Đan Nhi khoanh tay trước ngực khinh miệt trề môi, hóng hách xoay người bước đi. Bản tính của Đan Nhi khác hẳn với Tuyết Khê, Tuyết Khê hiền lành cam chịu nhưng còn Đan Nhi thì không cô ta kiêu ngạo và coi trời bằng vung, làm gì có chuyện cô ta nhẫn nhịn? Bản thân từ nhỏ đã sống trong giàu sang được mọi người cung kính, hà tất gì phải nhún nhường hơn nữa là hai người họ chạy sang đây xin rước chứ có phải tự Đan Nhi vác mặt sang?
Hai mẹ con bà ta thấy Đan Nhi giận hờn không nể nang mà bỏ đi liền vội vã kéo tay, bộ dạng hèn mọn xuống nước dỗ dành.
– Con đừng giận, để mẹ và em đem xuống, con đang có thai phải vui vẻ, nếu không sẽ ảnh hưởng đến em bé.
– Đúng đó chị, sức em khỏe để em mang xuống cho.
– Ừ, thế thì em mang xuống hết cho chị nhé.
Đan Nhi bình thản chỉ chỉ ngón tay vào đồng hành lí trước cửa phòng dứt lời cô ta liền xoay người đi trước cũng chả có lấy một lời cảm ơn đàng hoàng, bộ dạng xấc xược hết mức. Lưu Ly đờ đẫn mặt nhăn mày nhó quay sang bà ta.
– Mẹ, xem kìa giờ sao con đem hết xuống? Tận năm cái vali to đùng, chị ta dọn nhà đấy à?
– Bé bé cái mồm thôi, còn đang trong nhà người ta.
– Con không làm đâu, phận dâu con gì mà mới đó đã sai cả mẹ chồng và em chồng làm con sen rồi, không có biết điều gì hết.
– Mày không đem xuống chả nhẽ bắt mẹ mày làm?
– Mẹ…
– Cứ để đó, do nó sống trong nhung lụa quen rồi, đợi về nhà chúng ta mẹ sẽ uốn nắn lại, không để nó ngồi lên đầu, bây giờ chịu khó mang xuống cho chị dâu con đi.
Ngoài mặt cười cười vui vẻ với Đan Nhi nhưng trong lòng thú thật cũng chả vừa ý gì cô ta. Có cái loại con dâu nào dám ngang nhiên sai mẹ chồng vác đồ cho mình không? Nhưng bà ta cố nhịn vì nhà Đan Nhi giàu, hốt được cô ta về như hốt được hủ vàng thằng con cũng phất lên như diều gặp gió thôi. Nghĩ đến là khiến bà ta vui sướng, thế là nữa phần đời về sau chả phải lo lắng gì.
Lưu Ly dài giọng dạ, từng bước chân nặng nề đến nhìn đống hành lí chỉ muốn ngất, Lưu Ly lười nhác lôi đồ xuống lầu, hì hục cực khổ mang xuống cứ nghĩ sẽ có người tới giúp nhưng chờ ngoài chả thấy ai đâu cả. Cô ta vừa làm vừa nghiến răng oán trách chửi mắng Đan Nhi.
Hay lắm bà chị dâu, sau này để xem tôi trừng trị bà như thế nào? Khốn kiếp thật mà…
Cuối cùng sau 30 phút chật vật Lưu Ly cũng đem xong đống hành lí ra ngoài cửa lớn, mồ hôi trên trán nhễ nhại gương mặt đỏ bừng nhếch nhác vì mệt, son phấn cũng trôi hết. Lưu Ly ôm ngực thở. Đan Nhi từ trong nhà đi ra nhìn nhìn chậc lưỡi.
– Có chút đồ mà em làm lâu quá, hại chị ở bên trong ăn hết tận 2 đĩa hoa quả đấy.
Lưu Ly đang hoa mắt, nghe Đan Nhi nói vậy thì trợn mắt nghiến răng ken két. Ăn trái cây vất vả quá nhỉ, nếu muốn nhanh sao không bảo người làm đến phụ, để một cô gái nhỏ tự làm? Lưu Ly ngẩng mặt khẽ liếc nhìn mẹ thấy bà ta lắc đầu ý bảo nhịn nên Lưu Ly chỉ biết nén cục tức, cười xòa.
