Hầu Phu Nhân Và Đao Mổ Lợn

Chương 138



Chờ khi Quách bách hộ rời đi, Tạ Ngũ nói với Phàn Tiểu Linh: "Chúc mừng đội trưởng!"
Bây giờ nếu nàng thăng chức, có thể nói dưới trướng cũng có một đám có thể dùng.
Phàn Tiểu Linh mệt mỏi xoa xoa mi tâm, nói: "Đây là bản lĩnh gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, thật đúng không phải là điều mà người bình thường có thể học được."
Tạ Ngũ chỉ cười: "Đội trưởng hiện là đang thăm dò trong quân doanh để lôi kéo nhân mạch."
Phàn Tiểu Linh mở to mi mắt nhìn hắn ta: “Những lời khi vừa mới trở về doanh trại ta đã nói với ngươi, cũng không phải là lời khách khí, ngươi và tiểu Thất, ta đều sẽ nâng làm thân binh.”
Nói xong, không đợi Tạ Ngũ trả lời, liền phân phó: "Ta có chút đau đầu, ngươi đi xuống trước đi."
Tạ Ngũ liếc nhìn Phàn Tiểu Linh, cuối cùng cũng lùi ra ngoài.
Phàn Tiểu Linh ngồi một mình thất thần, nàng mơ hồ có thể thấy được tương lai mình phải đối mặt còn phức tạp hơn nhiều.
Nhưng để điều tra rõ chân tướng năm đó, nàng nhất phải đến gần trung tâm quyền lực hơn.
Khóe mắt nàng liếc qua thanh mạch đao được đặt trên giá binh khí, nhớ tới lời Tạ Ngũ nói: “Đồ vật Hầu gia đã cho đi sẽ không lấy lại”, trong lúc nhất thời, tâm trạng của nàng lại có chút hỗn loạn.
Nếu lúc đó không phải nàng phát giác được mà đuổi theo mình, có lẽ hắn đã lặng lẽ bỏ đi.
Lời nói kia của Tạ Ngũ, chính là sợ nàng sẽ trả lại tất cả những thứ mà hắn đã tặng về sao?
Trên đường trở về, nỗi chua xót thật vất vả mới kìm nén được, lại lan tỏa trong đáy lòng.
Phàn Tiểu Linh không muốn để bản thân chìm đắm trong những cảm xúc tồi tệ đó thêm nữa, quả thật đầu của nàng đang rất nhức nhối vì tiếp nhận quá nhiều tin tức bùng nổ, cho nên định lên trên giường chợp mắt một hồi.
Trong lúc vô tình nàng chạm vào bạc vụn dưới gối, nhớ tới trước khi xuất chinh tiểu binh trong đội ngũ của minh đã đem bạc đến cho nàng trong nháy mắt liền không buồn ngủ nữa.
Trước đó khi nàng tỉnh lại, Tạ Chinh giả làm tiểu Ngũ có nói qua với nàng, trong đội ngũ có mười ba người chiến tử, mười bảy người bị trọng thương.
Lúc ấy nàng định đi xem những người đã đi theo nàng lúc đó, nhưng không khéo Hạ Kính Nguyên đã phái người đến tìm nàng, cho nên mới chậm trễ việc này.
Phàn Tiểu Linh trực tiếp đi gọi Tạ Ngũ, mang theo điểm tâm thuốc bổ do những bách hộ kia mang cho nàng, đi về phía doanh trại.
Nhóm tiểu binh không có được tin tức nhanh nhạy bằng đám người Quách bách hộ, nhưng rõ ràng khi phong thưởng đưa xuống, sợ rằng Phàn Tiểu Linh có thể được trực tiếp được phong làm tướng.
Không phải bọn họ không muốn thân cận, mà là hai ngày trước Phàn Tiểu Linh ngủ mê không tỉnh, hôm nay tỉnh lại, lại bị Hạ Kính Nguyên gọi đi, thật vất vả mới trở về, đám bách hộ lại đến lấy lòng trước, làm sao tới lượt bọn họ.
