Nàng đem tính toán của mình nói tỉ mỉ với hắn: "Huynh cùng ta bái đường thành thân, về sau với người bên ngoài thì xưng là ở rể, để bảo vệ gia sản cho phụ mẫu ta để lại. Trong nhà của ta còn có một số bạc, chờ khi bảo vệ được nhà cửa, ta có thể dùng để xoay sở, lúc đó sẽ mời đại phu tốt nhất trên trấn về cho huynh, cũng dùng thuốt tốt nhất để trị thương cho huynh, chờ thương thế của huynh tốt lên rồi thì tùy huynh muốn đi hay ở lại đều được."
Tạ Chinh ngước mắt, khóe mắt hếch lên càng làm cho cỗ lãnh đạm trên người hắn càng lạnh hơn: "Nàng không sợ sau khi ta rời đi, đại bá nàng lại đến đòi nhà lại sao?"
Phàn Trường Ngọc nói: "Sau khi được quyền sở hữu nhà và đất rồi, mặc kệ ông ta nháo thế nào, ta cũng không sợ. Hơn nữa, khi huynh rời đi, ta có thể nói huynh chỉ có việc đi xa nhà một chuyến, người bên ngoài cũng không biết thật giả."
Tạ Chinh nói một câu không rõ ý tứ: "Nàng suy tính cũng chu đáo thật."
Phàn Trường Ngọc không biết lời này của hắn là khen hay chê, lúng túng hỏi: "Cái kia. . . Ý của huynh thế nào?"
"Để cho ta suy nghĩ lại." Hắn khép hờ con mắt, thần sắc trong đáy mắt không rõ ràng, giống như thật sự đang suy nghĩ.
Phàn Trường Ngọc không khỏi có chút khẩn trương, nàng nhớ lại những lời mình vừa nói, tuy rằng nói chờ vết thương hắn bình phục rồi thì đi hay ở là tùy hắn, lại chưa nói khi hắn đi nàng sẽ cho hắn cái gì, mà hắn ở lại nàng cũng chưa hứa điều gì với hắn.
Nàng tranh thủ thời gian tự ngẫm lại, rồi sau đó nói bổ sung: "Nếu sau khi vết thương lành hẳn, huynh muốn rời đi ta sẽ đưa cho huynh đầy đủ lộ phí. Còn nếu như huynh không còn chỗ để đi. . ."
Nàng dò xét sắc mặt tái nhợt và thân thể chằng chịt vết thương của đối phương một chút, bởi vì áo trong hôm qua lại bị dính máu nên Triệu thợ mộc không tìm được xiêm y cho hắn thay, hắn đành lấy bộ xiêm y vải thô rách nát lúc trước mặc vào.
Hai bàn tay của hắn, ngoại trừ các loại vết trầy xước khác nhau, còn bị bao phủ bởi một tầng lớp vết chai dày và bị nứt nẻ, nhìn qua có lẽ trước đây đã trải qua cuộc sống không mấy tốt đẹp gì.
Người trước mắt nàng quả nhiên vừa bệnh lại vừa nghèo, Phàn Trường Ngọc liền mạnh dạn hứa hẹn: "Yên tâm, về sau ta mổ lợn nuôi huynh!"
Tạ Chinh: ". . ."
Thần sắc trên mặt hắn giờ khắc này cực kỳ đặc sắc.
Nếu như có người quen biết hắn ở tại đây, chỉ sợ người nghe thấy những lời kia thì đã nghĩ xem bản thân họ muốn chết theo kiểu gì.
Dám dõng dạc nói nuôi hắn, trong thiên hạ này, nói chung cũng chỉ có nữ tử trước mắt. Bất quá nếu như nàng biết được tên thật của hắn, sợ là sẽ không dám nói những câu đại loại như vậy, thậm chí có thể bỏ mặc hắn chết trong núi tuyết cũng sẽ không cứu về.
Nghĩ đến đây, đáy mắt của Tạ Chinh đã mang theo mấy phần trào phúng.
Hắn hỏi: "Vì sao?"
Phàn Trường Ngọc không hiểu ý của hắn: "Cái gì?"
