Giáo Mẫu

Chương 6: Tôi Đã Phế Đến Loại Trình Độ Này Rồi Sao?



Lo lắng, bất an, kinh hoảng, sợ hãi từng cái hiện lên ở trên mặt Trần thúc, mặt xám như tro tàn, sắc mặt càng ngày càng trắng bệch, hô hấp càng ngày càng gấp rút, điện thoại từ trong tay run rẩy rơi xuống trên mặt đất, chỉ thấy Trần thúc lảo đảo đột nhiên ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.

Nam Cung Vũ vừa gọi điện thoại 120, vừa chuyển hướng nói Lam Kiều, "Tôi đưa Trần thúc đi bệnh viện, chị đi đón Nhạc Nhạc."

"Nhưng mà..." Lam Kiều do dự nói, cô quen thủ hộ ở bên người Nam Cung Vũ, một tấc cũng không rời, bây giờ muốn cô rời khỏi, luôn là làm cho cô lo lắng bất an.

Dĩ vãng, cho dù cần phải đi bên ngoài chấp hành nhiệm vụ, Lam Kiều cũng sẽ ngay lập tức chạy về bên người Nam Cung Vũ, Lam Kiều là một đạo bình phong, làm một đạo bình phong cuối cùng chặn đả kích ngấm ngầm hay công khai sau lưng Nam Cung Vũ.

Thân thủ Nam Cung Vũ mặc dù không bằng Lam Kiều, không sánh được sát thủ nhà nghề, nhưng thân ở thế gia hắc đạo, dùng đao dùng súng cũng là tinh thông, mặc dù là khi đó, rời khỏi đại tiểu thư cũng sẽ để Lam Kiều lo lắng mất ngủ, huống chi bây giờ, chân đại tiểu thư đã...

Nam Cung Vũ ánh mắt tối sầm lại, cười khổ nói, "Tôi đã phế đến loại trình độ này rồi sao?"

Lam Kiều hô hấp cứng lại, ngực đau nhói, lại vẫn cứ không có ý rời khỏi, cố chấp trầm mặc.

"Lời của tôi đã không có tác dụng rồi sao?" Nam Cung Vũ sầm mặt lại, lạnh lùng nói, "Lam Kiều, đây là mệnh lệnh!"

Lam Kiều biết Nam Cung Vũ có chút tức giận, không dám chống đối mệnh lệnh của đại tiểu thư, cho dù lo lắng an nguy của đại tiểu thư, Lam Kiều còn là không thể không quay người rời khỏi.

"Kiều, cẩn thận một chút, tôi chờ chị về nhà." Lam Kiều nghe được thanh âm từ phía sau truyền đến, khóe môi hơi cong.

Nhìn bóng lưng dần dần rời đi của Lam Kiều, cho dù biết mấy tên côn đồ không làm gì được Lam Kiều, trong lòng Nam Cung Vũ vẫn sẽ lo lắng, giống như là trước đây như vậy, Lam Kiều ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, Nam Cung Vũ đều sẽ một lần lại một lần đem kế hoạch suy tính nhiều lần, sợ hãi chính mình vừa sai lầm, một suy nghĩ không chu toàn, dẫn đến Lam Kiều bởi vậy chết uổng công. Mà không có Lam Kiều bảo vệ ban đêm, nàng cơ hồ đều ngủ không yên ổn, luôn cảm thấy phía sau trống rỗng, vô số con mắt ẩn núp ở trong bóng tối, tính toán ám sát ở khắp mọi nơi.

Nhà xưởng hẻo lánh, kho âm u.

Thấy được người tới là Lam Kiều mà không phải Trần thúc, Tần Phong bất mãn nhíu mày một cái, "Tại sao là ngươi, lão già chết tiệt kia đâu?"

"Đột nhiên phát bệnh, đưa vào bệnh viện rồi." Lam Kiều đơn giản rõ ràng nói tóm tắt. Âm thanh lạnh lẽo hờ hững, không mang theo mảy may cảm tình.

Nghe được thanh âm của băng lãnh như sắt của Lam Kiều, mí mắt Tần Phong run lên, nhớ tới ngày ấy thiệt thòi dưới tay Lam Kiều, theo bản năng đối với Lam Kiều mang theo vài phần sợ hãi, thân thể không tự chủ được lui về sau một bước.

