Hầu Phu Nhân Và Đao Mổ Lợn

Chương 137



Mặt trời ẩn hiện trong tầng mây, gió thổi lau sậy hai bên sườn dốc thoai thoải, tua bông sậy vàng nhạt rủ xuống, giữa những đợt sóng lau sậy trên núi có một bóng dáng thiếu nữ cưỡi ngựa càng lúc càng xa, cuối cùng biến thành một chấm nhỏ màu đỏ nâu.
Tạ Chinh giữ ngựa đứng tại chỗ, mái tóc lòa xòa trên trán cũng vì gió nhẹ mà bay phần phật, dưới mái tóc lòa xòa là một đôi mắt đỏ ngầu như con ngươi giăng đầy mạng nhện màu máu.
Điểm đỏ nâu phía xa kia, cuối cùng cũng biến mất ở chỗ sâu trong con ngươi nhuốm tơ máu.
Trên mặt hắn không có bất kỳ cảm xúc nào, khi kéo dây cương quay đầu ngựa, hắn còn nhẹ hô "Giá" một tiếng như không thèm quan tâm, chiến mã bắt đầu chạy nước chậm về hướng ngược lại.
Tay cầm dây cương có gân xanh nổi gồ lên, nhìn kỹ thì dây cương đã dính một lớp đỏ hồng, rõ ràng lòng bàn tay đã bị năm ngón tay xé rách.
-
Phàn Tiểu Linh mạnh mẽ vung roi, ngựa phi nước đại một đường, cho đến khi trước sau không còn bóng người nữa mới dừng lại.
Trong thời tiết không nóng cũng không lạnh, ngay cả gió cũng lặng, chỉ có những bông sậy nhung trên tua sậy bị gió thổi nhè nhẹ.
Nàng ngồi trên lưng ngựa, ngẩng đầu nhìn trời đất rộng lớn, thở hồng hộc, trong lòng như bị chì đè nặng, nặng đến mức không thở nổi.
Ngoại trừ khi phụ mẫu nàng qua đời, nàng chưa bao giờ cảm thấy bất lực như vậy.
Ngoại tổ phụ là tội nhân bị người trong thiên hạ mắng chửi mười bảy năm, nếu không rửa sạch được oan khuất này, có thể trở thành tội nhân thiên cổ.
Người phụ thân mà nàng đã từng kính ngưỡng nhất, lại là người của Ngụy Nghiêm, thậm chí khi ở rể nhà mẫu thân nàng lúc trước có thể cũng là một âm mưu.
Thái tử Thừa Đức, Tạ tướng quân cùng với hàng vạn binh sĩ đều c.h.ế.t thảm khi thành bị phá ở Cẩm châu, đều là bởi vì viện quân và lương thực đưa đến chậm trễ.
Tất cả những nhân mạng này đều áp lấy khiến Phàn Tiểu Linh cảm thấy cả người mê mang.
Tất nhiên nàng tin rằng phụ thân nàng không thể làm ra chuyện hồ đồ như vậy, nhưng trước khi tìm được chứng cứ xác thực, sự tin tưởng của riêng một mình nàng không có chút lợi ích nào.
Đối mặt với một đại tội thiên cổ này, làm sao nàng lại an tâm không lo lắng cho được? . Đọc t𝗋uyệ𝐧 tại { T𝗋𝗨𝐦T𝗋u yệ𝐧﹒𝑉𝐧 }
Cho dù ngửa đầu lên, nước mắt cũng không tự chủ được từ khóe mắt lăn xuống, lướt qua gò má, rơi xuống mảnh đất hoang vu cằn cỗi này.
Nàng biết không nên trách Tạ Chinh không tin nàng, nhưng nàng vẫn không khỏi khổ sở.
Phàn Tiểu Linh chật vật đưa tay ra lau gò má, cuối cùng khóc lên thành một tiếng "Hà".
