Ba giờ rưỡi chiều, ánh mặt trời ấm áp nhu hòa, gió mát thoải mái từ ngoài cửa sổ thổi vào.
Nam Cung Vũ nằm ở trên ghế salông mềm mại, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm hai tay thon dài mà tinh xảo của Lam Kiều. Cặp tay kia giờ khắc này đang đụng vào hai chân của chính mình, lúc nặng lúc nhẹ, lúc gấp lúc chậm. Nam Cung Vũ nhẹ nhàng run lên một cái, con mắt đẹp đẽ hơi nheo lại.
"Đau?" Động tác của Lam Kiều càng nhẹ càng ôn nhu, ánh mắt nhìn Nam Cung Vũ mơ hồ có chút lo lắng.
Nam Cung Vũ lắc lắc đầu, thanh âm hơi run nói, "Có chút ngứa."
Nam Cung Vũ trường kỳ ngồi ở trên xe lăn, vì phòng ngừa hai chân suy thoái, không thể không mỗi ngày xoa bóp bắp thịt chân. Khi Nam Cung Vũ tự mình xoa bóp cũng không cảm thấy có cái gì không khỏe, ai biết tay của Lam Kiều đụng vào thì ngứa, phản xạ có điều kiện muốn trốn.
"Vậy tôi...Nặng chút?" Lam Kiều vừa mới nặng nề ấn bóp một cái, Nam Cung Vũ liền không khống chế được rên một tiếng.
"Bỏ đi, vẫn là tôi tự mình làm đi." Nam Cung Vũ bất đắc dĩ nói. Không biết sao, ở sự chạm vào của Lam Kiều, thân thể sẽ mẫn cảm như vậy.
Lam Kiều sờ sờ mũi, đầy mặt lúng túng, kỹ thuật không được, tựa hồ bị đại tiểu thư ghét bỏ rồi…
"Leng keng." Tiếng chuông cửa vang lên.
Nam Cung Vũ tiếp tục nằm trên ghế salông, Lam Kiều đi trước mở cửa.
Nhạc Nhạc như là chim nhỏ, kêu một tiếng vọt vào phòng khách, nhào vào trong lòng Nam Cung Vũ.
Sắc mặt Trần thúc có chút uể oải, đứng trước cửa hỏi thăm một chút liền vội vã rời đi.
Ngày đó khi tách bệt, Trần thúc nhờ Nam Cung Vũ hai người giúp một tay, chính là sau khi tan học chăm nom Nhạc Nhạc một hồi. Vợ của Trần thúc sinh bệnh nằm viện, Trần thúc lại phải trông coi cửa hàng tiện lợi lại phải chăm sóc vợ và cháu gái, bận bịu chân không chạm đất.
Nhạc Nhạc rất ngoan, không ồn không ào, Nam Cung Vũ lẳng lặng mà đọc sách, nàng ngay ở một bên ngồi lẳng lặng, con mắt tò mò đánh giá ký tự lít nha lít nhít, cho dù xem không hiểu, biểu hiện cũng cực kỳ chăm chú.
"Tỷ tỷ đọc sách cho Nhạc Nhạc nghe được không?" Đầu nhỏ ở trong lòng Nam Cung Vũ ủi ủi, như là mèo con, làm cho Nam Cung Vũ ngứa một chút.
Nam Cung Vũ chải chải tóc ủi tới ủi lui làm loạn kia, bóp bóp cái mũi nhỏ của Nhạc Nhạc, đem bé con ôm vào trong ngực, nhẹ giọng bắt đầu đọc sách.
Nam Cung Vũ đọc đến mức rất chăm chú, bé con nghe được cũng rất chăm chú, Lam Kiều ở một bên nhìn cũng rất chăm chú. Tình cảnh này quen thuộc như vậy, nhiều năm trước đây, Lam Kiều đã từng thấy được, Nam Cung Vũ dịu dàng ôm muội muội Nam Cung Phi như vậy, một bút một vẽ tay nắm tay dạy nàng đọc sách viết chữ, lời nói nhỏ nhẹ đọc sách cho nàng nghe. Đáng tiếc bây giờ....
