Trên thảm, người đàn ông trần trụi bị Thịnh Vị Ương dùng một chân đá xuống giường, đang ôm cẳng chân rút gân nhe răng trợn mắt, dựng lông gào thét,
“Thịnh Vị Ương, cô làm gì!”
Thịnh Vị Ương cũng đá đến chân tê dại, quả nhiên, thầy giáo vật lý sơ trung nói không sai nha, tác dụng lực là lẫn nhau.
“Hoàng Phủ Bạc Ái, tôi mới phải hỏi anh, sao anh lại ngủ ở trên giường của tôi?” Khuôn mặt nhỏ của Thịnh Vị Ương lạnh lùng hỏi lại.
……
Thịnh Vị Ương cho rằng Hoàng Phủ Bạc Ái lại muốn rống cô, nhưng mà, lại phát hiện tên này lại có thể thần kỳ im lặng, giẫm hai chân dài trắng bóng lại leo lên giường.
Vén chăn lên, lại dài tay dài chân ôm lấy thân mình của cô, lại cẩn thận tránh đi cánh tay bị thương của cô.
Thịnh Vị Ương 囧.
Vừa định đá anh, lại bị chân dài cao ngất của Hoàng Phủ Bạc Ái đè lại cẳng chân, trên đỉnh đầu, giọng nói của anh rơi xuống, mang theo âm đặc biệt còn chưa tỉnh,
“Con báo nhỏ, cô lại muốn phế bỏ chân à?”
Thân mình Thịnh Vị Ương cứng đờ, quả thực không hề lộn xộn nữa.
Hoàng Phủ Bạc Ái cực kỳ vừa lòng nhướng mày, khóe môi hồng nhạt lại dương lên, chống lên cái trán Thịnh Vị Ương cọ xát một chút,
“Lúc này mới ngoan.”
Thịnh Vị Ương quả thực cả người đều không tốt, hai mắt thẩn thờ nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt, rốt cuộc tên này lại nháo gì với cô đây?