Chiến mã nàng ngồi tựa như hiểu được tâm trạng của chủ nhân lúc này, lại không đi về phía trước thêm nữa, một người một ngựa cứ như vậy đứng trong cánh đồng hoang với lau sậy bồng bềnh, chỉ còn lại tiếng khóc khản cổ.
-
Khi Phàn Tiểu Linh trở lại doanh trại, ngoại trừ mí mắt có chút ửng đỏ, trên mặt đã không nhìn ra dấu vết đã từng khóc qua.
Tạ Ngũ nóng lòng đợi ở cửa doanh trại, nhìn thấy Phàn Tiểu Linh trở về, hắn ta do dự một chút, sau đó vẫn như trước đi lên giúp Phàn Tiểu Linh dắt ngựa, thận trọng gọi: "Đội trưởng."
Phàn Tiểu Linh xuống ngựa, sắc mặt bình thường đi về phía doanh trại, cách cửa trạm canh gác ở xa, nàng mới hỏi: “Huynh ấy để ngươi ở lại sao?”
Giọng nàng hơi khàn, nhưng ngoại trừ điều này ra, không nghe ra được có gì bất thường.
Tạ Ngũ nghe xong liền đoán được chắc chắn nàng đã đuổi kịp Tạ Chinh, nói: "Khi Hầu gia để cho thuộc hạ và A Thất đi theo đội trưởng đến Sùng châu, chúng thuộc hạ sẽ không bị triệu hồi về."
Phàn Tiểu Linh dừng chân lại, Tạ Ngũ giải thích nói: "Với Hầu gia, đã tặng đồ cho người, sẽ không lấy trở về."
Hắn ta nhìn Phàn Tiểu Linh, có chút lúng túng nói: "Nếu đội trưởng không muốn thuộc hạ và A Thất ở lại, chúng thuộc hạ rời đi cũng chỉ có thể tiếp tục tòng quân, từ tiểu binh đi lên."
Phàn Tiểu Linh cụp mắt xuống, không ai biết lúc này nàng đang suy nghĩ gì, một lúc sau mới nói: “Vậy hai người các ngươi lưu lại đi.”
Dừng một chút, nàng nói thêm: "Ta có được phần phú quý, cũng sẽ không mất phần của các ngươi."
Tạ Ngũ vội vàng ôm quyền: "Theo đội trưởng chinh chiến trên sa trường, bảo vệ bách tính một phương được bình an, chính là chí hướng của chúng thuộc hạ."
Phàn Tiểu Linh vỗ vai hắn ta, cũng không nói gì nữa.
Vải quấn trên tay nàng không còn dày như trước, trước mắt đôi tay có thể cử động nhẹ nhàng.
Những lời kia của Tạ Ngũ, chính là để chấm dứt hoàn toàn mong muốn của nàng về việc đuổi hắn ta và Tạ Thất.
Cho đến bây giờ, nàng vẫn chưa tìm thấy một thân binh nào trong quân có thể so sánh được với Tạ Ngũ và Tạ Thất, bọn họ đã đi theo bên cạnh Tạ Chinh nhiều năm, quen thuộc với những thứ trong quân, nếu đuổi người đi, bản thân nàng phải lần nữa bồi dường thân binh, chính là một chuyện lâu dài lại phiền phức.
Trước mắt trăm việc quấn thân, đã đến lúc dùng người, Phàn Tiểu Linh không muốn chỉ vì giành một hơi này mà chuốc lấy phiền phức cho mình.
Hơn nữa, ở chỗ của Trường Ninh, có Tạ Thất ở đó nàng cũng cảm thấy an tâm hơn.
-
Sau khi trở lại doanh trại, Phàn Tiểu Linh phát hiện không chỉ có Quách bách hộ, mà còn có nhiều bách hộ không quen biết cũng đang đợi ở đây, còn khách khí mang đồ đến cho nàng.
Nhìn điểm tâm, rượu, thuốc bổ trên bàn và những khuôn mặt tươi cười thân thiện, cuối cùng nàng mới kịp phản ứng là bọn họ đến thăm mình.