Cảnh tượng lần này ấm áp tươi đẹp như thế, nhưng Lam Kiều lại một mực nhìn ra khó chịu.
"Tỷ tỷ, dạy ta đánh đàn có được hay không?" Nghe xong sách một tiếng, Nhạc Nhạc nhảy nhảy nhót nhót chạy đến bên piano màu đen, hưng phấn nhảy nhót hỏi.
Nam Cung Vũ nắm lấy tay nhỏ của Nhạc Nhạc, từng điểm từng điểm dạy nàng điều khiển, cặp tay nho nhỏ kia, mềm mại như vậy, ấm áp như vậy.
"Nhạc Nhạc muốn nghe tỷ tỷ đàn thiên không chi thành, trong hộp âm nhạc của Nhạc Nhạc chính là cái này, Nhạc Nhạc rất yêu thích."
Nam Cung Vũ một bên đàn khúc dương cầm thiên không chi thành, một bên không tự chủ được nhớ tới chuyện cũ.
Năm đó Nam Cung Phi sau khi xem hoạt hình thiên không chi thành, quấn quít lấy chính mình muốn học thủ khúc này, muốn chính mình cũng dạy nàng một trận. Chẳng biết vì sao, tiểu quỷ rõ ràng thông minh lanh lợi, dạy nàng cái gì cũng nhanh, một chút thì thông, học đàn lại một mực tay chân vụng về, vẫn đàn không được, vẫn quấn quít lấy chính mình dạy nàng.
Nam Cung Vũ đều nhớ không rõ lúc đó chính mình liên tục nhiều lần dạy nàng bao nhiêu lần, nhưng Nam Cung Phi luôn là sẽ sai lầm, sai rồi sẽ tội nghiệp nhìn chính mình. Thật vất vả học xong thiên không chi thành, lại quấn quít lấy chính mình muốn học khúc dương cầm khác.
Nam Cung Vũ cảm giác được Nam Cung Phi cũng không có yêu thích nhạc cụ như vậy, thời điểm chính mình không có ở chưa bao giờ sẽ luyện tập, nhưng mà chính mình vừa về tới nhà lại một mực muốn quấn quít lấy chính mình học.
Chỉ là sau đó, mẫu thân giao cho nàng quá nhiều địa bàn và chuyện làm ăn, trọng trách trên người càng ngày càng nặng, sự vụ bang phái càng ngày càng nhiều, thời gian về nhà càng ngày càng ít, cơ hội hai người một chỗ càng ngày càng ít, cơ hội có thể dạy Nam Cung Phi đánh đàn cũng càng ngày càng ít...
Đến cuối cùng, Nam Cung Phi chung quy không có học được đánh đàn, nàng từ đầu đến cuối cũng chỉ biết đàn một bài thiên không chi thành, luyện tập hơn trăm lần, cũng là thủ khúc đầu tiên Nam Cung Vũ dạy nàng.
"Tỷ tỷ, tại sao ngươi khóc rồi." Nhạc Nhạc có chút bối rối duỗi ra tay nhỏ, lau lấy lệ trên mặt tỷ tỷ.
Nam Cung Vũ từ trong hồi ức tỉnh táo, sờ sờ mặt, vệt nước một tay, mới hậu tri hậu giác phát hiện mình vậy nà vô ý thức rơi lệ rồi.
Tựa hồ vào lúc ấy, hài tử kia cũng là từ sáng đến tối tỷ tỷ tỷ tỷ đuổi theo ở phía sau mình.
Rõ ràng chuyện cũ trước kia đã phủ kín nơi sâu xa nhất ở ký ức, nhưng giờ khắc này, lòng của Nam Cung Vũ vẫn là hung hăng đau một hồi.
Lam Kiều đi qua đem nắp đàn khép lại, đem Nhạc Nhạc từ trong lòng Nam Cung Vũ ôm lên, để dưới đất, "Nhạc Nhạc ngoan, đi rửa tay, sắp ăn cơm rồi."
Nhạc Nhạc hoan hô chạy ra rồi.
Trù nghệ của Lam Kiều càng ngày càng xuất sắc, Nhạc Nhạc quá vui ăn ngốn, trong cái miệng nhỏ nhét được tràn đầy, Nam Cung Vũ còn không dừng gấp rau cho nàng, bên trong chén nhỏ đã xếp thành một ngọn núi nhỏ rồi.