Hắn lúc này ngược lại kiên nhẫn một cách kỳ lạ, tựa hồ rất muốn biết được nguyên nhân vì sao nàng lại nói ra những lời nói đòi nuôi hắn: "Nàng và ta không thân cũn chẳng quen, ta lại mang một thân bệnh tật như thế này, nếu như không tốt lên được, tám, chín phần sẽ trở thành một tên phế nhân, nàng nuôi ta, là có mục đích gì?"
Phàn Trường Ngọc rất thành thật đáp trả câu: "Vì huynh đẹp mắt."
Tạ Chinh sững sờ ngay tại chỗ, không ngờ tới lại là nguyên do nông cạn như thế này, một lúc lâu sau, mới cau mày hỏi: "Chỉ bởi vì điều này?"
Phàn Trường Ngọc chớp chớp mắt, rất muốn nói "Không phải đâu".
Tạ Chinh cũng biết dung mạo của hắn không kém, nhưng bị người ngay thẳng như vậy khen đẹp mắt, đây cũng vẫn là lần đầu, hắn nói: "Trên đời này người dung mạo xuất chúng rất nhiều."
Phàn Trường Ngọc nói: "Nhưng người được ta cứu về trùng hợp lại là huynh."
Nàng vốn định giải thích câu nói trên đời này có nhiều người dung mạo xuất chúng của đối phương, nhưng không ngờ sau khi nói xong, ánh mắt của đối phương nhìn nàng lại càng thêm kỳ quái.
Phàn Trường Ngọc hậu tri hậu giác ngẫm được lời nói của mình sẽ khiến người khác hiểu lầm ý tứ ở bên trong, tiếp tục tranh thủ thời gian giải thích: "Ý của ta là, mọi thứ trên đời này đều đã được định trước. . ."
Nàng cũng là người nhìn vào khuôn mặt, vừa vặn nhặt được người có bộ dáng rất tốt, cho nên nàng cảm thấy nếu hắn về sau không có chỗ để đi, tính tình lại hợp với nàng thì chấp nhận lấy hắn cũng không tệ.
Nếu đối phương không đồng ý, nàng khẳng định cũng sẽ không cưỡng cầu, dù sao dưa hái xanh cũng không ngọt.
Nhưng đối phương lại không cho nàng cơ hội giải thích đã cau mày đánh gãy lời nói của nàng: "Đợi sau khi thương thế ta tốt lên, đến lúc đó sẽ tự động rời đi, sẽ không tiếp tục quấy rầy cô nương."
Khóe mắt đuôi lông mày vốn đã lãnh đạm, phảng phất đã nhận định nàng đối với hắn có ý nghĩ xấu.
Phàn Trường Ngọc có miệng mà khó trả lời: ". . . Cũng được."
Đối phương tựa hồ không muốn có liên quan gì tới nàng, cũng không muốn mắc nợ nàng, lại lạnh lùng nói tiếp: "Cô nương để lại một tâm nguyện, ân cứu mạng, ngày khác tất báo."
Phàn Trường Ngọc nản lòng thoái chí khoát tay: "Huynh nguyện ý giả ở rể giúp ta bảo trụ gia sản, chính là giúp ta đại ân."
Nàng cũng không tiếp tục nói lung tung, để cho người ta hiểu lầm nhiều không tốt.
Nhưng không ngờ lại nghe được một câu: "Tạm thời ta giả ở rể là để báo đáp ân tình thu lưu."
Phàn Trường Ngọc ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn gương mặt cực kỳ tuấn mỹ của đối phương, không chắc chắn hỏi lại: "Ý của huynh là, huynh đồng ý giả ở rể rồi?"
Tạ Chinh khẽ gật đầu.
Phàn Trường Ngọc xém chút nữa mừng đến phát khóc: "Chúng ta có thể ký khế ước làm chứng, ấn định thời gian ở rể, khi hết thời gian ta lập tức viết thư hòa ly với huynh, tuyệt không ép huynh ở lại. Còn nếu huynh muốn đi sớm hơn, ta cũng sẽ đưa lộ phí và thư hòa ly cho huynh, tuyệt đối không ngăn trở."
Có như vậy thì hắn sẽ không lo lắng nàng có ý nghĩ xấu với hắn, đến lúc đó lại dính lấy mà không thả người.
Tạ Chinh: ". . . Cũng không cần như thế."
Hắn nheo mắt hỏi lại lần nữa: "Tâm nguyện của cô nương là gì?"
