[Harry Potter] Khi Giáo Sư Xuyên Thành Harry

Chương 55



Vì thế khi Sirius đến thăm con đỡ đầu vào sáng nay, Hogwarts đã xảy ra một chuyện lớn.

Lúc ấy đang giữa tiết Độc dược năm 4 của Slytherin và Gryffindor, học sinh hai nhà đang bàn luận về --- nhân vật trứ danh kia, Sirius Black đột nhiên đá văng của hầm.

Hắn vọt vào, nắm tay muốn đi đấm giáo sư Snape một trận, sắc mặt dữ tợn nói gì đó. Trên eo hình như còn đính kèm Người được chọn Harry Potter.

"Snivellus!!" Sirius vô cùng đau đớn hô to, "Tao coi mày là đối thủ một mất một còn, không ngờ mày lại dám lừa gạt con đỡ đầu của tao!

...... Lừa gạt con đỡ đầu của tao!

...... Gạt con đỡ đầu của tao!

...... Con đỡ đầu của tao!

...... Con đỡ đầu!

Phòng học lớn như vậy chỉ quanh quẩn tiếng rống giận của một người.

"......!" Tất cả học sinh đều lập tức hoảng sợ rồi lặng ngắt như tờ.

Còn Snape thì phản ứng nhanh chóng.

Vào lúc Sirius vọt vào, bàn tay động thời nắm lại, lập tức chật vật lui về sau vài bước, phản xạ có điều kiện rút đũa phép ra.

"Well...... Đây không phải là Black sao?"

Snape đứng cách đó không xa, lúc này mới đen mặt hỏi: "Không phải mày đang có buổi gặp mặt cảm động với con trai đỡ đầu sao, đến phòng học này làm gì?"

"Đương nhiên là tới để chất vấn mày ---"

"Đợi đã! Hai người đừng đánh nhau!" Harry lập tức đánh gãy lời Sirius, nôn nóng kêu lên.

Cậu gắt gao ôm lấy eo và cánh ta Sirius, ánh mắt nôn nóng nhìn về thân ảnh màu đen, thanh khẩn giải thích: "Giáo sư Snape, thật xin lỗi...... Ông ấy chưa nghe xong đã nổi giận rồi, nên con không ngăn được."

Harry lại ảm đạm nói với Sirius: "Thật ra, thật ra là con thích...... Hức, nhưng giáo sư Snape chắc chắn coi thường con......"

Thần sắc Snape biến hóa vi diệu.

Harry không giải thích còn được, mà đã giải thích rồi, quả thật không khác gì thêm dầu vào lửa.

Sirius càng thêm tức giận, mặt đều nhăn lại, giận dữ hét: "Snivellus! Mày còn dám chướng mắt Harry!"

Hắn liều mạng giãy giụa muốn lôi đũa phép ra,lại bị Harry ôm lấy gắt gao, đành phải dung ánh mắt tóe lửa đứng tại chỗ chất vấn:

"Harry nhà tao thì sao! Thằng bé ngoan như vậy, còn thích độc dược! Lớn lên cũng đẹp trai! Mày còn dám chướng mắt?!"

"Sivellus mày đừng có quá đáng! Còn không nhìn lại bản thân là cái loại gì! Mày nhìn cái mũi mày đi, không phải như con cóc ghẻ nằm trên mặt ư?"

"......"

Mặt Snape vặn vẹo đến đáng sợ.

Toàn thể học sinh im như ve sầu mùa đông, mọi người nhìn chằm chằm bọn họ chứ không dám nhìn vị giáo sư độc dược.

"Đừng nói ngài ấy như vậy!" Harry nổi giận đùng đùng kháng nghị, ánh mắt tóe lửa trừng Sirius.

Sắc mặt khó coi của Snape có chút hòa hoãn.

"Harry!! Gã ta chính là ---" Sirius ủ rũ cụp đuổi, "Vậy được rồi."

Không khí trong phòng học có chút đọng lại.

Snape rõ ràng đang cố nén cơn giận, sắc mặt xanh mét dùng đũa phép chỉ vào Sirius, chuẩn bị bùng nổ.

Điều ngoài dự đoán của Harry chính là, hắn vốn sẽ vì bản thân mà phát động cuộc ẩu đả, cuối cùng Snape không có ra tay.

"Mang theo đứa con đỡ đầu của mày, lập tức cút khỏi phòng học của tao." Snape buông đũa phép, chịu đựng tức giận, lạnh lùng nói.

Hắn thậm chí còn chưa cười nhạo hay nhục mạ.

Sirius hừ một tiếng, nhìn Harry, cuối cùng vẫn không cam lòng xoay người rời đi.

Harry chỉ có thể đi theo ra ngoài, hơi do dự, cậu vẫn quay đầu cẩn thận liếc bản thân một cái.

