Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình: Ngoại truyện 2

Chương 161



Lữ – Mèo máy màu hồng

Thời Niệm Ca bước khựng lại, quay sang nhìn anh ta.

Tiêu Đạt đột ngột nhìn thấy ánh mắt sắc lẹm của cô, biết cô không tin, nhưng vẫn cù cưa: “Tuy rằng danh bạ lưu trên sim không mất, nhưng mà hình ảnh hoặc tin nhắn gì gì đấy trong di động của em… không còn… một tin cũng không còn.”

Sau khi nói xong những lời này anh đã định bụng chuẩn bị bị Thời Niệm Ca xử cho một trận, đứng đó nhìn cô trăn trối.

Thời Niệm Ca im lặng một lúc, cô chợt phát hiện, chịu quá nhiều đả kích liên tục nhiều ngày rồi, thế mà lúc này tim cô vẫn cảm thấy tê dại.

Cô vừa giận, vừa buồn bực.

Cô siết chặt hộ chiếu, vô cảm nhìn anh ta: “Tiêu Đạt, anh không sợ chết phải không?”

Tiêu Đạt run rẩy: “Chị Niệm, chị Ca, chị Thời, tổ tông ơi, anh không hề cố ý mà!”

Thời Niệm Ca thờ ơ: “Những ngày qua em sống thế nào, anh biết rõ mà, lúc nào em cũng có thể bị bức đến phát điên, nếu như em điên thật, sẽ bóp chết anh đầu tiên.”

Tiêu Đạt: “…”

Nói xong, cô không thèm nhìn anh ta nữa, bước thẳng vào sảnh sân bay không quay đầu lại.

Tiêu Đạt nhìn cô từ phía sau, anh vốn cố ý, cũng chuẩn bị để cô đánh, cùng lắm vài cái đấm hoặc vài cái bạt tai thôi, tuy rằng Thời Niệm Ca chẳng có mấy phần sức lực, nhưng khi tức giận đấm đá chắc cũng ghê gớm.

Thế mà cô chẳng làm gì cả.

Tiêu Lộ Dã nói không sai, nhà họ Thời rung chuyển, đối với Thời Niệm Ca mà nói, chính là cột mốc quan trọng trong cuộc đời của cô.

Máy bay đáp xuống Hải Thành.

Thời Niệm Ca chợp mắt trên máy bay một lúc, nhưng ngủ không được an giấc.

Sau khi đến Hải Thành, ra sân bay, sự kiên định trong lòng cô được tăng thêm, có lẽ nơi đây chính là nguyên nhân.

Trước khi về nước cô đã hẹn với dì Bạch, bây giờ sắp đến thời gian gặp mặt, dì Bạch nói việc ở trung tâm thành phố, nên dì ở khách sạn trung tâm, cô nhớ rõ cái tên ấy, chính là nơi lần đó cha con nhà họ Đường và ba cô đến, khách sạn do nhà họ Tần đầu tư.

Cô vội vàng bắt một chiếc taxi từ sân bay, đến thẳng phố trung tâm, trong lúc kẹt xe, di động cô thì hết pin nên chẳng có cách nào liên lạc với dì Bạch, Hải Thành là thành phố nhộn nhịp, bây giờ là sáu giờ, giờ cao điểm tan tầm, xe chen nhau như mắc cửi, ở ngã tư, cho dù đèn anh, mọi người cũng chẳng thể nào nhúc nhích được.

Thời Niệm Ca ngồi trong xe một lúc, nhìn thấy sắp muộn giờ rồi, cô hạ kính xe xuống quan sát bên ngoài một chút, cảm thấy nếu như chạy bộ đến sẽ nhanh hơn đi xe, dứt khoát thanh toán rồi xuống xe, đi về phía khách sạn.

Truyện đăng tải tại meomaymauhong.com

Cô chạy hơn năm phút, rốt cuộc cũng nhìn thấy biển hiệu khách sạn nhà họ Tần, Thời Niệm Ca đứng ven đường thở hổn hển, hít sâu vài hơi rồi đi thẳng về phía đó.

Đi đến cạnh cây cổ thụ, cô nhìn thấy cổng chính định đi về phía đó, đột nhiên cánh cửa tự động của khách sạn mở ra, một nam một nữ bước ra, khi Thời Niệm Ca nhìn rõ, hai chân chôn sâu xuống đất.

Tần Tư Đình?