Phàn Trường Ngọc nghĩ nghĩ, nói: "Ta nghĩ sẽ đem chuồng lợn do phụ thân ta lưu lại sớm gầy dựng lên, về sau tốt nhất có thể nuôi được một trăm con lợn."
". . ."
Nguyện vọng này thật đúng là giản dị tự nhiên, đồng thời lại có liên quan tới lợn.
Tạ Chinh trầm mặc hai hơi thở: "Tâm nguyện của cô nương có thể lớn hơn một chút."
Trong lòng Phàn Trường Ngọc tự nhủ một trăm con lợn, chí ít cũng đáng hơn một trăm lượng, thiết lập một ngôi nhà hai gian ở trên trấn bất quá chỉ mới hơn trăm lượng, nguyện vọng này nhỏ như thế nào?
Nàng không có lương tâm mà nói ra một con số: "Vậy, hai trăm con?"
Tạ Chinh: ". . ."
Thôi, tương lai hắn sẽ cho nàng thêm chút ngân lượng đi.
Phàn Trường Ngọc thấy hắn trầm mặc, nghĩ rằng bản thân nàng giở công phu sư tử ngoạm hơi quá, lúng túng nói: "Người xưa thường nói, cứu một mạng người, còn hơn.. còn hơn xây một tòa tháp, ta kỳ thật cũng không cần huynh báo ân. . ."
Tạ Chinh nghe nàng nói câu "Cứu một mạng người, còn hơn xây bảy tòa tháp" kia, mi mắt khẽ giật một cái, đánh gãy lời nàng: "Ta sẽ nhớ kỹ ân tình của cô nương."
Hắn đã nói như vậy, Phàn Trường Ngọc cũng không muốn tiếp tục cái đề tài này nữa, hỏi: "Cái kia. . . Đã đồng ý giả ở rể, huynh còn muốn hỏi ta điều gì nữa không?"
Người ngồi gần cửa sổ chỉ nhàn nhạt lắc đầu, tựa hồ cũng không đem chuyện ở rể này để ở trong lòng.
Phàn Trường Ngọc ngẫm lại cảm thấy cũng có nhiêu đó, dù sao đều là giả, hai người cũng không phải thật sự thành thân, nếu đem hết mười tám đời tổ tông của đối phương đều nói ra hết thì rõ ràng hoàn toàn không cần thiết.
Nàng nói: "Đại hôn có thể sẽ vội một chút, xem chừng trong hai ngày tới."
Tạ Chinh chỉ nói: "Nàng an bài là được."
Hàng lông mi như lông quạ của hắn nửa rủ xuống, che đi tooàn bộ đôi mắt đen sâu: "Nhưng văn thư hộ tịch của ta cũng đã sơn tặc lấy đi, nghĩ cần phải đến quan phủ bổ sung hộ tịch mới được."
Phàn Trường Ngọc nói: "Cái này không khó, huynh đã ở rể nhà ta, quay đầu cứ thêm hộ tịch vào nhà ta là được."
Đôi bên đều đã đạt được thỏa thuận, Phàn Trường Ngọc cũng không ở lại thêm nữa, đứng dậy trở về trù bị chuyện thành thân.
Trước khi đi nhìn thấy bát canh phổi lợn kia còn chưa uống xong, nhắc nhở: "Canh cũng nguội rồi, huynh uống nhanh đi."
Tạ Chinh: ". . . Ừm."
Nàng dường như không biết được hương vị canh phổi lợn do nàng nấu rất kỳ quái sao?
Trong phòng chỉ còn lại một mình Tạ Chinh, hắn mở cửa sổ ra, nhìn bầu trời trong vắt sau cơn bão tuyết, màu mắt dần dần tối lại.
Cái vị đến tiếp nhận binh quyền của hắn chính là một con chó điên, nếu không tìm thấy thi thể của hắn, sợ là chẳng mấy chốc sẽ tra rõ lưu dân chạy đến các châu phủ ở phụ cận.
Hắn có thể ngụy tạo danh tính, nhưng không thể giả mạo văn thư hộ tịch, nếu quan phủ Tế châu bắt đầu điều tra lưu dân không có hộ tịch, chẳng mấy chốc hắn sẽ bị bại lộ.
Theo luật pháp của bản triều, nếu là ở rể thì có thể cải sang hộ tịch ở rể.
Đây chính là nguyên nhân chân chính hắn đồng ý giả ở rể .
