[Harry Potter] Khi Giáo Sư Xuyên Thành Harry

Chương 56



"Nghe này, Harry."

Sirius nháy mắt lấy lại tinh thần, khoe khoang: "Ở phương diện theo đuổi người khác thì ta có kinh nghiệm phong phú."

Ánh mắt Harry tức khắc hiện lên sự hoài nghi.

Tình huống của Black thế nào chẳng lẽ cậu không biết?

Năm đó Black cùng tên Potter được vây quanh bởi không ít nữ sinh, chỉ cần hắn ta khoe khoang kỹ năng Quidditch, đắc ý phông bạt các rắc rối huy hoàng bọn họ trải qua, những nữ sinh đó liền say đắm chết mê chết mệt.

Căn bản Black không cần phải theo đuổi nữ sinh, bạn gái thì dăm ba bữa lại đổi.

Nên nói Sirius Black chủ động theo đuổi ai đó?

Nói giỡn!

"Harry, con đừng nghi ngờ." Sirius có chút không phục, giơ ngón trỏ nêu ví dụ: "Năm đó cha con theo đuổi được mẹ con là nhờ ta giúp đỡ!"

--- thật sự là giúp chứ không phải làm trở ngại hả?

Chẳng qua đây đúng là điều cậu cần.

Harry cố nén biểu cảm như nuốt một ổ ruồi, miễn cưỡng gật đầu, "Được rồi, người tiếp tục đi."

"Đầu tiên, con phải có một cái gì đó để hấp dẫn hắn ta." Sirius nói.

"Harry, về điểm này con không phải lo, con đã rất đẹp trai rồi." Sirius vừa lòng khen ngợi, "Nhìn kiểu tóc này, gương mặt này, con lớn lên thật sự giống cha con như đúc. Năm đó cậu ấy là hoàng tử nhỏ nhà Gryffindor, nhiều nữ sinh không thể không mê mẩn cậu ta!"

"......"

Harry ôm dạ dày không buồn phát biểu ý kiến.

Biểu cảm Sirius lại trở nên bất mãn: "Rõ ràng tên Sni --- tên Snape kia chả có gì, mà hắn ta còn dám chán ghét con!"

Hắn ta nhìn thấy Harry không vui trừng mắt, vội vàng xin lỗi: "Được rồi --- được rồi, ta xin lỗi, ta không nói về hắn nữa, chúng ta tiếp tục."

Biểu tình Sirius có chút ưu sầu: "Nếu bề ngoài không hấp dẫn được tên đó, vậy thì Harry, con cần một chút kỹ xảo. Lại đây, học ta này."

Hắn nghiêng người, tạo ra một tư thế lười biếng, ngây ngô đùa nghịch lọn tóc đen, sau đó quay mặt đi, nhếch môi lộ ra hàm răng đều tăm tắp, nháy mắt với Harry, sau đó lộ ra mộ nụ cười mê người sán lạn.

Harry hoảng sợ run rấy.

"Nhìn thấy không, Harry, đây là bí quyết năm đó cha con theo đuổi mẹ con. Năm đó chỉ cần cha con bày ra tư thế này rồi cười, đa số nữ sinh đều chết nê chết mệt!" Sirius nói đanh thép,

"Chỉ cần bày ra sự ưu tú của con --- tuy rằng đối với Snape có chút khó khăn, nhưng mà Harry, hãy dùng ánh mắt!"

...... Cho nên đây là lí do mỗi khi tên Poter thấy Lily liền chớp mắt liên hồi?

Trách không được Lily cảm thấy tên Potter đó phiền cỡ nào, dù lúc nào cũng làm trò vuốt tóc trước mặt cô ấy, gương mặt còn run rẩy, còn tự cho là rất đẹp.

"......" Harry miễn cưỡng khẽ nhích môi, linh hồn và thể xác đều mệt mỏi, khô khốc cự tuyệt:

"Con cảm thấy vẫn là...... Không cần."

Dạ dày cậu bắt đầu đau rồi.

Harry cũng bắt đầu hối hận khi lấy cớ này trả thù Black...... Hiện cậu đã cảm thấy ghê tởm đến điên rồi, quả thật khó chịu đến buồn nôn.