"Ngươi, đi lục soát thân thể của nàng!" Tần Phong vuốt cổ tay mơ hồ đau sưng đỏ, hung tợn mệnh lệnh thủ hạ nói.

Cạnh cửa một người đàn ông đi ra, ở trên người Lam Kiều tỉ mỉ lục soát một lần, nói về phía Tần Phong, "Phong ca, không có thứ gì..."

Lam Kiều hôm nay ra ngoài vốn là mang theo súng và dao găm, thời điểm rời khỏi Nam Cung Vũ, đem vũ khí đều để lại cho Nam Cung Vũ phòng thân.

Lam Kiều giương mắt đánh giá bốn phía một cái, tổng cộng bốn người, cạnh cửa hai, trong kho hàng đứng hai.

Tần Phong nghiêng dựa vào cạnh cửa, hai tay cắm ở trong túi tiền, trong miệng ngậm một điếu thuốc, khiêu khích cười lạnh nói, "Nữ nhân ngươi đây lá gan không nhỏ, thì không sợ ta trả thù?"

Lam Kiều không hề trả lời, chỉ là lạnh nhạt nói, "Nhạc Nhạc đâu?"

Tần Phong búng tay một cái, nam nhân bên trong từ phía sau mặt sau đem Nhạc Nhạc ôm ra ngoài.

Nhạc Nhạc thấy được Lam Kiều, oa một tiếng khóc lên, bay nhào tiến vào trong lòng Lam Kiều, run lẩy bẩy.

Lam Kiều vẫn là gương mặt lạnh lùng, không có mở miệng an ủi, chỉ là vỗ vỗ đồ vật nhỏ trong lòng khóc đến thở không ra hơi.



Tần Phong làm một thủ thế, bốn nam nhân vây quanh Lam Kiều.

Tần Phong hai tay nắm chặt, nắm đấm đùng đùng vang vọng, "Không giáo huấn ngươi một trận, ngươi cả nơi này là địa bàn của ai đều không làm rõ ràng được!"

Tần Phong là thổ địa của nơi này, lần trước ăn thiệt thòi, tức sôi ruột, không chỗ phát tiết, lần này Lam Kiều lại tự mình đưa tới cửa, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua.

"Tỷ tỷ, Nhạc Nhạc sợ hãi" Nhạc Nhạc nhìn bốn phía nam nhân một mặt hung tướng, tội nghiệp run rẩy nói.

"Trốn đi sang một bên." Lam Kiều lạnh lùng đem đồ vật nhỏ trong lòng đẩy sang một bên.

Nhạc Nhạc méo miệng có chút oan ức, lại vẫn là nghe lời trốn đến góc tường, trong đôi mắt trắng đen rõ ràng mang theo vài phần bất an.

120 xe cứu thương đến rồi, Nam Cung Vũ hầu ở bên người Trần thúc, Đồng Vũ cũng theo vào.

Trần thúc bị đẩy vào phòng phẫu thuật, thủ tục nằm viện thì là Đồng Vũ đang giúp giải quyết.

Giúp xong tất cả, Đồng Vũ xoa xoa mồ hôi trên trán, trở lại ngoài cửa phòng mổ.

Nam Cung Vũ lẳng lặng mà ngồi ở trong xe lăn, thấy được Đồng Vũ đến, theo tính lễ phép cười cười, "Làm phiền Đồng lão sư rồi..."

Đồng Vũ hơi ngẩn người, ánh mặt trời chiếu trên mặt Nam Cung Vũ, nhu hòa mà bình tĩnh, nụ cười kia tựa hồ dịu dàng năm tháng.

Thiếu nữ tươi đẹp như tuổi học trò, trong cái tuổi tốt đẹp nhất, hai chân lại bại liệt, không thể bước đi, Đồng Vũ nhìn nụ cười long lanh này, đột nhiên sinh ra một tia đồng tình.

Trong khi chờ đợi dài dòng Đồng Vũ hướng về phía Nam Cung Vũ nói rất nhiều chuyện lý thú ở trường học của Nhạc Nhạc, Nam Cung Vũ nghịch ngợm mỉm cười, ở trước mặt nàng Nhạc Nhạc là ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, ai biết con vật nhỏ kia cũng có một mặt bướng bỉnh nghịch ngợm như vậy.

