Tuyết Khê nhướng mày nghiêm nghị nói, chất giọng của cô không cao nhưng ngữ khí của nó thì vô cùng sắc lạnh. Cô tại sao phải đối xử tối với họ chứ khi mà họ năm lần bảy lượt chèn ép cô,Tuyết Khê nhẫn nhịn đã đủ lắm rồi.
Lưu Triết cứng họng im thin thít bởi lời Tuyết Khê nói đúng ngôi nhà này bây giờ đã không còn cái giá như xưa, nó đã tăng lên rất cao. Giây phút Lưu Triết không còn biết nói gì thì phía ngoài mẹ chồng và em chồng ngang nhiên ung dung đẩy cửa đi vào. Gương mặt hai người đều là bực dọc khó chịu. Tuyết Khê thở dài ngao ngán, dù đã quen với chuyện hai người tự tiện vào phòng nhưng thú thật cô cũng rất không hài lòng.
Bà ta vừa vào đã chỉ tay to tiếng quát Tuyết Khê.
– Cô đúng là cái loại tham lam.
– Mẹ, con tham cái gì chứ, con chỉ đang lấy lại những cái thuộc về con thôi.
Tuyết Khê cười khẩy, dù đáp trả nhưng cô vẫn giữ lời lẽ lịch sự tao nhã khi nói chuyện.
– Ngôi nhà này là của con trai tôi, tuyệt đối tôi không cho phép bán cô nghe rõ chưa.
– Nếu cô không chịu an phận lấy số tiền đó thì cũng đừng mong sẽ có được xu nào.
– Phải đó cái loại không biết điều.
Lưu Ly chanh chua thêm lời, khoanh tay trước ngực, bộ dạng hóng hách lườm Tuyết Khê. Cô cũng chẳng thèm quan tâm, bình thản đáp.
– Tôi đã mời luật sư rồi, họ sẽ thay tôi giải quyết.
– Khê Khê.
Lưu Triết lo lắng vội muốn nắm tay cô nhưng liền bị cô lạnh nhạt hất ta còn hai mẹ con bà ta cũng hoảng hốt bất ngờ.
Con nhỏ Tuyết Khê còn dám mời cả luật sư?
– Nếu không còn gì mời ba người ra ngoài tôi mệt rồi.
Bà ta hầm hực xoay người bỏ đi, cô em chồng liếc dọc liếc ngang Tuyết Khê vài cái rồi cũng sải bước đi ra. Lưu Triết ngồi trên ghế vương vấn còn muốn ở lại, nhưng sau khi trông thấy sắc mặt căng thẳng của cô liền không dám nữa. Anh biết điều im lặng đứng dậy rời khỏi. Tuyết Khê nhìn bóng lưng của những người đó xong cũng chả thèm đoái hoài.
Hai mẹ con bà ta giận dữ đi một mạch xuống phòng khách ngồi đó chờ Lưu Triết trở xuống bàn bạc. Sau khi nói chuyện với Tuyết Khê xong càng khiến bà ta sôi máu, bà ta hận không thể một phát tống cổ cô ra khỏi nhà.
Đúng là xui xẻo mới rước phải loại chẳng ra gì về.
Lưu Ly vừa đặt mông ngồi xuống ghế liền cau có khó chịu vùng vẫy tay chân.
– Mẹ, lúc nãy chị ta đúng là thấy ghét thật, không coi chúng ta ra gì.
– Mẹ biết rồi, mẹ không để yên đâu.
Bà ta nghiến răng, gương mặt dữ dằn như đang suy tính tìm cách đuổi cổ Tuyết Khê đi, Lưu Triết từ trên tầng chậm rãi đi xuống bộ dạng hơi não nề mệt mỏi. Anh liếc mắt nhìn thấy em gái và mẹ đang ngồi ở phòng khách nét mặt hai người đều hiện rõ vẻ không vui, anh làm ngơ định trở về phòng nghỉ ngơi nhưng còn chưa đi được xa bà ta đã cất giọng gọi.
– Triết, lại đây mẹ nói chuyện.
Lưu Triết vốn vợ mẹ nên khi bà ta nói thế cũng chả dám hó hé cãi lại chỉ biết xoay người ngoan ngoãn đi tới. Lưu Triết vừa bước lại bà ta liền giơ tay chỉ thẳng vào ghế.
– Ngồi xuống đi.
– Vâng.