Cho nên khi bọn họ nhìn thấy Phàn Tiểu Linh đi tới, từng người đều vô cùng kinh ngạc, loạng choạng gọi một tiếng: "Đội... Đội trưởng." . T𝗿ờ uⅿ t𝗿uⅿ hu𝙮ề𝘯 t𝗿ùⅿ -- t𝗿ùⅿt𝗿u𝙮 ệ𝘯﹒𝒱𝘯 --
Lều trướng của đại quân đều là giường chung, một quân trướng có thể chứa hai mươi lăm người, hơi chật chội, nhưng dù sao cũng là đánh trận, điều kiện ở đâu cũng không khá hơn là bao.
Một vài chiếc giường bị bỏ trống, hiển nhiên là của những tiểu binh đã chiến tử.
Trong trướng không có bàn, nơi duy nhất để đồ đạc là giường quân dụng, những thứ mà Phàn Tiểu Linh mang đến đều được tiểu binh đặt lên những giường quân dụng bỏ trống.
Phàn Tiểu Linh hỏi: "Đây là giường của ai?"
Một tiểu binh bên cạnh bị treo một cánh tay, đầu quấn băng gạc lập tức đỏ bừng mắt, toét miệng nói: “Hồi đội trưởng, là của Cát Ma Tử, là đồng hương của thuộc hạ, hắn… hắn có thể đã bị giẫm nát ở trên chiến trường, hai ngày này thuộc hạ không tìm được t.h.i t.h.ể của hắn."
Nói đến đoạn sau, tiểu binh kia dùng cánh tay còn lành lặn lau nước mắt, giọng run run đến nghẹn ngào.
Phàn Tiểu Linh hỏi: “Trong nhà hắn còn có ai không?"
Tiểu binh trả lời: "Còn có mẫu thân và muội muội của hắn."
Phàn Tiểu Linh nói: "Chờ được phong thưởng và bạc trợ cấp ban xuống, trong bạc thưởng của ta lấy ra một phần mang đến gửi cho người nhà của hắn."
Nàng nhìn những binh lính khác trong lều trướng, hứa hẹn nói: “Mọi người ở đây cũng vậy, bất kể sau này ai chết, phụ mẫu huynh đệ tỷ muội của người đó, cũng chính là phụ mẫu huynh đệ tỷ muội của chúng ta, chúng ta sẽ cùng nhau nuôi dưỡng bọn họ. "
Những lời này khiến cho không ít tiểu binh rơi lệ, khàn giọng kêu lên: "Được!"
Không biết có phải ngày đó tấm hộ tâm nàng đưa ngày đó có tác dụng hay không, tiểu binh lúc trước nhờ nàng giữ quân lương thật là còn sống sót trở về, trên người chỉ bị thương nhẹ.
Phàn Tiểu Linh trả lại số bạc vụn cho hắn ta, nói: "Về sau ngươi cũng đừng sợ song thân mình không ai hỗ trợ nuôi dưỡng."
Tiểu binh kia tiếp nhận lại bạc vụn, xấu hổ nhếch miệng cười cười, mắt đỏ hoe đáp lời được, rồi đem tấm hộ tâm trả lại cho Phàn Tiểu Linh.
Phàn Tiểu Linh nói: "Ngươi có thể giữ, ta cũng không cần đến."
Tiểu binh kia lại nói cảm tạ, trong ánh mắt hâm một của đám đồng đội, hắn ta coi đem tấm hộ tâm như bảo bối cất đi.
Những người có lá gan lớn hơn một chút, sốt sắng hỏi: “Đội trưởng, vậy sau khi ngài thăng quan, chúng thuộc hạ còn có thể đi theo ngài không?” Phàn Tiểu Linh nói: "Tất nhiên là đi theo ta."
Trong trận chiến này, tuy bọn họ đánh bại được quân Sùng châu, nhưng vẫn là thắng trong hung hiểm.
Hạ Kính Nguyên bị b.ắ.n lén trúng tên, bị phản tặc Sùng châu đồn đại là tử trận, khiến cho quân Tế châu bị loạn quân tâm, có thể nói là tổn thất nặng nề.
Nếu không phải cuối cùng may mắn g.i.ế.c được Trường Tín vương, ngày đó hươu c.h.ế.t vào tay ai, thật sự rất khó nói.
