Nước Mỹ.
Hôm qua sau khi tang lễ kết thúc, Thời Niệm Ca ở lại bệnh viện với ba mình suốt một ngày, ý của ông là, cho dù bây giờ ông vẫn còn sống, nhưng chân đã tàn phế, rất nhiều chuyện trong nhà phải giao cho cô, nếu cô không muốn, ông cũng không ép cô.
Tuy ông nói không ép cô, nhưng lúc này Thời Niệm Ca có thể kiên trì với giấc mộng của mình sao?
Mẹ không còn, tình trạng của ba hiện tại, sẽ có lúc chán nản, hôm qua ông ở bên cạnh mộ mẹ rất lâu, lúc về không nói tiếng nào, cho dù ở trong lòng Thời Niệm Ca ông không phải là người cha lý tưởng, nhưng ông và mẹ là hai người cô yêu thương nhất.
Trách nhiệm của nhà họ Thời ở trước mắt cô, cô có thể không tự nguyện tiếp nhận, nhưng cô có lý do để không nhận ư?
Buổi sáng cô hẹn gặp nói chuyện với những quản lý cấp cao của công ty, họ nhìn cô không khác gì nhìn một con bé hai mươi tuổi đầu, nói chuyện với cô cũng chỉ vì số cổ phần trong tay cô, vì cô là con gái của đổng sự Thời, nên mới gặp cô, ít nhiều không tin tưởng, cũng chẳng nói gì nhiều, cho dù không hề bài xích, nhưng cũng chẳng có thái độ gì khá hơn.
Tóm lại, cô muốn chống đỡ nhà họ Thời, không biết có thể chống đỡ nổi không, dẫu sao người muốn giành công việc này của cô cũng nhiều lắm, bởi vì cô còn quá trẻ, bởi vì cô không thể chịu được sự bất trắc nào, vẫn là một cô gái nhỏ, vì cô dễ bị bắt nạt.
Văn Kha nói bên Hải Thành có đối tác, là bạn thời đại học của mẹ cô, vừa từ Washington về Hải thành, đầu tư nhiều năm, chuyển bại thành thắng, nhìn xa trông rộng, có ý định hợp tác với tập đoàn Thời Đạt từ lâu, từng bàn bạc với mẹ cô, nói trước tết sẽ quyết định.
Văn Kha đề nghị cô về Hải Thành đề xuất đầu tư với đối phương, nếu như cô có thể lấy được hợp đồng quay về Mỹ, chưa nói đến những đổng sự có lòng khác kia, ít nhất sẽ đánh bại được những người không tin tưởng cô.
Nếu cô không có kinh nghiệm, phải từng bước tiến lên, không thể một phát ăn trọn tập đoàn Thời Đạt, hơn nữa hiện tại ba cô ngoài việc tĩnh dưỡng ở bệnh viện ra, các quyết sách khác tạm thời không cần đến cô, ông vẫn còn duy trì được một thời gian nữa, cô cũng cần phải nhanh chóng phát triển trong thời điểm này.
Thời Niệm ca đích thân liên lạc với nhà đầu tư ở Hải Thành kia, lúc gọi điện đến cô chuyện trò vài câu, mới biết được lúc nhỏ cô từng gặp rồi gọi là dì Bạch, rất đẹp, rất quý phái, khi cô còn nhỏ dì đến nhà họ Thời cho cô rất nhiều búp bê xinh xắn, THời Niệm Ca có ấn tượng với bà, hóa ra lần này bà đầu tư vào một hạng mục của tập đoàn Thời Đạt, là người quen, vậy cô có thể nắm chắc được phần thắng này.
Qua điện thoại dì Bạch an ủi cô vài câu, nhưng cô hiểu, bạn thân thiết qua đời, giọng nói của dì cũng nghẹn ngào, sau đó hẹn tối mai gặp Thời Niệm Ca ở Hải Thành.
Thời Niệm Ca mua vé máy bay về Hải Thành.
Đến sân bay Los Angeles, cô đứng giữa sảnh, quay đầu nhìn Tiêu Đạt mấy ngày nay ở Mỹ chạy đôn chạy đáo vì cô: “Có phải các anh đang giữ di động của em không? Anh hay Tiêu Lộ Dã vậy?”
Tiêu Đạt ‘à’ một tiếng, nhìn Thời Niệm Ca: “Không phải em dùng di động của Tiêu Lộ Dã rất tiện sao?”