– Con qua xin phép bên nhà Đan Nhi rồi đón con bé về đây ở đi, để tiện mẹ chăm sóc.
– Sao ạ?
– Sao chăng cái gì, tôi nói anh nghe không rõ à? Mau đón Đan Nhi về đây, con bé đang mang thai con của anh cháu của tôi nên tôi dĩ nhiên phải có trách nhiệm chăm sóc.
Bà ta bình thản lên tiếng, còn xúi giục hẳn con trai đi rước nhân tình về chung sống cùng một nhà, trong khi còn chưa giải quyết xong xuôi chuyện với vợ. Lúc trước Tuyết Khê có bầu làm gì được nghe bốn chữ yêu thương “mẹ chồng chăm sóc?” ngày ngày ra vào mẹ chồng không nhăn nhó càu nhàu là Tuyết Khê đã mãn nguyện lắm rồi.
Lưu Triết im lặng phần nghĩ tới Tuyết Khê, lương tâm không cho phép anh làm điều đó. Dù gì Tuyết Khê và anh cũng chưa ly hôn, nếu đón về lại đụng chạm anh lại thêm mệt mỏi. Hơn nữa mặt mũi danh tiếng của anh cũng bị hàng xóm đàm tiếu, Lưu Triết ngồi đờ ra không chịu nói gì làm hai người phụ nữ kia nhăn mày.
– Triết.
– Đợi con và Khê Khê ly hôn xong rồi hẵng tính.
– Đợi là đợi thế nào? Nó còn đang chực chờ khối tài sản của mày, làm gì chịu nhả ra, mày không làm vậy thì sao có thể đuổi nó đi?
– Đàn bà một khi thấy chồng mùi mẫn thân mật với người khác sẽ tủi thân không nhịn nổi khắc sẽ tự đi.
– Hôm khác nói đi ạ, con mệt rồi, con đi nghỉ trước.
Lưu Triết day day hai huyệt thái dương tìm cách lảng tránh nhanh chóng đứng dậy bỏ đi. Nói gì thì nói vẫn nên giải quyết với Tuyết Khê xong xuôi ổn thỏa mới đưa Đan Nhi về. Thấy con trai cứ thế mà đi mất bà ta hầm hực lớn giọng gọi, nhưng có thế nào Lưu Triết cũng không đứng lại.
– Ôi giời ơi, thằng con ngu dốt này. […]
Sáng hôm sau, đợi Lưu Triết đến công ty xong bà ta cùng con gái mua giỏ trái cây đem qua nhà Đan Nhi thành khẩn muốn đón cô về bên kia. Quá trình nói chuyện với gia đình giàu có nhìn hai mẹ con bà ta tỏ ra khúm núm đến rẻ tiền.
– Mong ông cho phép tôi rước Đan Nhi về bên kia để tiện chăm sóc, dù gì con bé cũng đang mang thai.
– Tôi hứa sẽ chăm sóc thật kỹ nên ông cứ an tâm.
– Đan Nhi, con thấy sao?
Bố cô ta nhìn sàn con gái cưng chiều hỏi ý kiến, Đan Nhi ngồi trên ghế sofa, chân bắt tréo thảnh thơi ung dung ăn hoa quả. Khi nghe bố hỏi cô ta hời hợt lườm mắt nhìn qua phía hai người kia.
– Cũng được ạ.
Hai mẹ con bà ta nghe câu đồng ý từ miệng Đan Nhi thốt ra thì mừng rỡ như được mùa rối rít cười tươi. Bố cô ta thấy con gái chấp nhận cũng không khó khăn cấm cản.
– Thôi được, con tôi đồng ý thì tôi cho nó sang nhưng tôi nói trước nó từ bé chưa làm bất cứ chuyện gì hết.
– Vâng vâng.
Nói chuyện xong xuôi, Đan Nhi gọi người làm chuẩn bị hành lý để đi, mang hẳn 5 chiếc vali to đùng. Đan Nhi chỉ tay.
– Phiền mẹ và em phụ người làm mang xuống dưới nhà giúp con.
– Sao? Đan Nhi, con có người làm mà sao bắt mẹ và em con làm?
– Ủa? Chẳng phải khi nãy mẹ đã hứa với bố con là sẽ chăm sóc chu đáo cho con à? Mới nhờ mang có chút hành lý đã khó khăn thế thì con không đi nữa.