Chỉ là trong số những người này, còn có mấy người chống nạng, tay treo lủng lẳng, Phàn Tiểu Linh không khỏi sửng sốt.
Trong ấn tượng của nàng, nàng cùng bọn họ không có bất kỳ giao tình gì, những người này tựa hồ so với nàng còn bị thương nặng hơn, vậy còn đặc biệt chạy tới đây thăm nàng?
Quách bách hộ thấy vẻ mặt nàng quái dị nhìn một đám người trong phòng mà không lên tiếng, hiện tại hắn ta tốt xấu gì cũng là lãnh đạo trực tiếp của Phàn Tiểu Linh, cũng là người quen thuộc nhất với Phàn Tiểu Linh trong một phòng toàn là người này, vì vậy hắn ta dẫn đầu nói: "Ngươi từ chiến trường trở về đã hôn mê hai ngày hai đêm, mọi người đều rất lo lắng cho ngươi, nghe nói hôm nay ngươi tỉnh lại, cho nên mới thương lượng cùng nhau đến thăm một chút."
Phàn Tiểu Linh khách khí nói: "Tiểu Linh cảm tạ chư vị đại nhân."
Một đám người vội khoát tay nói nàng khách khí.
Phàn Tiểu Linh thầm nghĩ, ngoại trừ Quách bách hộ ra, trước ngày hôm nay đại đa số những người khác đều mới gặp nàng ba lần, vì sao không khách khí chứ? Ngoài mặt, nàng vẫn là nghênh đón mời bọn họ ngồi xuống: "Chư vị đại nhân đều có vết thương trên người, chớ đứng như vậy, đều ngồi xuống đi."
Mọi người chỉ cười thân thiện, nhưng sau khi ngồi xuống thì cơ hồ bọn họ không có gì để nói.
Bởi vì chỗ của Phàn Tiểu Linh không có đủ ghế, Tạ Ngũ đã đến một quân trướng khác mượn mấy chiếc ghế mang tới.
Phàn Tiểu Linh cảm thấy bầu không khí trong trướng quá kỳ quái, mọi người đều có vẻ không thoải mái, nhưng đều cố gắng tỏ ra rất quen thuộc với nàng.
Chỉ có Quách bách hộ là nhìn trúng vò rượu mà người khác đưa cho Phàn Tiểu Linh, thẳng thắn nói: "Phàn đội trưởng, mọi người đều đã đến đây rồi, nếu không mở vò rượu cho mọi người uống đi?"
Giao tình trong quân doanh, ngoại trừ trên chiến trường cùng c.h.é.m giết, còn được hình thành bằng việc cùng uống rượu.
Sau khi uống xong một vò rượu, người chưa quen có thể trút bầu tâm sự ngay.
Phàn Tiểu Linh thấy Quách bách hộ còn quấn khăn trắng trên đầu, ngập ngừng nói: “Tất cả mọi người đều bị thương…”
Một đám quân hán xem thấy bầu không khí cũng có chút khó xử, đồng thanh nói không sao cả, một người trong đó nói: “Lúc trước mở tiệc ăn mừng, tất cả không phải là bị thương khắp người sao, nếu thật muốn ăn kiêng, vậy thì rượu và thịt kia cũng không thể ăn!"
Lời nói này khiến cho các quân hán còn lại đều phá lên cười.
Người có chút linh hoạt nhìn thấy trên tay Phàn Tiểu Linh thương, hơn nữa còn là cô nương gia, hắn ta nói: “Các huynh đệ cứ việc làm càn, chớ đừng mang theo Phàn đội trưởng, vết thương trên người của Phàn đội trưởng chỉ sợ không nhẹ, cho nên đừng cố thuyết phục Phàn đội trưởng uống rượu."