“Em ở Mỹ dùng tạm mấy ngày thôi.” Thời Niệm Ca nhìn anh ta một chút, sau đó lại nhìn bảng thông tin chuyến bay: “Nửa tiếng nữa bay rồi, cũng hơi gấp, ai đang giữ di động của em, phiền anh gọi người mang đến giúp em, lúc về Hải Thành em phải dùng đến.”
Tiêu Đạt thò tay gãi đầu, thật sự không muốn đưa cho cô chút nào.
Mấy ngày nay nhà họ Tiêu cũng ở Mỹ, thân thích của nhà họ Thời quá ít, cho nên họ cũng xem như là người thân giúp đỡ, hai ngày nay Tiêu Lộ Dã có việc phải đến Anh, lập tức giao Thời Niệm Ca cho anh ta, hôm nay vốn là Thời Niệm Ca định tự mình ra sân bay, nhưng Tiêu Đạt lo lắng, đặc biệt lái xe đưa cô đến.
Còn tưởng rằng cô quên béng chuyện di động, định cầm luôn di động của Tiêu Lộ Dã.
“Sim này của em dùng ở Mỹ, về Hải Thành cũng không dùng được.” Tựa như Thời Niệm Ca nhận ra Tiêu Đạt không muốn trả điện thoại cho cô, cô nhìn anh trân trân: “Có phải anh giữ di động của em không?”
Khóe miệng Tiêu Đạt co rút, trông thấy vẻ mặt của cô bắt đầu nghiêm lại, gần đây nhà cô xảy ra nhiều chuyện, Niệm Niệm bé nhỏ thường ngày vui vẻ nay đã chuyển thành một Niệm Niệm lạnh lùng.
Tiêu Đạt không chịu được, đành phải giao di động ra, vừa đưa cho cô vừa nói: “Anh giữ, nhưng mấy ngày rồi hết pin, chưa sạc, bây giờ tắt nguồn rồi.”
Thời Niệm Ca nhận lấy: “Có sim ở trong không?”
“Lúc đầu anh cầm đi đăng ký cho em, sau đó quên đưa lại.” Tiêu Đạt vừa nói vừa gãi đầu, sau đó tránh luôn ánh mắt của cô.
Thời Niệm Ca không muốn truy tận gốc, nhiều ngày rồi, xảy ra nhiều chuyện như vậy, mọi chuyện lớn nhỏ ngổn ngang trong lòng cô, cô cũng không còn tâm tư nào vạch trần Tiêu Đạt, chỉ nhìn thoáng qua, xác định di động hết pin, không thể khởi động, sau đó nhét di động vào túi, định đợi sau khi máy bay đáp xuống Hải Thành, quay về sạc sau, tiện thể trả lại di động của Tiêu Lộ Dã cho Tiêu Đạt.
Thật ra nhiều ngày rồi, có vài đêm cô không ngủ được, muốn gọi điện cho Tần Tư Đình, nhưng rốt cuộc không có di động ở bên, số điện thoại của anh, cô đã thuộc nằm lòng.
Chỉ là sau khi gọi cho anh cô biết nói gì đây.
Khóc với anh qua điện thoại ư?
Nhiều chuyện đè nén khiến cô không thở nổi, đêm khuya cô thật sự không thể tỉ tê kể hết cho anh, cô và anh cách nhau mười hai giờ đồng hồ.
Cho dù anh sẵn lòng, cho dù cô rất muốn được anh an ủi.
Nhưng mấy ngày cô vắng mặt, có lẽ anh đã từ Nhật trở về, bận rộn trong phòng khám, cô không cần phải trút thêm gánh nặng lên vai anh.
Thật sự rất muốn nói ra, nhưng đợi đến sau khi về Hải Thành gặp nhau rồi nói.
Cô không liên lạc với anh nhiều ngày như thế rồi, ít nhất cũng phải bảy tám ngày.
Không biết Tần Tư Đình giận đến mức nào rồi.
Truyện đăng tải tại meomaymauhong.com
“Này, Niệm Niệm…” Tiêu Đạt thấy cô định vào sân bay, nhanh chóng chạy theo, hành lý của cô không nhiều, dù sao trước khi đến đây cô cũng chẳng mang theo gì, chỉ có một túi nhỏ, bây giờ quay về cũng chỉ một túi nhỏ, không cần anh vác hành lý hộ, cứ thế lẽo đẽo bên cạnh cô: “Anh phải nói với em chuyện này.”
“Chuyện gì?” Thời Niệm Ca vừa lãnh đạm nói chuyện vừa nhìn về phía sảnh sân bay.
“Lúc anh đi làm sim giúp em, từng mở di động của em ra, sau đó không biết ấn cái gì mà xóa hết…”