Chẳng phải bình thường anh ít khi xuất hiện tại những nơi kinh doanh của nhà họ Tần sao? Tự dưng anh lại xuất hiện tại khách sạn này?

Sau đó cô nhìn người con gái đi bên cạnh anh, ăn mặc rất đẹp, xách chiếc túi hàng hiệu, bước cạnh anh, gần như dán sát lại, hai người đi đến, người con gái kia vừa nói vừa cười, lúc bước xuống bậc thang, vì đi giày cao gót không tiện, lập tức bám lấy cánh tay Tần Tư Đình.

Ánh mắt Thời Niệm Ca đi từ ngạc nhiên sáng lấp lánh vì nhìn thấy Tần Tư Đình chuyển sang tối sầm lại.

Từ chỗ cô đến cửa khách sạn vẻn vẹn hai mươi thước, nhờ có cây cổ thụ che chắn, cô có thể nghe được giọng nói của người con gái: “Anh Đình, tiệc đính hôn của chúng ta vừa hay là sinh nhật em, cả ngày hôm đó anh có thể ở cùng em, nghe ba em nói, thời gian và khách sạn tổ chức đã chọn xong rồi, hẳn là bắt đầu từ sáng đấy, ông ấy khẩn trương lắm.”

Thời Niệm Ca tưởng mình nghe nhầm.

Đính hôn?

Ai?

Là cô gái này và Tần Tư Đình đính hôn sao?

Thời Niệm Ca đờ ra tại chỗ, nhìn bóng hai người họ, từ đầu đến cuối không nghe thấy Tần Tư Đình nói gì cả, cũng không thấy anh gạt tay cô gái kia ra, hai người họ cứ thế bước qua đường, trong lúc bước qua đường bàn tay cô gái kia siết chặt lấy anh, thậm chí gần như dán nửa người lên cánh tay anh.

Anh không hề đẩy ra.

Anh KHÔNG HỀ đẩy ra.

Họ cứ thế sánh vai nhau qua đường.

Sau đó Thời Niệm Ca trông thấy Tần Tư Đình và người con gái kia cùng vào một tiệm bánh ngọt, người con gái dường như ngại hàng người đứng dài trong tiệm, ngẩng đầu lên không biết nói gì đó với Tần Tư Đình, Tần Tư Đình cưng chiều cúi đầu nghe, sau đó không biết hai người họ nói gì, nhưng từ góc độ của cô, họ rất thân mật.

Thời Niệm Ca đột nhiên thu hồi tầm mắt, cô cúi đầu nhìn chiếc lá gần như bị mình bóp nát, cô buông thõng tay, sau đó nhìn đồng hồ, hít sâu một hơi, sống chết cũng không nhìn về phía tiệm bánh ngọt nữa, trực tiếp quay người bước lên bậc thang vào khách sạn.

Dì Bạch đợi bên trong, Thời Niệm Ca ôm một bầu tâm sự bước vào, tìm thấy bàn dì Bạch, cô chưa kịp bước đến xin lỗi, dì Bạch đã nhanh chóng bước đến ôm cô vào lòng: “Niệm Niệm, bé cưng đáng thương của dì, mấy ngày nay phải ở Mỹ đối mặt với biết bao nhiêu chuyện của nhà họ Thời, khiến con mệt mỏi lắm phải không?”

Thời Niệm Ca lấy lại tinh thần, ngước mắt lên nhìn dì Bạch, khách sáo gật đầu.

“Đừng câu nệ, chuyện đầu tư dì đã sớm bàn bạc xong với mẹ con rồi, con không cần áp lực, nhất định dì sẽ giúp con.” Dì bạch kéo cô ngồi xuống bàn: “Trước tiên con cần phải điều chỉnh lại tâm trạng, chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới, trước đây mẹ con từng nói với dì rồi, nội bộ tập đoàn Thời Đạt đấu đá, rất khó áp chế, chỉ có vỏ bọc bên ngoài là bình yên thôi, hiện tại nếu như con tiếp nhận nó, chỉ sợ phải đối mặt với nhiều khó khăn, con yên tâm, dì và mẹ con vô cùng thân thiết, bây giờ bà ấy không còn, dì cũng xem con như con gái ruột, có chuyện gì cứ nói với dì, dì Bạch sẽ giúp con.”

Thời Niệm Ca cảm ơn dì, khóe mắt lướt qua tiệm bánh ngọt bên ngoài cửa sổ, bàn tay từ từ siết chặt ly nước.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.