Về phần nữ tử kia. . .
Tầm mắt hắn rơi vào bát canh phổi lợn ở phía dưới. Hắn đã chuẩn bị cho nàng một tâm nguyện, chuyện giả ở rể này nàng cũng có mưu đồ, cũng không tính là thiệt thòi cho nàng.
Nhớ tới câu nàng câu kia đương nhiên nói ra "Vì huynh đẹp mắt", lông mày đẹp đẽ của hắn vô thức cau lại.
A, nông cạn.
Hắn đặt ngón tay lên môi huýt một tiếng sáo, không cần đợi lâu, một con Hải Đông Thanh lông trắng muốt từ trên không trung lao xuống thẳng xuống dưới, vững vàng đậu trên bệ cửa sổ.
Tạ Chinh cầm chén đưa tới: "Ăn hết."
Hải Đông Thanh dùng cặp mắt như hạt đậu đen nhìn bát phổi lợn đã nấu chín, quật cường quay đầu đi.
Ánh mắt của Tạ Chinh đảo qua, Hải Đông Thanh mới ủy ủy khuất khuất mổ một miếng gan lợn mà nuốt xuống.
–
Cũng thật trùng hợp, ngay khi Phàn Trường Ngọc bên này vừa thương lượng xong việc giả ở rể, Vương bộ đầu liền phái người bí mật báo tin cho nàng biết, nói rằng Phàn đại thật sự đã tìm người viết đơn kiện chuyển tới nha môn, chỉ sợ ít ngày nữa sẽ đưa lên thẩm tra xử lí án này.
Lão phu thê nhà Triệu thợ mộc biết được việc này thì gấp đến độ ngoài miệng như rộp lên, Phàn Trường Ngọc ngược lại vẫn giữ được vẻ bình thản, nói: "Mọi thứ ở đại hôn đều làm đơn giản, đến lúc đó chỉ cần mời hàng xóm láng giềng đến cùng ăn một bữa cơm, cũng để báo cho mọi người cháu cũng có thể kén rể."
Vì không cho lão phu thê quá mức lo lắng, cũng tránh cho người bên ngoài nhìn ra sơ hở, nàng tạm thời cũng không nói cho họ biết việc kén rể này là giả.
Triệu đại nương phiền não nói: "Nhưng hỉ phục sẽ không kịp làm . ."
Phàn Trường Ngọc không coi trọng lắm: "Chỉ cần mặc váy đỏ là được rồi, đúng không ạ?"
Số bạc do nàng bán thịt lợn và số bạc được bồi thường sau vụ quấy nháo của sòng bạc ngày hôm đó, cộng lại cũng chỉ có ba lượng, chút tiền ấy dù sao cũng phải chi tiêu một cách khôn ngoan.
Bất quá nàng vẫn còn xiêm y mới, nhưng người chuẩn bị ở rể không có, y phục của hắn vốn đã bị đao kiếm chém rách nát hết, trong thời gian dưỡng thương đều chỉ lấy kiện áo cũ rộng rãi của Triệu thợ mộc khoác ngoài, đến ngày thành thân cũng phải may cho hắn một bộ xiêm y mới.
Phàn Trường Ngọc cắn răng bỏ ra nửa quan tiền, đi đến tiệm vải một loại vải màu đỏ sậm, giao cho nương tử thợ may trong ngõ may cho hắn một bộ xiêm y mới.
Phàn Trường Ngọc cũng đã cân nhắc khi mua chất liệu màu đỏ sẩm này, vì có thể làm hỉ phục trong ngày thành thân, bình thường cũng có thể mặc như xiêm y bình thường.
Nương tử thợ may nghe nói Phàn Trường Ngọc muốn thành thân, cười nói chúc những lời tốt đẹp, biết được trong nhà của Phàn Trường Ngọc cũng không dễ dàng gì, vô luận như thế nào cũng không chịu nhận tiền công, chỉ nói may bộ hỉ phục này xem như là lễ vật.
Nhưng về kích thước cần phải đi đo lường.
Phàn Trường Ngọc có ý định nhờ Triệu đại thúc hỗ trợ, nhưng Triệu đại thúc đã đi ra ngoài giúp đỡ chọn mua những đồ cần thiết cho đại hôn, nàng đành phải tự mình đi lên gác xếp: "Ngày thành thân hôm đó huynh không có xiêm y tươm tất, ta đò lường kích cỡ của huynh để cho người ta may cho huynh một bộ."