Nàng có thể nhân lúc Trường Tín vương không chuẩn bị đ.â.m Trường Tín vương một đao, đại khái là bởi vì sau khi Trường Tín vương phát hiện nàng là nữ tử, cho nên liền có ý khinh miệt không coi trọng nàng.
Ngày đó sau khi phản tặc chật vật lui về giữ thành, hai ngày này vẫn luôn đóng chặt cửa thành không ra, nghe nói bên trong thành là đại công tử Trường Tín vương đang tạm thời nắm quyền.
Hạ Kính Nguyên không rèn sắt khi còn nóng, không hạ lệnh tiếp tục mạnh mẽ tấn công thành, một là thương thế của ông ta thật sự không lạc quan, hai là tình hình quân Tế châu mặc dù lúc đó tốt hơn phản tặc Sùng châu trong thành hơn một chút, nhưng cũng không tốt hơn là bao, binh lực bị tổn hại nặng nề, cần phải tạm thời tĩnh dưỡng.
Trong lúc này không đủ binh lực, cho dù Phàn Tiểu Linh được thăng lên, cũng sẽ không trực tiếp phái đội nhân mã khác tới chỗ nàng, phần lớn trường hợp đều là đội quân này sẽ được phái tới một vị tướng nào đó trong quân.
Có câu trả lời khẳng định của Phàn Tiểu Linh, những tiểu binh rõ ràng đã yên tâm hơn nhiều, như thể bọn họ cảm thấy chỉ cần đi theo nàng, việc ra chiến trường sẽ không phải là một chuyện đáng sợ như vậy nữa.
Trong lòng Phàn Tiểu Linh có nhiều cảm xúc lẫn lộn, nàng cẩn thận hỏi thăm tình hình của từng thương binh dưới quyền mình, đồng thời cũng cẩn thận ghi nhớ tên của từng tiểu binh tử trận kia.
Sau khi đi ra khỏi doanh trại, nàng chậm rãi thở ra một hơi nặng nề, nhìn bầu trời xa xăm, ánh mắt càng thêm kiên định.
Càng biết được sự tàn khốc trên chiến trường và nỗi chua xót của tiểu binh phía dưới, nàng càng không thể chấp nhận được trận chiến Cẩm châu mười bảy năm trước là một âm mưu.
Thanh danh của Thái tử Thừa Đức và Tạ tướng quân cho đến nay vẫn được dân gian ca ngợi.
Cái c.h.ế.t bi thảm của một vị trữ quân và một vị trụ cột nước nhà khiến cho người người thương tiếc, nhưng những tướng sĩ đã uổng mạng trên chiến trường năm đó, trong nhà cũng có những người đang chờ đợi bọn họ trở về.
Chân tướng không nên bị chôn vùi bởi những âm mưu quỷ quyệt của những người quyền thế kia.
-
Khang thành.
Những đám mây đen che phủ toàn thành, giống như một cơn giông bão.
Gió lạnh thổi tung ngọn cờ trên cửa thành, bức tường thành trơ trọi dưới những đám mây giông cuồn cuộn càng lộ ra vẻ thấp bé yếu ớt.
Hình như có những hạt mưa li ti đập thẳng vào mặt, càng thêm lạnh lẽo.
Tên phó tướng tại ngay lỗ châu mai trên tường thành nhìn xuống một mảnh đen kịch phía dưới, nhìn uy thế kiêu ngạo của Tạ gia quân Yến châu không thua gì mây giông, tiếng nói cũng bắt đầu run lên: “Thế… Thế tử, có tin từ Sùng châu bên kia truyền đến, vương gia đã đi, thành Sùng châu chỉ sợ ít ngày nữa sẽ bị công phá, Khang thành không nghi ngờ lại..."
"Hắn tấn công, chúng ta phòng thủ."
Người bên cạnh nói những lời này không chút thăng trầm, quai hàm tái nhợt trong gió lạnh mưa phùn có chút lạnh buốt.
Trong một khoảnh khắc, mọi người không thể biết liệu hắn ta thờ ơ chấp nhận số phận của mình, hay vẫn là có dự tính trước.