Lam Kiều tay trái đè lại cổ tay phải, hoạt động khớp một chút, lạnh lùng nhìn bốn nam nhân sưng mặt sưng mũi nằm trên đất.

Tần Phong nhịn đau từ dưới đất bò dậy, rút ra dao gọt hoa quả trong túi quần, một mặt hung ác đâm tới phía Lam Kiều, Lam Kiều lắc mình trốn một chút, lại một lần nắm lấy cổ tay sưng đỏ của hắn, lại một lần bóp trật khớp đi.

Tần Phong cũng coi như là kiên cường, bên dưới đau nhức vậy mà không kêu lên thảm thiết, chỉ là rên khẽ một tiếng, Lam Kiều một cước tàn nhẫn đá vào trên bụng của hắn, thân thể Tần Phong bay ra xa hai mét, nặng nề đánh vào trên vách tường, lại nặng nề ngã xuống đất.

Tần Phong lao lực ngẩng đầu lên, đầy mặt máu mũi, trên mặt đẹp trai một khối xanh một khối tím, chật vật tới cực điểm, khủy tay tay hắn chống đỡ đất bò lên thử một lần lại một lần, lại đều lần lượt ngã xuống đất, không bò dậy nổi.

Tần Phong đã xem như là rất có khả năng đánh lộn, cho nên bên trong bốn người là người cái cuối cùng bị Lam Kiều đánh ngã, ba người kia sớm đã bị Lam Kiều đánh đến hôn mê bất tỉnh.

Lam Kiều không muốn gây sự nhiều, ra tay nắm giữ đúng mực, chỉ là dạy dỗ mấy tên côn đồ một trận, cũng không có để cho bọn họ tổn thương gân cốt, nhưng mà ít nhất cũng phải nửa tháng xuống không được giường.

Lam Kiều gọn gàng nhanh chóng giải quyết đám người Tần Phong, quay người về đi đến phía Nhạc Nhạc góc tường.

Nhạc Nhạc vốn thì thì có chút sợ Lam Kiều lạnh như băng, lần này lại thấy được một màn nàng đánh người, trong lòng càng là sợ hãi thấy được gương mặt lạnh lùng Lam Kiều đi tới về phía nàng, sợ đến lùi về sau hai bước trốn vào góc tường.

Trong lòng Lam Kiều lo lắng đại tiểu thư một thân một mình, cho nên mới tốc chiến tốc thắng, lúc này cũng không tâm tình dỗ nhóc con bất an, trực tiếp quay người rời khỏi, không có mở miệng nói một câu.

Nhạc Nhạc từ nhỏ đến lớn, bên người đều là người thân trưởng bối sủng ái nuông chiều mình, nơi nào từng trải qua Lam Kiều lãnh khốc không có tình người như vậy, nước mắt ở trong tròng mắt đen thùi chuyển động, thấy được bóng người Lam Kiều càng ngày càng xa, chỉ đành oan ức đuổi theo.

Lam Kiều đem Nhạc Nhạc dẫn tới bệnh viện, thấy được Nam Cung Vũ lẳng lặng chờ đợi bên ngoài phòng phẫu thuật, trái tim bất an kia trong nháy mắt bình tĩnh.

Thấy được Lam Kiều đi tới, Nam Cung Vũ cười cười, Lam Kiều trong lòng ấm áp, chỉ cảm thấy nụ cười kia sáng rực rỡ như hoa đào tháng ba, nhìn nhiều, thì sẽ khiến người ta trầm luân, khiến người ta phạm nghiện, rồi lại một mực vui vẻ chịu đựng.



“Tỷ tỷ, Nhạc Nhạc thật sợ hãi!" Thấy được Nam Cung Vũ, Nhạc Nhạc cuối cùng nhịn không được, làm nũng một loại ôm chặt lấy cái cổ Nam Cung Vũ, khóc đến thở không ra hơi.

Nam Cung Vũ thì lại dịu dàng vỗ phía sau lưng Nhạc Nhạc, dụ dỗ nói, "Nhạc Nhạc không sợ, ngoan, không sao rồi."