--- điều Harry không ngờ là Snape cũng đang nhìn cậu.

Đôi mắt hắc diệu thạch quen thuộc đang nhìn cậu, bên trong không có lửa giận cũng không có trống rỗng, một sự bình tĩnh. Snape mang theo tình cảm gì đó mà Harry không hiểu, cứ vậy mà nhìn hắn từ xa.

Trong lòng Harry giật mình, cũng không nghĩ nhiều, linh hồn bị giọng nói của Sirius kéo về.

"Harry, con đổi người thích được không?"

Sirius thở phì phò hỏi, sau đó thì mặt ủ mày ê nhìn cậu, "Snive --- trên người tên Snape đó rốt cuộc có chỗ nào tốt? Rõ ràng không có một chút ưu điểm! Lớn lên còn khó coi!"

Harry chạy nhanh rồi quay đầu nhìn thoáng qua phòng học chứa đầy pho tượng học sinh, kéo Sirius ra xa, mới bắt đầu mở miệng tức giận kháng nghị: "Giáo sư Snape là bậc thầy độc dược, còn là bậc thầy Bế quan Bí thuật! Hơn nữa thầy ấy không lớn lên khó coi, ít nhất con thích mũi thầy ấy nhất!"

"......"

Mọi học sinh trong phòng nghe thấy những lời Harry Potter khen giáo sư Snape càng ngày càng xa, từng sắc mặt dần tái nhợt, hận không thể chôn đầu xuống đất, hoặc lập tức tàng hình .

Merlin ơi, hôm nay họ gây chuyện lớn như vậy...... Về sau giáo sư Snape sẽ còn tha cho họ sao? Có thể đừng trừ hết điểm được không!

Học sinh nhà Slytherin thì không lo bị trừ điểm, điều mà họ sợ là giáo sư Snape thẹn quá hóa giận phạt bọn họ viết vài chục bài luận văn, thế chỉ có chết.

"......"

Điều khiến họ sợ hãi không thôi là giáo sư Snape đứng ở cửa trầm mặc vài giây, liền trở lại phòng theo lối nhỏ, như chưa có chuyện gì phát sinh, xụ mặt nói: "Tiếp tục quậy độc dược của các trò đi."

Thậm chí hắn thoạt nhìn còn có chút sung sướng.

Merlin ơi --- giáo sư Snape đây là đổi tính sao!

Toàn thể Slytherin và Gryffindor nghe xong đều vui mừng ra mặt.

......

Harry lôi kéo Sirius về phòng hiệu trưởng nửa giờ, Sirius tận tình khuyên bảo một đường. Nhưng hắn sầu đến muốn hói, Harry vẫn quyết tâm không buông chuyện "Thích giáo sư Snape".

Mãi đến khi Harry thật sự nghiêm túc, giận dỗi hoàn toàn không để ý đến Sirius, lúc này Sirius mới hoảng sợ, vứt Snape sau đầu, chỉ một lòng dỗ con đỡ đầu bớt giận.

"Harry, nhìn --- nhìn này!" Sirius chạy chậm vài bước lấy lòng, phóng đến trước Harry, sau đó cả người lùn lại, vài giây sau đột ngột biến thành một con chó đen lớn.

"......" Harry không ngoài ý muốn mà mếu miệng, biểu tình còn có chút ghét bỏ.

"Gâu!" Con chó đen vui sướng sủa một tiếng, bổng nhiên nhào tới, xô ngã Harry xuống mặt đất, sau đó dùng cái đầu lông xù cọ lên mặt cậu.

"--- quần của Merlin!" lần đầu tiên Harry ở gần một sinh vật sống như vậy, sợ tới mức biểu tình vặn vẹo, liều mạng giãy giụa tránh né lưỡi con chó, "Tránh ra! Mau đứng lên!"

Con chó đen vui tươi hớn hở đùa giỡn cùng cậu, đợi Harry chật vật đứng lên, hắn lại đột nhiên húc vào đầu gối cậu, khiến cậu ngồi lên người hắn, sủa gâu gâu, rồi chạy vội trên hành lang.

"Sirius Black!" Harry nghiến răng nghiến lợi nhắm mắt hô to, mặt cậu xanh mét, khổ sở đến muốn khóc, "Thả con xuống!!"

Con chó đen to lớn chỉ cho rằng Harry còn lạ nên thẹn thùng, nên run đùi đắc ý vừa chạy vừa nhảy, chơi cực kỳ vui vẻ.

Trên hành lang không có học sinh, nhưng cũng có không ít bức tranh ngạc nhiên vì một màn này.

"--- Cha --- đỡ ---đầu!" Harry rốt cuộc nhịn không được mà cắn răng gọi một tiếng, "Con xin người dừng lại!"