Người có đầu óc hơn lập tức phản ứng lại, sau đó nói: "Đúng đúng đúng, các huynh đệ chỉ là do thèm một ngụm rượu, đùa giỡn quen rồi, Phàn đội trưởng cũng đừng coi là thật."
Người bách hộ đưa rượu cho Phàn Tiểu Linh cũng đúng lúc nói: “Đồ khốn kiếp các ngươi, rượu này là rượu Đỗ Khang do lão tử cất giữ đã lâu, thèm rượu cho nên thèm đến chỗ này của Phàn đội trưởng hết rồi! "
Cho dù Phàn Tiểu Linh có không hiểu nhân tình đến đâu cũng thấy bọn họ đang phối hợp tâng bốc mình.
Sau khi suy nghĩ một chút, nàng liền hiểu nguyên do trong đó.
Trận chiến dưới thành Sùng châu, nàng xem như đã nổi danh, trong quân ước chừng ai cũng biết nàng sắp được thăng chức, hai ngày trước nàng hôn mê bất tỉnh, không thể đến thăm bái phỏng lôi kéo làm quen, hôm nay vừa tỉnh lại đã bị người gọi đến chỗ của Hạ Kính Nguyên bên kia, bất kể là ai nhìn vào, cũng cho là nàng được Hạ Kính Nguyên coi trọng.
Thăng cấp đợt này, có thể không phải là thăng một cấp hay hai cấp.
Giống với đám quan võ cấp thấp như Quách bách hộ, nếu như trước khi phong thưởng không đến thân cận với nàng, sau này sợ khi gặp mặt nói vài câu cũng thấy khó khăn.
Ngày đó lần đầu nàng đến trong quân, những lời Đào Thái phó ở trong xe ngựa hỏi nàng vẫn còn văng vẳng bên tai.
Là muốn được chức vị nhưng dưới tay không có người để dùng, hay là bắt đầu từ nơi thấp nhất đi lên mang theo một đám người mà mình có thể dùng được.
Sau khi nàng được phong làm đội trưởng, vẫn đều tập trung vào việc lựa chọn người có thể dùng được trong đám mấy chục người dưới tay của mình, chỉ đến bây giờ nàng mới thật sự hiểu ý nghĩa trong lời nói của Đào Thái phó.
Sau khi nàng được thăng lên, những người thật sự có thể dùng đều ở đây.
Nàng chợt hiểu vì sao Quách bách hộ lại bảo nàng mời mọi người uống rượu.
Phàn Tiểu Linh quay sang nói với Tạ Ngũ: "Đi lấy bát rượu đến, ta sẽ tự rót đầy rượu cho các chư vị đại nhân!"
Đầu tiên là Tạ Ngũ sửng sốt một chút, nhưng sau đó cũng hiểu ý của Phàn Tiểu Linh, vội vàng đi ra ngoài bưng một chồng bát rượu đặt lên bàn.
Có mấy người từ chối, Phàn Tiểu Linh nói: "Không say không về là không thể, chư vị chỉ coi là nếm chút hương vị để thỏa mãn cơn thèm là được."
Lời đã nói đến như vậy, không ai lại nói bất cứ điều gì để gây mất hứng.
Lòng bàn tay của Phàn Tiểu Linh bị thương, không tiện cong lại, vì vậy Tạ Ngũ đã giúp nàng mở tấm vải đỏ bịt kín trên vò rượu, sau đó để nàng tự mình rót đầy từng bát rượu.
Chờ tất cả các bách hộ đều bưng bát rượu lên, Phàn Tiểu Linh cũng bưng một bát, trịnh trọng nói với bọn họ: “Tiểu Linh vừa mới tới trong quân, những ngày này đa tạ chư vị đại nhân đã quan tâm, cũng đã từng trông mong một ngày có thể cùng mọi người uống một vò rượu!"
Bất kể trong lời nói có bao nhiêu phần thật mấy phần giả, nói xong liền trực tiếp ngửa đầu lên uống cạn.