"Gia gia ở chỗ nào?" Nhạc Nhạc đem đầu nhỏ ở trong lồng ngực Nam Cung Vũ ủi tới ủi lui, ngẩng đầu ngắm nhìn bốn phía, không có tìm được thân ảnh của gia gia, lúc này mới phát hiện nơi này là bệnh viện, địa phương chính mình sợ truyền dịch nhất chính là ở nơi này.

Con ngươi Nhạc Nhạc đảo một vòng, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ trắng bệch, "Gia gia ngã bệnh rồi?"

"Gia gia sẽ không có chuyện gì."

Nước mắt vừa ngừng lại lần nữa bắt đầu đảo quanh, rưng rưng muốn rơi.

Nam Cung Vũ than nhẹ một tiếng, đem Nhạc Nhạc ôm chặt hơn nữa, xoa đầu nhỏ của nàng ôn nhu nói, "Đừng sợ, có tỷ tỷ ở đây."

Đồng Vũ vẫn trầm mặc ngồi ở một bên cũng bổ sung theo một câu, "Lão sư cũng ở đây."

Trần thúc cuối cùng có kinh không nguy xuống được giường phẫu thuật, chỉ là còn cần nằm viện trị liệu.

Bây giờ phu thê hai người đều bệnh nặng nằm viện, tự lo không xong, càng không tinh lực tới chăm sóc Nhạc Nhạc.

Trần thúc không thể không ủy thác Nam Cung Vũ giúp bọn họ chăm sóc Nhạc Nhạc một quãng thời gian.

"Ba mẹ của Nhạc Nhạc đâu?"

"Thời điểm Nhạc Nhạc một tuổi xảy ra tai nạn xe chết rồi." Lúc nói lời này, Trần thúc tựa hồ trong nháy mắt già nua đi rất nhiều.

Trước đó thấy được Trần thúc so với tuổi thật còn muốn già nua, tưởng sinh hoạt áp lực bức bách, bây giờ xem ra, càng là bởi vì duyên cớ người đầu bạc tiễn người đầu xanh. Nam Cung Vũ ở trong lòng hơi thở dài.

"Khoảng thời gian này Nhạc Nhạc thì ở nhà ta đi, đi học tan học ta và Lam Kiều đều sẽ đưa đón nàng."

"Thật sự là quá ngại rồi, lại làm phiền các ngươi." Vừa làm xong phẫu thuật, sắc mặt Trần thúc rất là trắng bệch.

Trần thúc vẫn cứ muốn nhét cho Nam Cung Vũ 3000 đồng tiền,coi là tiền chi khoảng thời gian này chăm sóc Nhạc Nhạc hằng ngày, Nam Cung Vũ chối từ không được, chỉ đành nhận lấy. Chỉ là sau khi ra phòng bệnh, dùng tiền này mời hai nhân viên chăm sóc sức khỏe chuyên môn chăm sóc hai vợ chồng Trần thúc.

Trời lờ mờ sáng, chân trời xuất hiện một đạo ánh rạng đông.

"Ta muốn Nhạc Nhạc ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, sẽ không đi trường học."

"Được" Đồng Vũ nhìn Nam Cung Vũ, gật gù, ánh mắt thâm thúy.

Đồng Vũ đem mấy người Nam Cung Vũ đưa về nhà, chính mình mới vòng về trường học chuẩn bị lên ca. Chẳng biết vì sao, rõ ràng bận rộn một đêm, hắn lại một tí uể oải cũng không có, trái lại cảm thấy tâm tình sung sướng.

"Đại tiểu thư, nhị tiểu thư rời nhà đi ra ngoài." Vài tên bảo vệ Nam Cung Phi đi lên trước, cúi thấp đầu bẩm báo.

"Xảy ra chuyện gì?" Nam Cung Vũ bởi vì chuyện làm ăn của Nam Cung gia bận rộn hai ngày hai đêm, vừa về tới nhà còn không có uống một hớp nước, liền nhận được tin tức muội muội rời nhà ra đi. Nam Cung Vũ xoa xoa lông mày, ngữ khí không thiện.

Hết chương 6:
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.