Xưng hô này quả thật hiệu quả, con chó đen cứng đờ một chút, trong nháy mắt biến trở lại dáng người thon gầy.

"Con vừa gọi ta là gì...... Harry?" Mặt Sirius cực kỳ vui sướng, thần sắc tràn ngập vẻ không tưởng.

"......" Harry sống không còn gì luyến tiếc nhìn hắn, ánh mắt chết lặng không buồn nói chuyện.

"Gọi nha, Harry?" Sirius mong đợi nhìn cậu, bám riết không tha.

Harry bất chấp tất cả, chỉ có thể hữu khí vô lực lẩm bẩm mắng: "Chó đỡ đầu......"

"Aiss!" Sirius vui sướng đáp ứng, không chút để ý đối với cách xưng hô này.

Trên thực tế, hắn thoạt nhìn cực kỳ cao hứng.

"Harry, con có chút quá an tĩnh thẹn thùng." Sirius ngồi xổm xuống, một bên kéo Harry vào lòng ôm chặt, dịu dàng nói. "Con trai phải nên hoạt bát một chút, gây sự cũng không sao. Khi con còn nhỏ cũng từng chơi đùa với ta như vừa rồi, đừng cảm thấy khó chịu."

"Được rồi, nếu làm con giận...... Thật ra ta chỉ muốn rút ngắn khoảng cách giữa chúng ta. Thật xin lỗi, Harry."

Sirius kề sườn mặt ấm vào Harry, Harry rất khán cự giãy giụa vày cái, cũng không thể thoát ra. Dường như có gì đó ướt át chảy dọc xuống tai Harry, cậu nghe được Sirius nhỏ giọng thở dài:

"Bởi vì hôm nay ta thật sự --- rất vui. Ta thật sự muốn bù đắp mười mấy năm không kề cạnh con, Harry."

Harry không được tự nhiên bỏ qua một bên mặt, sau nửa ngày kéo khóe miệng lên, mới nửa ghét bỏ nửa bất đắc dĩ nói: "...... Vậy được rồi."

"Con cũng không muốn gì nhiều, chỉ có một chuyện." Cậu ra điều kiện, "Người không được ngăn cản con thích giáo sư Snape."

"Cái này không được!" Trong nháy mắt Sirius từ một người cha hiền lành trở thành một người cha chó dữ.

Harry tức khắc nổi giận đùng đùng, trừng Sirius: "Người nên về St. Mungo đi!"

Lúc này đến lượt vẻ mặt Sirius đau khổ, hắn cầu xin: "Harry...... Con không đổi người thích được sao? Ta cảm thấy giáo sư Lockhart tất cả đều ổn hơn hắn ta đó! Con thế này sao ta có thể đối mắt với James và Lily đây."

"Người thật sự cho rằng Lockhart tốt hơn giáo sư Snape?" Harry khó tin nhướng mày chất vấn hắn.

"À......" Sirius trầm mặc vài giây, quyết định đổi người, "Bằng không con thích thằng nhóc bạn thân con thế nào? Ta nhớ tên là Ron?"

Harry rùng mình, quyết đoán cự tuyệt: "Con không phải thích con trai! Con chỉ là --- thích giáo sư Snape."

Sirius khó có thể tiếp thu ôm đầu, khóc thét:

"...... James nhất định sẽ giết ta!"

Harry nhướng mày, nhẹ nhàng bâng quơ cho hắn một cọng rơm nữa: "Thật ra con biết giáo sư Snape sẽ không thích con, con chỉ muốn gọi thầy ấy một tiếng 'Severus', chỉ cần thầy ấy đáp ứng một tiếng con đã rất thỏa mãn rồi."

"Nếu...... Tâm nguyện này của con có thể thực hiện, thì con sẽ không đòi hỏi gì nữa." Ánh mắt Harry cười như không cười, giọng nói lại rất ủy khuất.

Sirius ôm đầu khóc còn dữ hơn, hắn rên thảm thiết rồi lau mặt, chuyển qua bộ dạng khổ sở đáng thương mong đợi hỏi:

"Thật sự...... Chỉ cần hắn ta đáp ứng một tiếng?"

"Không sai." Harry ngoài cười trong không cười gật đầu, "Chỉ cần thầy ấy đáp ứng, người sẽ giúp con chứ?"

"......" Biểu tình Sirius như vừa nuốt một ổ ruồi bọ.

Hắn lại không thể tỏ vẻ bi phẫn, muốn khóc mà không nổi gật đầu, dùng sắc mặt còn kiên quyết hơn mười mấy năm tại Azkaban , thần sắc sống chết không sợ, lấy hết can đảm cắn răng nói:

"Ta, giúp, con, theo, đuổi!"

-------------------------  
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.