“Tổng Giám Đốc, phu nhân hiện khó sinh, anh ghé xem tình hình đi ạ!”
“Không được, Đan Nhi đang bị khó thở tôi phải ở lại chăm sóc cho cô ấy.”
“Nhưng…”
“Cậu thay tôi lo liệu cho Tuyết Khê, xong việc tôi đến ngay.”
Còn chưa kịp nói đã nghe những tiếng tút dài. Trợ lý Đình bất lực nhìn chiếc điện thoại, mặt mũi nhăn nhó than thở
Ôi trời, vợ của anh mà chứ có phải là vợ của tôi đâu chứ? Sao lại bắt tôi lo liệu, trợ lý Đình lúng túng nhìn về phía phòng sinh, tình hình này mà cứ diễn ra chắc chắn sẽ nguy hiểm tới tính mạng của hai mẹ con mất.
Bên tai tiếng hối thúc của nữ y tá lại vang lên.
“Này anh, người nhà của sản phụ vẫn chưa tới à?”
“Chị y tá, mau tiến hành sinh mổ đi, tôi là người nhà, bây giờ mau tiến hành đi.”
“Người nhà?”
Nữ y tá ngờ vực hỏi lại sao ban nãy anh ta nói không phải, còn bây giờ thì nói khác.
“Phải, tôi là… là chồng hai của cô ấy!”
Trợ lý Đình trong lúc gấp gáp lỡ lời nói ra câu ấy, lúc phát hiện cũng đã muộn, thật chỉ muốn vả vào cái miệng này.
Nữ y tá khựng lại một chút, nhưng sau đó rất nhanh đã lấy lại tinh thần.
“Vậy mời anh đi lối này để làm thủ tục.”
“…”
Trợ lý Đình luống cuống gật gật đầu sải chân vội vã đi theo, sau khi hoàn thành xong thủ tục, Tuyết Khê cũng được chuyển sang sinh mổ thì cậu mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi trên hàng ghế tay cậu đưa lên trán lau đi mấy giọt mồ hôi, đôi chân bủn rủn miệng lầm bầm.
Lưu Triết, kiếp trước là tôi nợ anh mà, kiếp này phải đưa vợ anh đi sinh.
Tuyết Khê sau khi sinh xong sức khỏe cũng cạn kiệt khiến cô ngất đi, các y tá chuyển Tuyết Khê sang phòng VIP chăm sóc đặc biệt.
Mãi đến gần tối cô mới tỉnh dậy, vừa động đậy vết mổ nơi bụng lại đau nhói khiến cô khẽ lên một tiếng.
“Aaa…”
Trợ lý Đình nghe tiếng lật đật đứng dậy chạy đến nét mặt lo lắng hỏi han.
“Phu… phu nhân chị tỉnh rồi ạ?”
“Tôi… tôi đau quá!”
Tuyết Khê nhăn nhó, gương mặt tái nhợt, hầu như cô không thể cựa quậy như bình thường, Tuyết Khê nằm bất động, trông thấy tình trạng như vậy lại càng dọa trợ lý Đình, cậu run run hỏi.
“Chị ổn chứ.”
“…”
Thú thật cậu chưa từng trải qua tình huống như vậy nên còn bỡ ngỡ. Mẹ nó, đã đưa ai đi sinh lần nào đâu mà biết chứ, trời ơi khổ cái thân tôi.
Tuyết Khê nhìn mà buồn cười nhưng đau quá cô cười không nổi, cô chầm chậm hít thở sâu nói lên một câu ngắn gọn.
“Gọi bác sĩ.”
Trợ lý Đình gật đầu chạy đi, rất nhanh bác sĩ đã đến thăm khám tiêm cho Tuyết Khê thêm một liều thuốc giảm đau.
Khi bớt đau Tuyết Khê mới có thể cử động, chậm rãi ngồi dậy uống ngụm nước.
“Đình Phong, con của tôi đâu?”
“Dạ bé đang được y tá chăm sóc, một lúc nữa sẽ bế đến cho chị.”
Trợ lý Đình đón lấy cái ly từ tay Tuyết Khê ôn tồn đáp lại, Tuyết Khê gật đầu, ánh mắt đảo xung quanh một vòng nhạt giọng hỏi.
“Anh ấy… không tới ư?”
Cậu nghe xong người liền cứng đơ nở nụ cười gượng gạo lấp liếm che giấu.
“Dạ Tổng Giám Đốc có cuộc họp đột xuất đến không kịp, dạo này công ty gặp một chút khó khăn. Chị yên tâm Tổng Giám Đốc chắc cũng gần đến rồi!”
Tuyết Khê cười cười, nét mặt dường như cũng không mong chờ gì, cô lặp lại câu nói.
“Cuộc họp đột xuất?”
“Dạ.”
Tuyết Khê không nói gì thêm. Đình Phong thấy vậy cũng biết điều mà im lặng.
Tuyết Khê và Lưu Triết quen nhau và lấy nhau đến nay đã được 4 năm, hai người quen nhau từ thời còn khó khăn đến khi sự nghiệp của Lưu Triết thành công rực rỡ, cơ mà càng ngày cô cảm nhận anh càng thay đổi.
Khoảng 8h tối, Lưu Triết mới lọ mọ đến, lúc bước vào phòng anh ta trông thấy trợ lý đang ngồi nghiêm túc ở ghế sofa còn Tuyết Khê thì đang bế con, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc.
Lưu Triết nhẹ nhàng đi vào.
“Khê Khê, xin lỗi anh đã đến muộn.”
“Tổng Giám Đốc!” Trợ lý Đình liền đứng dậy cúi đầu chào
“…”
Tuyết Khê ngẩng mặt thấy Lưu Triết nôn nóng bước tới, ngược lại bộ dạng của cô vô cùng hời hợt, Tuyết Khê im lặng không đáp.
“Con yêu của ba.”
Lưu Triết cười tươi khom lưng định chạm vào đứa bé thì Tuyết Khê bất ngờ né đi. Cô nhìn trợ lý Đình.
“Đình Phong!”
“Dạ!”
“Đưa con tôi cho y tá.”
Đình Phong hơi lúng túng liếc sang Lưu Triết sau đó liền nghe theo bế đứa bé rời đi. Lưu Triết sượng sùng nhíu mày không hiểu hành động của cô có ý gì?
“Khê Khê, anh xin lỗi khi em sinh mà không tới…”
“Lau vết son trên cổ áo anh đi.”
Câu nói của Tuyết Khê khiến Lưu Triết ngay lập tức cứng họng tái mặt, anh ta giật mình ngập ngừng nói không thành câu, cuống cuồng nhìn xuống cổ áo.
“Khê… Khê.”
“Lưu Triết…”
“Khê Khê, em đừng hiểu lầm vết son này có lẽ trong lúc anh tiếp khách bị dính…”