– Chị Nhi đừng giận, lần sau em sẽ cố gắng hơn.
Đan Nhi cười qua loa cho có, thong thả sải chân đi thẳng lại xe ngồi vào. Cô ta nhìn sang bà Lưu không hề dùng kính ngữ gọi.
– Đi thôi.
– Được mẹ vào ngay đây.
Bà Lưu đau lòng xót con gái cực khổ nhưng không dám mở miệng bắt bẻ Đan Nhi đành nhịn xuống vào trong xe. Cả ba người trở về Lưu Gia. Trên đường đi Đan Nhi mải mê nghịch điện thoại, bà Lưu hỏi gì cũng chỉ dạ ừ cho qua, dáng vẻ không hề coi trọng.
Về tới Lưu Gia Đan Nhi mới chịu cất di động vào túi xách. Đan Nhi xuống xe vươn vai nhìn ngắm căn nhà trước mắt, cũng to cũng đẹp đấy. Sớm muộn gì cũng thuộc về tay mình. Đan Nhi tự mãn nhếch mép cười.
– Đan Nhi à, vào thôi con, hành lí mẹ báo người làm mang vào.
– Dạ.
Đúng là về tới nhà bà Lưu nhẹ nhõm hẳn ra. Đan Nhi chậm rãi đi vào.
– Mẹ chuẩn bị phòng cho con rồi, con ở cùng Lưu Triết nhé.
– Dạ mẹ.
Cả ba đang nói chuyện rôm rả thì trên lầu Tuyết Khê đi xuống, cô bất ngờ đứng chết lặng ở chân cầu thang khi nhìn thấy một vị khách tới nhà, theo sau là 5 chiếc vali, ba người kia cũng đồng loạt nhìn về phía cô, gương mặt đều là vẻ kiêu ngạo. Tuyết Khê hiểu ra vấn đề, khóe môi mấp máy, cô không quan tâm tiếp tục bước chân đi vào trong phòng bếp dặn người làm đôi ba câu rồi trở ra.
Đan Nhi cau mày thấy thái độ Tuyết Khê hờ hững lại làm cô ta khó chịu. Cô ta muốn hơn thua liền đi theo vào trong.
– Em chào chị Khê, chúng ta đã trở thành người nhà rồi, mong chị chiếu cố.
– Người nhà? Chị và em ư?
Tuyết Khê khẽ cười hỏi lại, trong mọi hoàn cảnh Khê Khê cũng đều giữ tinh thần sáng suốt. Đan Nhi nhún vai nhanh nhảu đáp.
– Đúng vậy.
– Ừ, nếu em đã nói thế chị nhất định chiếu cố không biết gì cứ hỏi.
Tuyết Khê điềm tĩnh, dứt lời cô định lên lầu thì lại bị Đan Nhi gọi vọng lại. Đan Nhi hóng hách bước tới ngắm nghía dò xét Tuyết Khê một vòng. Cô ta tò mò lắm, rõ ràng Tuyết Khê biết Lưu Triết ngoại tình còn biết luôn người con gái đó là ai, nhưng chưa bao giờ cô ta thấy Tuyết Khê tìm đến tới nói chuyện kể cả tin nhắn cũng không thấy, mặc kệ nhiều lần Đan Nhi gửi tin khiêu khích.
Đan Nhi vờ vịt đáng thương lên tiếng hỏi.
– Chị không giận em chứ?
– Giận chuyện gì?
– Thì chuyện em dùng chồng của chị.
Tuyết Khê bật cười, cô lắc đầu.
– Không đâu, sao chị phải giận chứ, nhìn em đói khát thiếu thốn đến mức phải ăn lại đồ thừa của chị, nói thật chị thương hơn là ghét. Hôm nay em dọn đến ở thì chồng chị phiền em chăm sóc nhé, à quên còn cả mẹ chồng chị nữa, cực cho em rồi.
Đan Nhi tức đến run người, bà Lưu vội bước tới bênh vực con dâu mới.
– Tuyết Khê, cô nói vậy là có ý gì, ý cô bảo con dâu tôi là kẻ ăn cướp à?
– Ôi mẹ, con nào nói câu bảo em Nhi là kẻ ăn cướp chứ? Nhưng nếu hiểu vậy cũng đâu có gì sai mẹ nhỉ?