Tạ Chinh đành gật đầu nghe lời.
Bởi vì muốn kích thước chính xác hơn, hắn không có khoác chiếc áo cũ của Triệu thợ mộc, chỉ mặc một chiếc áo bên trong đưa lưng về phía Phàn Trường Ngọc.
Phàn Trường Ngọc giang rộng ngón cái và ngón trỏ, đo từ vai trái đến vai phải, cách một tầng xiêm y mỏng manh, lòng bàn tay nàng chạm vào da thịt ấm áp săn chắc của hắn.
Mặc dù trước đó hắn trọng thương ho ra máu, nàng cũng từng giúp hắn vỗ lưng thuận khí coi như đã từng tiếp xúc qua, nhưng lúc ấy tính mạng nguy cấp, nàng tâm vô tạp niệm, lúc này hai người không ai nói lời nào, bên trong căn phòng yên tĩnh có thể nghe được hô hấp của đối phương, không hiểu vì sao lại khiến nàng cảm thấy có chút thẹn thùng.
Một mặt nàng sợ đối phương lại hiểu lầm nàng có ý đồ xấu với hắn, tận lực giảm bớt tiếp xúc thân thể, một mặt nàng cố gắng xem nhẹ đầu nhiệt độ truyền đến ngón của nàng, chuyên tâm nhớ kỹ kích thước.
"Một thước năm." Đo kích thước xong, nàng vội vàng lấy chiếc áo cũ kia đưa cho Tạ Chinh, để hắn phủ lên, có vài phần ý tứ tránh còn không kịp.
Trong lòng nàng thầm thân, nam nhân này nhìn thì gầy gò, không nghĩ tới vai và lưng lại rộng rãi như vậy, kích thước y phục so với phụ thân nàng cũng không chênh lệch bao nhiêu.
Trước khi đi nàng cũng nói đại khái với đối phương quá trình ngày thành thân: "Đại hôn định vào chiều mai, huynh xuống lầu không tiện, đến lúc đó sẽ nhờ Triệu đại thúc cõng huynh xuống dưới."
Hôn nhân "mờ nhạt", hoàng hôn chính là giờ lành.
Đối phương không biết vì sao, lại đơn giản từ chối gọn gàng: "Không cần, ta tự chống nạng xuống lầu."
Phàn Trường Ngọc lo lắng nói: "Vậy vết thương có thể bị rách hay không?"
"Không sao."
Phàn Trường Ngọc thấy hắn kiên trì như vậy liền thuận theo hắn, về nhà tiếp tục trù bị đại hôn.
Mở tiệc chiêu đãi khách nhân là không thiếu được, nàng chi ra lượng bạc đi mua một con lợn, Triệu đại nương phụ trách việc bếp núc giúp nàng đi sang nhà hàn xóm, mời thẩm tử giỏi nấu ăn ngày mai tới hỗ trợ.
Ngoài ra, còn có kẹo cưới và bánh ngọt cũng phải chuẩn bị một chút.
Nói là tất cả đều làm đơn giản, nhưng tính tổng hết các khoản chi tiêu, ba lượng bạc trong tay nàng đã tiêu hết không thừa một văn.
Phàn Trường Ngọc bận đến giờ Hợi cũng không kịp thở, dưới gối Triệu đại nương không có nhi nữ, xem nàng như khuê nữ của bà mà quan tâm, đi theo giúp nàng trù bị hôn lễ, bận rộn tứ phía.
Chờ Trường Ninh ngủ say, Triệu đại nương thần thần bí bí kín đáo đưa cho nàng một quyển sách nhỏ.
Phàn Trường Ngọc liếc mắt qua một lần liền nhanh chóng khép lại, nửa xấu hổ nửa là quẫn bách: "Huynh ấy bị thương thành ra như vậy, cái này không cần đâu..."
Triệu đại nương trừng nàng một chút: "Luôn có thời điểm dùng được."
Phàn Trường Ngọc đành phải cắn răng nhận lấy quyển sách.
Nương tử thợ may rất khéo tay, đêm hôm ấy liền may xong một bộ hỉ phục đưa tới.