Cậu thật sự hoài nghi liệu Black dạy cậu như vậy, sẽ không phải muốn Snape càng chán ghét cậu chứ?

--- có lẽ ánh mắt hoài nghi của Harry quá rõ ràng, khí thế tự tin của Sirius dần yếu đi, giơ tay đầu hàng: "Được rồi được rồi, cài này có lẽ đối với Snive --- Snape không có tác dụng, hắn ta vốn luôn khác người, không có hài hước. Nhưng có chiêu này! Chỉ chiêu này thôi! Ta đảm bảo sẽ dùng với hắn được!"

"Là cái gì?" Harry rất không lạc quan hỏi. Cậu chuẩn bị nghe xem Black còn có thể nghĩ ra được chủ ý ngu ngốc nào.

"Chiêu này chắc chắn có thể, bởi vì đây là chiêu Snape thường xuyên dùng. Hiện tại chúng ta sẽ dùng ngược lại trên người hắn!" Snape thề son sắt.

"Ồ?" Harry cũng bị khơi lên một tia tò mò.

Cậu thật sự không biết năm đó cậu còn có...... chiêu gì?

"Giả khổ."

Sirius nhìn trái nhìn phải khắp hành lang xem có bức tranh nào nghe lén không, mới nhỏ giọng nói.

"Harry, con đừng xem thường chiêu này. Năm ấy mỗi lần tên đó dùng chiêu này, Lily đều trở nên thiên vị rồi không để ý đến James nữa. Thật ẩm hiểm xảo trá! Toàn cố ý chọn lúc có mặt Lily!"

Sirius nghiên răng nghiến lợi.

Harry lạnh lùng nhìn hắn.

Đây là cái quái gì vậy? Cậu sao có thể cố tình giả vờ yếu thể trước mặt Lily? Black có bao giờ nghĩ bọn họ là bốn người hiếp một người không?

Sirius tiếp tục nói kế hoạch với Harry mà không biết gì cả: "Cho nên, Harry, nếu con giả vờ khổ sở, nòi không chừng sẽ thu hút được sự chú ý của hắn!"

"Dù sao đây cũng là chiêu của hắn!"

Sirius duỗi tay xoa tóc Harry, không cam lòng nói: "Quá trình cụ thể thì ta cũng nghĩ kỹ rồi, chỉ là có chút thiệt thòi cho con, lát nữa tầm giữa trưa con gọi bạn con rồi chúng ta liền thử xem."

"...... Harry, con thật sự chỉ cần nghe hắn đồng ý một tiếng là được đúng không? Về sau cũng sẽ không thích hắn nữa?"

Sirius chạy nhanh lại một lần nữa xác nhận với Harry.

"Đúng vậy, dù sao giáo sư Snape cũng sẽ không thích con." Harry cuối đầu, giả bộ làm một biểu tình ảm đạm.

Sirius lúc này cũng không dám an ủi con đỡ đầu, chỉ nói linh tinh vài câu 'Ta sẽ giúp con', âm thầm nghiến răng nghiến lợi:

"Chờ sau khi chuyện này kết thúc ta đi tìm Snivellus tính sổ."

......

Sau khi tiết học buổi sáng kết thúc, cũng đã đến thời gian ăn trưa.

Snape vốn dĩ không định đến sảnh dùng bữa --- nghĩ đến việc Potter đang cùng cha đỡ đầu chắc chắn đang ở sảnh diễn một màn tương than tương ái cảm động, nói không chừng cái tính trong nóng ngoài lạnh của Potter đã sớm không còn.

Hắn ngẫm lại liền thấy trong lòng buồn nôn, căn bản không muốn tự tìm phiền phức.

Đặc biệt hôm nay tên Black còn quậy một trận ra trò trong lớp, lời đồn giữa các học sinh lan nhanh như gió, mơ hồ có thể nghe được những gì các học sinh đó thảo luận là thẩm mỹ của Harry Potter vặn vẹo bao nhiêu, không ngờ lại đi thích một con dơi già đầy dầu... Càng làm tâm trạng Snape không ổn.

