“Khê Khê, em đừng hiểu lầm vết son này có lẽ trong lúc anh tiếp khách bị dính…”
“Ly hôn đi!”
“Khê Khê, em vừa nói gì vậy?”
“Tôi và anh ly hôn đi, đơn tôi đã soạn sẵn rồi, về nhà tôi sẽ đưa cho anh.”
Lưu Triết im lặng quan sát nét mặt Tuyết Khê, nghe giọng điệu nghiêm túc kia thì có lẽ cô không phải đùa. Lưu Triết đưa tay vuốt tóc ngược ra sau, thở hắt một hơi ngữ khí liền thay đổi.
“Em lại đang giận dỗi cái gì? Mới sinh xong đừng làm mình làm mẩy với anh nữa, ngoan nghỉ ngơi đi.”
“…”
Tuyết Khê nhếch mép cười nhạt, hóa ra hành động của cô trong mắt anh ta là đang làm mình làm mẩy thôi ư? Do bản thân vừa mới sinh mổ xong vết thương còn rất đau khiến Tuyết Khê không thể bước xuống giường chất vấn anh, cô gương mắt lạnh lùng nhìn Lưu Triết, hờ hững đáp.
“Nếu anh không hợp tác, tôi sẽ nộp đơn lên tòa.”
“Tuyết Khê rốt cuộc em muốn thế nào đây? Anh rất mệt, em đừng hành hạ tinh thần của anh có được không? Chỉ là một vết son cỏn con hà cớ cứ phải làm to chuyện.”
“Chỉ là một vết son? Có thật là một vết son không?”
“…”
“Lưu Triết, anh đừng nghĩ tôi không hay biết gì?”
Tuyết Khê giận dữ quát lớn, bất chợt sắc mặt có chút trắng bệch, hàng mày thanh tú khẽ nhíu lại vì vừa rồi cô quá kích động mà ảnh hưởng tới vết mổ. Dù đang đau âm ỉ cô cũng phải cắn răng chịu đựng, so với vết thương người chồng của mình ban cho thì có thấm là gì?
Lưu Triết ngập ngừng cứng họng.
“Lúc tôi khó khăn trong việc sinh nở, anh ở bên cô ta có vui không?”
Lưu Triết liếm môi, tay chân luống cuống, anh ta vội vàng ngồi xuống mép giường bệnh nắm lấy bàn tay cô giải thích.
“Khê Khê mọi chuyện không như em nghĩ, anh và cô ta không có gì cả, là cô ta khó thở nên…”
“Nên anh bỏ mặc vợ của mình đang khó sinh để ở lại chăm sóc cho cô ta, chu đáo tới mức chăm từ phòng khách lên tới phòng ngủ?”
“Anh…”
Chátttt!
“Đừng có đụng vào người tôi.”
Tuyết Khê dứt khoát vung tay tát thẳng một cái vô cùng mạnh vào bên má của anh ta, chẳng mấy chốc năm ngón tay đã hiện rõ trên gương mặt điển trai kia. Lưu Triết cứng đơ người hoàn toàn không thể tin cô dám đánh mình.
Lưu Triết nổi đóa đứng bật dậy lòng tự tôn của người đàn ông đã bị Tuyết Khê dẫm đạp.
“Tuyết Khê, cô điên rồi à? Hôm nay còn dám đánh cả chồng mình hả?”
“Tại sao tôi không dám?”
“Cô…”
Lưu Triết nghiến răng nén cơn giận, anh ta hạ giọng dỗ dành cô. Thú thật cô đã chán nghe mấy lời đường mật này lắm rồi. Cô không muốn phí công sức đi vun vén cho ngôi nhà đang dần sụp đổ, một người xây một người phá thì có ít gì?
Tuyết Khê cũng không phải loại phụ nữ thực dụng phụ thuộc chồng, ly hôn rồi cô vẫn có đủ tài chính để chăm sóc nuôi dưỡng đứa trẻ.
“Khê Khê, là lỗi của anh, em đừng giận nữa, đợi khi em khỏe lại, em muốn mắng anh, đánh anh thế nào cũng được.”
“…”
Tuyết Khê mặc kệ im lặng không nói gì chậm rãi nằm xuống giường nghỉ ngơi. Dù có thế nào khi xuất viện nhất định cô phải ly hôn.
Chuyện gì cô cũng có thể nhẫn nhịn bỏ qua như việc anh ngoại tình thì không thể. Tuyết Khê xưa nay cầm lên được thì cũng bỏ xuống được. Lưu Triết cong môi cười khi thấy Tuyết Khê ngoan ngoãn thỏa hiệp nghe lời.
Lưu Triết tự mãn, biết ngay dù có giận thế nào thì chỉ bằng mấy lời ngon ngọt là dỗ được cô thôi. […]
Vài ngày sau, Lưu Triết vẫn dành chút thời gian đến chăm sóc cho Tuyết Khê mục đích để chuộc lỗi. Trái lại thái độ của cô vẫn hời hợt lạnh nhạt như trước đôi lúc còn chẳng buồn nói chuyện.
Lưu Triết bỏ qua không mấy để bụng nhưng cái anh bực tức là đã mấy ngày rồi anh chẳng được thấy mặt con, lúc hỏi y tá thì hóa ra Tuyết Khê không cho phép. Dù khó chịu nhưng Lưu Triết cũng không dám mở miệng hỏi, cơ bản anh biết Tuyết Khê vẫn còn để bụng chuyện cũ.
Thôi thì cứ để cô nguôi giận thì tính sau đằng nào cô chả tha thứ cho anh.
Ở trong viện kỳ thực Tuyết Khê tủi thân lắm, cũng là phụ nữ đi sinh nhưng nhìn đâu đâu cũng thấy người nhà của các chị sản phụ khác tới lui lo lắng chăm bẵm, xem lại bản thân cô thì có những ai? Đến cả mẹ chồng cũng không thấy mặt, trong khi đó cô đã sinh được vài ngày rồi.
Trước đây là cô bất hiếu cãi cha cãi mẹ chỉ để lấy Lưu Triết. Nói thật từ lâu họ đã không còn xem Tuyết Khê cô là con gái.
Tuyết Khê cúi đầu, ngậm ngùi lau nước mắt, bây giờ nghĩ lại cô cảm thấy trách bản thân. […]
Sức khỏe Tuyết Khê xưa nay vốn yếu ớt nên khi sinh xong lại càng yếu hơn nên phải ở bệnh viện một tuần mới được về. Cô ôm con chậm rãi bước vào nhà thấy mẹ chồng ung dung thảnh thơi ngồi ăn hoa quả ở phòng khách.
Một tuần qua bà cũng chả thèm ghé thăm cháu nội, thăm con dâu dù chỉ một lần nghỉ tới mà chạnh lòng. Thú thật chuyện mẹ chồng nàng dâu của Tuyết Khê diễn ra không được mấy suôn sẻ, trong mắt bà Tuyết Khê như cái gai dù cô có tốt thế nào cũng không vừa lòng.
Tuyết Khê bước vào, vẫn giữ phép tắc thưa gửi.
“Con chào mẹ!”
“Về rồi đấy à? Gớm, sinh có một con vịt trời mà ở lại dai dẳng tận 1 tuần, tiền con trai tôi kiếm không dễ dàng gì đâu.”
“Đàn bà đã có gia đình còn không biết tiết kiệm không khéo của cải nhà chúng tôi bị cô tiêu sạch hết.”