Hôm nay nàng kính rượu đám người trong trướng này, ngày sau, chính là người khác kính nàng.
Đám bách hộ thấy thế cũng nhao nhao nâng bát rượu lên nói: "Phàn đội trưởng quá khen, ta cũng rất mong có thể cùng với Phàn đội trưởng cùng uống rượu một lần!"
Nói xong, một đám cùng uống cạn.
Khi bọn họ đặt bát xuống, đám bách hộ rõ ràng là vui vẻ ra mặt, thần sắc của bọn họ thoải mái hơn nhiều so với khi mới đến.
Một khi uống cạn bát rượu này, đối với bọn họ mà nói, đó là một trận tuyến và liên minh thầm lặng.
Quân công trên chiến trường không dễ kiếm như vậy, nhất là khi ngồi xuống vị trí bách hộ, binh lính bình thường tại ngũ mười năm, ở vị trí này nếu không gặp được quý nhân, bản thân cũng không có tài năng kinh thế, về cơ bản nó đã kết thúc.
Bọn họ chủ động lấy lòng Phàn Tiểu Linh, bởi vì bọn họ cũng biết, lần này nàng dựa vào quân công mà thăng quan, dưới trướng không thể không dùng người, nếu như nàng có thể đề bạt bọn họ, bọn họ cũng được coi là gặp quý nhân.
Trước mắt rõ ràng Phàn Tiểu Linh đã nhận phần giao tình với bọn họ.
Sau khi uống rượu xong lại trò chuyện thêm vài câu, mọi người lần lượt giải tán.
Quách bách hộ là người cuối cùng đứng dậy rời đi, khi trong doanh trại không còn ai khác, Phàn Tiểu Linh đã đứng dậy, trịnh trọng ôm quyền hành lễ với hắn ta: "Vừa rồi đa tạ Quách bách hộ đã nhắc nhở."
Quách bách hộ là người có tính tình ngay thẳng, đối với Phàn Tiểu Linh cũng không vòng vo, thẳng thắn nói: "Đừng mở miệng liền một tiếng đại nhân như vậy, nghe rất ê răng, vậy cũng không tính là nhắc nhở, nếu hôm nay ngươi không uống rượu với đám đại lão thô* kia, vào lúc dưới trướng của ngươi thiếu người, bọn họ cũng sẽ sẵn sàng đi theo con đường của ngươi."
*đại lão thô: chỉ người ít học
Hắn ta nói và nhìn Phàn Tiểu Linh: "Nhưng dù sao bọn họ cũng là những kẻ lão làng trong quân doanh, bề ngoài thì phục ngươi, nhưng sau lưng có thể là không phục, khi ngươi không muốn uống cùng bọn họ uống chén rượu kia, đó chính là không coi trọng bọn họ, đây chính là quy củ bất thành văn trong quân doanh."
Phàn Tiểu Linh nói: “Thuộc hạ đã nhớ rõ."
Nàng lại thành khẩn nói: "Sau này nếu có điều gì không hiểu, thuộc hạ sẽ trực tiếp thỉnh giáo Quách bách hộ, mong Quách bách hộ đừng coi là phiền phức."
Đây là bình tĩnh lôi kéo.
Quách bách hộ cũng thẳng thắn nói: "Hiện tại chức quan của lão tử còn cao hơn ngươi, lời nói cũng không nho nhã so đo nhiều như vậy, chờ khi ngươi thăng cao, chỉ cần lão tử dùng được, lão tử liền đi theo ngươi, ban đầu là lão tử nhìn lầm, cho là ngươi cũng là loại tới đây gian dối muốn lấy quân công, lão tử chinh chiến nhiều năm như vậy, trên chiến trường chưa bao giờ g.i.ế.c người thống khoái* như thế, vốn cho rằng đời này làm bách hộ đã là xong, hiện tại lão tử cũng muốn lách cách kiếm thêm một cái chức tướng!"
*thống khoái: thích thú đến cực độ

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.