Phàn Trường Ngọc vốn chỉ làm cho Tạ Chinh một bộ, không nghĩ tới nương tử thợ may đã nghĩ trăm phương ngàn kế tiết kiệm vải lẻ, cũng may cho nàng một bộ cùng màu.
Nương tử thợ may cười nói: "Đại hôn sao có thể mặc xiêm y khác nhau, đại nương thấy nguyên liệu còn lại có thể may cho cháu một bộ, nên đẩy nhanh tốc độ mà làm, tay nghề không tốt nhưng đừng ghét bỏ."
Phàn Trường Ngọc trước đã từng may y phục ở chỗ đại nương, có lưu lại kích thước.
Phàn Trường Ngọc trong lòng cảm xúc ngổn ngang: "Đa tạ Phương di."
Nương tử thợ may thúc giục nói: "Nhanh đi đổi để cho ta và đại nương cháu nhìn thử một cái, nếu không vừa người, bây giờ còn có thể sửa lại."
Vải vóc không đủ, nương tử thợ may đã cắt bộ hỉ phục rất đơn giản, so với xiêm y bình thường cũng không khác nhau lắm, nhưng kiểu dáng rất tự nhiên hào phóng.
Phàn Trường Ngọc đi vào nhà thay xiêm y bước ra, Triệu đại nương và nương tử thợ may đều nói trông rất ổn, nương tử thợ may trêu ghẹo nói: "Ngày mai đắp thêm khăn voan, liền trở thành tân nương tử xinh đẹp như hoa !"
Phàn Trường Ngọc hỏi: "Đã là kén rể, khăn voan kia không phải nên cho tân lang đội lên sao?"
Nương tử thợ may và Triệu đại nương đều không nhịn được cười: "Cháu, nha đầu này. . ."
Phàn Trường Ngọc chỉ đơn giản là hiếu kì, dù sao nếu thật để cho người kia đắp khăn voan lên đi ở rể nhà mình, nàng sợ đối phương sẽ trở mặt ngay tại chỗ.
Nhắc đến tân lang, nương tử thợ may tò mò: "Nghe nói tân lang kia là do cháu cứu về từ Hổ Sát Khẩu, dáng dấp có tuấn tú hay không?"
Phàn Trường Ngọc còn chưa kịp mở miệng, Triệu đại nương trước hết thay nàng trả lời: "Ngày mai đại hôn chẳng phải có thể nhìn thấy hay sao?"
Nương tử thợ may cười nói đúng, lại trêu ghẹo hai câu mới quay trở về nhà đi.
Khi Triệu đại nương một mình nói chuyện với Phàn Trường Ngọc, nghĩ đến khuê nữ ngày mai đã lập gia đình, lại không nhịn được thay nàng chua xót: "Những khuê nữ nhà đại phú hộ kia, khi thành thân sẽ được người khiêng từ lầu các xuống, ngồi lên kiệu hoa một đường thổi sáo đánh trống đi về nhà chồng. . ."
Phàn Trường Ngọc không có thương cảm, ngược lại nhớ tới lời nàng nói với Ngôn Chính, ngày mai nhờ Triệu đại thúc cõng hắn xuống lầu, hắn lạnh lùng cự tuyệt nàng ngay tại chỗ.
Nguyên do hắn cự tuyệt, không phải là do những điều này chứ?
-
Một đêm ánh đèn chậm chạp vẫn chưa tắt, ngoại trừ Phàn gia, còn có Tống gia cách đó vài hộ.
Tống mẫu ban đêm đi vệ sinh thì thấy trong phòng của nhi tử vẫn sáng đèn, gõ cửa nói: "Nghiễn ca nhi, đã trễ như vậy, nên nghỉ ngơi rồi."
Trong phòng truyền ra tiếng nói ôn hòa của nam tử: "Đọc xong quyển này con sẽ đi ngủ."
Tống mẫu nửa đau lòng nhi tử nhưng nửa là vui mừng, nói câu "Đừng xem quá muộn" xong thì trở về phòng.
Trong phòng, bóng nến sáng ngời, Tống Nghiễn cầm quyển sách trong tay cả nửa ngày chưa lật sang trang tiếp theo, nghiên mực và bút sớm đã bị đổ nhào trên mặt đất, một căn phòng bừa bộn.
Bàn tay cầm quyển sách siết chặt đến mức các đốt ngón tay trắng bệch.