày dày để cho các nàng trêu ghẹo, sau khi đưa tiễn một phòng toàn người mới hỏi Tạ Chinh: "Không có bị thương gì chứ?"
Tạ Chinh ánh mắt không rõ cũng nhìn nàng: "Không có."
Phàn Trường Ngọc yên tâm, lại nói: "Ta còn phải ra ngoài nhìn tân khách ở bên ngoài, huynh an tâm ở trong phòng nghỉ ngơi, nếu như đói bụng, trước hết ăn chút trên điểm tâm trên bàn đi."
Những lời này nên là tân lang nói với tân nương tử, nhưng bây giờ lại nghe được từ miệng của Phàn Trường Ngọc, nghe có vẻ kỳ quái.
Tạ Chinh hít một hơi, sau đó nhàn nhạt gật đầu.
Kéo lấy một thân thương tổn gắng gượng chống lâu như vậy, quả thật có một vẻ mệt mỏi xuất hiện trên mặt của hắn.
–
Phàn Trường Ngọc đi ra bên ngoài chào hỏi tân khách, dù sao trong nhà nàng cũng không có trưởng bối, lại là kén rể, trong bữa tiệc hầu như không có ai bắt ép nàng uống rượu, mọi người ăn uống vô cùng náo nhiệt, nhìn sắc trời đã tối, bọn họ liền lục tục cáo từ.
Sau khi yến tiệc kết thúc, Phàn Trường Ngọc đang thu dọn bàn ghế, mới phát hiện không biết là ai đã đặt một hộp gấm trên bàn.
Nàng hỏi Triệu đại nương đang hỗ trợ thu dọn: "Đại nương, đây là lễ nhà ai tặng ạ?"
Triệu đại nương cũng có chút nghi hoặc: "Theo sổ ghi chép lễ vật đã được viết xong trước khi khai tiệc, vừa rồi vẫn không có thấy chiếc hộp, cũng không biết sau này là ai gửi tới, sao không thấy nói một tiếng."
Phàn Trường Ngọc mở hộp ra, nhìn thấy một đôi tượng nhỏ bằng đất sét bên trong, sắc mặt trong nháy mắt liền lạnh xuống.
Nàng liền trở tay đem chiếc hộp vào vào đống rách Triệu đại nương vừa quét, tượng đất sét bị đập ngay tại chỗ liền bị sứt mẻ.
Triệu đại nương nhìn thấy phản ứng này của Phàn Trường Ngọc, liền nhận ra hai con búp bê đất sét một nam một nữ đã bị đập nát, sắc mặt thay đổi ngay tại chỗ, hướng về phía nhà của Tống gia mà nhổ nước bọt: "Cái đồ lang tâm cẩu phế, khi cháu gặp nạn thì hắn lại sạch sẽ hơn bất kỳ ai khác, hôm nay đại hôn còn đưa thứ này đến dọa sao?"
Phàn Trường Ngọc nói: "Đại nương đừng tức giận, cũng không cần so đo với những người không liên quan."
Nàng tức giận cũng không phải bởi vì tượng đất kia khơi gợi lên ký ức tồi tệ nào, chỉ cảm thấy khó chịu.
Cái tượng đất kia chính là vào năm phụ thân của Tống Nghiễn vừa qua đời, nàng nhìn thấy hắn buồn bã tiễn đưa người đi, khi đó nàng mới bao nhiêu lớn, bất quá chỉ mới bảy tám tuổi.
Những năm này, Phàn Trường Ngọc tự hỏi phụ mẫu nàng đối xử với Tống Nghiễn không tệ, nhưng sau khi phụ mẫu qua đời, ngựa không dừng vó* tới cửa từ hôn là hắn, nàng bị Phàn đại mang theo người của sòng bạc đến làm khó, đóng cửa không thấy mặt cũng là hắn. Hôm nay đại hôn lại đưa một đôi tượng đất như thế tới cửa, hắn đây là định nói cái gì?
*ngựa không dừng vó: tiến tới không ngừng, cứ liên tục
Bởi vì sự khó chịu này, Phàn Trường Ngọc đã giữ vẻ mặt vô cảm cho đến tối khi trong nhà dùng bữa, trên mặt vẫn không có gì biểu lộ.
Tạ Chinh trên người có tổn thương không tiện xê dịch, nàng đem đồ ăn đưa vào trong phòng: "Trên người huynh còn có vết thương, ta chọn cho huynh chút thức ăn thanh đạm."
Tạ Chinh nhận thấy thần sắc nàng trông khác lạ kể từ khi nàng bước vào cửa, bất quá cũng không hỏi gì nhiều, nhắm hờ mắt và thản nhiên nói cảm tạ.
Chờ dọn dẹp xong xuôi cũng đã gần đến giờ Hợi, Triệu đại nương muốn bế Trường Ninh đang ngủ say sang nhà bên cạnh, nhưng Phan Trường Ngọc thẳng thừng từ chối: “Sau khi phụ mẫu qua đời, Ninh Ninh vẫn luôn ngủ với cháu, nếu không ban đêm sẽ gặp ác mộng luôn khóc rống."
Triệu đại nương nói: "Ngày bình thường thì thôi, đêm tân hôn này, bất kể thế nào, tiểu phu thê cũng phải ngủ chung một phòng, nếu không sẽ gặp xui xẻo."