Sau khi hắn đi thẳng một đường tối tăm trở văn phòng độc dược, ánh mắt liền chú ý đến tủ thuốc trị thương cùng một lọ Murtlap Essence được bảo quản hoàn hảo.

Đây là của Harry Poter.

"......"

Sắc mặt âm tình bất định bỗng trầm lại trong chốc lát, cuối cùng xoay người ra cửa.

Từ hầm đi thẳng một đường đến sảnh lớn lầu một, đâu đâu cùng thấy từng tốp học sinh Slytherin, ngay khi nhìn thấy Snape thì sẽ tỏ vẻ tôn kính nhường đường hoặc là vấn an.

Snape làm lơ một đường, ném áo choàng bước đi.

Lúc này hắn dã thông suốt rồi.

Cho dù Potter có hòa hợp với con chó ngu ngốc đó, thì cũng chẳng che dấu được sự thật rằng Poter thích hắn. Như vừa ở phòng học vừa rồi, người Potter bảo vệ là hắn chứ không phải Black.

Hiện tại có gặp mặt tại sảnh, người khó chịu sẽ không phải hắn, mà chỉ có Black.

Khóe miệng Snape vặn vẹo thành một nụ cười ác ý.

Trái tim của con đỡ đầu được đặt trên người đối thủ một mất một còn --- Snape thật sự gấp không đợi được muốn xem biểu tính của Black.

Nhưng không khí tại sản hôm nay dường như có chút không bình thường.

Snape vừa tiến vào sảnh liền nhạy bén cảm thấy có gì đó không đúng lắm, các học sinh nói nhỏ khe khẽ, chấu đầu ghé tai vào nhau, ánh mắt hướng ra ngoài, còn có thể nghe được một số từ đơn truyền tới ---

'Harry Potter', 'Cha đỡ đầu của cậu ta', 'Cãi nhau bên ngoài', Ron Weasley cùng Hermione Granger', 'Đều không giúp cậu ta', 'Đáng đời'.

Snape cả kinh, thần sắc liền trầm xuống.

Hắn xoay người bước ra cửa, bước nhanh về hướng cổng chính lâu đài.

Còn chưa đi được vài bước, tiếng cãi vã loáng thoáng đã truyền vào tai hắn.

Giọng nói quen thuộc của Hermione Granger vang lên, nghe được sự tức giận trong lời nói: "Harry! Bọn tớ thật sự không thể chịu đựng được nữa!"

"Cha đỡ đầu của bồ nói rất đúng!" Ron Weasley ở bên cạnh tiếp lời.

"Harry, con sống ở trường thế nào ta đã nghe bạn con kể hết rồi......" Sirius Black vô cùng đau đớn khiển trách.

"Tên kia ngày nào cũng nhắm vào con! Khiến cho các bạn học cô lập tụi con, còn phạt con bị cấm túc. Một học kỳ con có nghỉ được mấy ngày đâu, đây là ngược đãi! Rốt cuộc con tại sao còn thích hắn ta?"

Đều đã nghe giọng nói của ba người, chỉ còn mỗi Harry Potter chưa nói gì. Sắc mặt Snape âm trầm bước đên cổng lâu đài, nhìn thấy bốn người đang giằng co.

"Harry, cha đỡ đầu của bồ nói rất đúng. Tuy bọn tớ rất muốn giúp bồ, nhưng chuyện này thật sự không đáng." Hermione lắc đầu.

"Hơn nữa học sinh nhà Gryffindor đã cô lập chúng mình một năm rồi, tớ thật sự chịu không nổi." Ron buồn bã nói.

Sirius có chung kẻ địch cũng khoanh tay gật đầu.

Harry Potter đứng ngay trước mặt họ, không nói lời nào, chỉ cuối đầu, thần sắc ảm đạm, cũng không phản bác.

Snape chưa kịp nghĩ nhiều, dường như hắn đang bị khiêu khích nên bực bội mím môi.

Đúng là một đám không có đầu óc ngu xuẩn!

Con chó ngu ngốc đó thì không nói, không phải Granger và Weasley là bạn của Potter ư, sao lại đối với nó như vậy?

Sắc mắt Snape trầm xuống, hùng hổ bước qua bên kia.

------------------------ 
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.