So với lần trước, Tùy Nguyên Thanh tựa hồ đã gầy gò đi không ít, quầng thâm xanh đen dưới mắt càng đậm hơn, tròng trắng mắt nổi tơ m.á.u đỏ ngầu.
Tên phó tướng biết trời mưa to sẽ không có ưu thế công thành, nhưng trấn giữ đối diện chính là Vũ An hầu, bất luận như thế nào ông ta cũng không thể quyết định được.
Vũ An hầu luôn nổi danh dụng binh quỷ quyệt, binh pháp dùng cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy trên binh thư, thậm chí còn có lời đồn, chiến thuật mà Vũ An hầu dùng tới trong những trận chiến kia, hoàn toàn có thể viết ra bộ binh thư khác.
Tên phó tướng cẩn thận quan sát bên ngoài từ lỗ châu mai, đã thấy quân Yến châu bên dưới căn bản không có mang theo thang mây để công thành.
Đội quân kéo dài như thiết đen kia vượt ra ngoài phạm vi cung tên trên lầu thành, dẫn đầu là binh lính b.ắ.n nỏ, những cái nỏ kia cánh tay bình thường không thể kéo được, vì vậy những binh lính b.ắ.n nỏ chỉ có thể nằm trên mặt đất, lấy lực đạo từ eo và chân đạp ra, phụ tá ở bên trên đặt ba mũi tên vào khe đựng tên, khi đề bắn, liền như mưa sao băng bay về lầu thành.
Những tiểu tốt trông giữ ở lỗ châu mai trên lầu thành thậm chí không kịp phản ứng, đã bị tên b.ắ.n xuyên qua.
Tuy rằng cái này uy lực không bằng sàng nỏ* có thể trực tiếp b.ắ.n xuyên qua tường thành, nhưng có thể đả thương người trong phạm vi này, uy lực của nó lại vượt trội hơn nhiều so với cung tên thông thường.
*sàng nỏ: loại nỏ máy b.ắ.n tầm xa và lực b.ắ.n cực mạnh
Tên phó tướng sợ đến tái mặt, lôi kéo Tùy Nguyên Thanh còn ở trên lầu thành chạy trối chết, ông ta hoảng loạn nói: "Thế tử, không ổn rồi! Vũ An hầu muốn trực tiếp công kích!"
Một nơi dưới cửa thành, phía sau trận nỏ và phía trước kỵ binh, có một chiếc chiến xa đang đậu.
Công Tôn Ngân bắt chước các bậc tiền nhân cầm quạt lông trong tay, mặc trường bào trắng với ống tay áo phất phơ trước gió mạnh trên chiến trường, phảng phất trông như một vị tiên nhân.
Hắn ta liếc nhìn đám mây đen dày đặc tụ lại nửa bầu trời, rồi nhìn sang người bên cạnh, từ người đến ngựa đều lộ ra vẻ lạnh lùng sát khí, tự hỏi: “Sắp mưa rồi, còn muốn tấn công Khang thành, cũng không vội một hai ngày, làm sao phải nhất định muốn so binh lực xuất binh khi này?"
Chiến mã Đại Uyển vó đen mà Tạ Chinh đang ngồi không ngừng dậm móng hai cái, Tạ Chinh một tay cầm trường kích, trong lòng bàn tay quấn một miếng gạc mỏng, mưa bụi tiếp xúc với lưỡi đao thiết đen tạo ra một vệt ướt mờ.
Hắn thờ ơ liếc nhìn tầng lầu Khang thành cách đó hơn mười trượng, đầu hung thú trên vai trợn mắt dữ tợn, khiến lông mày của hắn càng thêm hung ác: "Trước khi giông tố giáng xuống, phải dẹp xong Khang thành."
Công Tôn Ngân không khỏi lại liếc hắn một cái, hắn biết người này vẫn luôn ngông cuồng, nhưng không nghĩ tới hắn lại ngông cuồng đến như vậy.
Nhớ lại lúc hắn từ Sùng châu trở về, nhìn hắn tựa hồ vẫn như trước, nhưng hành động khắp nơi lại khác thường, hắn ta đột nhiên cau mày nói: “Sao ta cảm thấy, ngươi đánh trận này giống như để trút giận?”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.