Nói xong không cho Phàn Trường Ngọc nói nhiều nữa, liền ôm Trường Ninh đi ra khỏi phòng.
Khoảng sân ban ngày còn ồn ào náo nhiệt, giờ vắng tanh vô cùng quạnh quẽ.
Những chiếc đèn lồng đỏ ngày hỉ treo cao dưới mái hiên, hắt một vầng sáng vàng trong trẻo xuống đêm tuyết bao la.
Phạm Trường Ngọc ôm đầu gối ngồi ở trên bậc cửa, nhìn tuyết rơi trong đêm rộng lớn, thất thần một lúc mới đứng dậy đi vào phòng.
Đã là giả thành thân, Phàn Trường Ngọc tự nhiên cũng không thể coi là thật, đi ngủ cùng người trong một phòng.
Tuy nhiên, tất cả chăn bông trong nhà đều được cất trong tân phòng, nàng từng ngủ trong căn phòng đó một mình, về sau phụ mẫu qua đời, Trường Ninh không dám ngủ một mình nên chen chúc với nàng, bây giờ nó đã được chuyển thành phòng tân hôn, căn phòng bên cạnh còn chưa kịp trải giường chiếu.
Bởi vì đây là căn phòng mà nàng đã ở hơn mười năm, nên nàng theo thói quen đẩy cửa trực tiếp bước vào, sau khi bước vào, nàng phát hiện Tạ Chính đang thay xiêm y, ngoại sam của hắn đã trút xuống, đưa lưng về phía nàng, áo trong đã cởi một nửa rủ xuống bên hông, một nửa treo ở khuỷu tay.
Đó là một thân hình vô cùng xinh đẹp, được băng gạc bao phủ, làn da trần trụi màu mật đẹp mắt lộ ra dưới ánh nến, hình dáng cơ bắp cuồn cuộn cũng rất rõ ràng.
Bởi vì hành động đột ngột đẩy cửa tiến vào của nàng, đối phương khẽ quay đầu sang, khuôn mặt như ngọc khắc, thần sắc lạnh lùng lúc này có vẻ kiềm chế cùng mê hoặc không hiểu nổi.
Phàn Trường Ngọc hoàn toàn ngây ngốc nhìn mấy hơi, thẳng cho đến khi đối phương nhíu mày không hài lòng, cởi xong chiếc áo lót đã bạc màu đã cởi một nửa rồi hỏi nàng: "Có việc à?"
Nàng mới chợt định thần lại, phát hiện bản thân nàng giống như một tên lưu manh tham lam sắc đẹp của thiếu nữ nhà lành, trên mặt như bị phỏng, vội vàng xoay người: "Thật có lỗi, ta nhất thời vẫn chưa quen nên quên gõ cửa, ta chỉ muốn vào đây lấy đệm chăn."
"Nàng cầm đi." Thanh âm từ phía sau lạnh lùng mà trong trẻo vang lên.
Phàn Trường Ngọc lấy từ trong tủ ra hai cái đệm chăn mà cố gắng không nhìn không chớp mắt, ôm vào lòng, không dám quay đầu đi ra khỏi phòng, xoay người lại một góc, hít sâu vài hơi nhẹ nhõm.
Quả nhiên là mất mặt ném đến nhà bà ngoại! Chỉ cần tuyệt đối đừng để hắn hiểu lầm thêm một lần nữa.
Thính lực của Tạ Chinh hơn người, vì vậy anh ấy tự nhiên nghe thấy tiếng thở dài của nàng.
Trong mắt hắn không có một tia cảm xúc thăng trầm, sau khi nghe thấy tiếng bước chân của đối phương đã đi xa, mới giải khai băng vải, hắn liền tháo băng gạc ra, tiếp tục bôi thuốc lên vết thương đã bị rách nặng hơn.
Thuốc này là kim sang dược buộc trên chân của Hải Đông Thanh đưa tới, ngàn vàng khó cầu, dược tính cực mạnh.
Thuốc bột trong nháy mắt tiếp xúc với vết thương, hắn đau đến gân cốt đều căng ra, gân xanh trên cánh tay nổi lên, mồ hôi lạnh trên thái dương chảy xuống, hàm răng cắn thật chặt, trong miệng thậm chí truyền ra mùi máu tươi nhàn nhạt.
Không thể tránh khỏi vết máu loang lổ trên giường, cho nên hắn ngồi ở trên băng ghế gỗ trong phòng, hai tay nắm chặt thành quyền, lẳng lặng đặt ở trên đầu gối, sống lưng thẳng tắp từng hạt mồ hôi nhuốm máu lăn xuống, nhìn không giống trị thương, mà giống như là thụ hình.
Trải qua nỗi đau vô nhân đạo như vậy, khi những giọt mồ hôi rơi xuống từ mí mắt, hắn thậm chí không chớp mắt một cái, đồng tử phản chiếu bóng nến của hắn bị che mờ.
Một thân thương tổn cùng với nỗi đau điếng trên da thịt này, sau tất cả, hắn đều sẽ trả lại hết.
Ngoài phòng tiếng bước chân đi rồi đột nhiên quay lại, Tạ Chinh giương lên đôi mắt còn chưa thu lại lệ khí nhìn về phía cửa.