Sau bữa cơm chiều, Lam Kiều đi nhà bếp rửa chén, Nam Cung Vũ ở phòng khách theo Nhạc Nhạc xem phim hoạt hình, một lát sau, Trần thúc bệnh viện bệnh viện vội vội vàng vàng trở về đón Nhạc Nhạc đi.
Thời điểm chia ly, tiểu gia hỏa muôn vàn không muốn vạn phần không muốn, suýt chút nữa liền muốn khóc nhè, mãi đến tận Trần thúc nói cho nàng biết mỗi ngày sau khi tan học cũng có thể lại đây chơi một hồi, cuối cùng mới nín khóc mỉm cười.
Thấy được Nhạc Nhạc cuối cùng đi rồi, Lam Kiều thở phào nhẹ nhõm, đồ vật nhỏ chiếm đoạt đại tiểu thư một buổi trưa, nàng muốn thân cận một hồi cũng không được.
Nam Cung Vũ tiếp tục nằm trên ghế sa lông đọc sách, Lam Kiều tựa đầu gối lên trên đùi Nam Cung Vũ, "Đại tiểu thư, đọc sách cho tôi nghe đi."
"Sách tôi xem chị không có hứng thú, tạp chí chị đặt để ở trong giá sách, chính mình đi lấy."
Nam Cung Vũ tiếp tục lật lên sách, Lam Kiều vẫn nằm ở trên đùi nàng, biểu hiện chăm chú đang nhìn mặt mình.
Nam Cung Vũ có chút bất đắc dĩ, hôm nay không biết làm sao, một lớn một nhỏ này đều tha thiết mong chờ nhìn mình, yêu cầu mình đọc sách cho các nàng.
Nam Cung Vũ không chống đỡ được ánh mắt quá mức nóng bỏng của Lam Kiều, cực kì bất đắc dĩ bắt đầu đọc văn tự trong tay.
Thanh âm của Nam Cung Vũ rất là ôn nhu, truyền vào trong tai thật là dễ nghe. Lam Kiều là cô nhi, nàng còn dư lại không nhiều ký ức tuổi ấu thơ chỉ có ở bên trong miệng chó cướp đồ ăn, ở trong trời hàn đông lạnh đến mức run lẩy bẩy, đây là lần đầu tiên có người đọc sách cho nàng nghe, cho nên nàng nghe đến rất chăm chú, biểu hiện thật là chăm chú, cho dù không phải nội dung cảm thấy hứng thú cũng cảm thấy hứng thú.
"Đại tiểu thư, tôi muốn nghe thử cô đánh đàn."
"Muốn nghe cái gì?"
"Cái gì cũng được."
Nam Cung Vũ cảm thấy Lam Kiều hôm nay cùng với bình thường không giống nhau lắm, dĩ vãng sát thủ lạnh lùng lạnh nhạt hôm nay lại có mấy phần... Tính trẻ con?
Nam Cung Vũ đàn khúc mình thích, Lam Kiều mang một cái ghế ngồi ở bên đàn, hai người đều không có nói chuyện, Lam Kiều nhìn gò má chăm chú đánh đàn của Nam Cung Vũ, ánh mắt khi thì phập phù, khi thì mê muội.
"Thích không?" Nam Cung Vũ đàn xong một khúc, quay đầu hỏi…
Đột nhiên không kịp chuẩn bị, một mảnh môi lạnh lẽo kề sát ở trên môi của chính mình, dịu dàng, lưu luyến, nóng rực.
Tâm của Nam Cung Vũ đột nhiên nhảy một cái, tay lung tung đặt tại trên phím đàn, phát ra tiếng vang lanh lảnh
Trong cuộc đời Lam Kiều, từng giết người không ít, nhưng lo lắng người không nhiều.
Trong biển người mênh mông, có thể gặp phải một người như vậy, rất may mắn.
Một tuần này tới nay, Nhạc Nhạc mỗi ngày sau khi tan học Trần thúc đều sẽ đem người đưa tới. Nhạc Nhạc rất yêu thích Nam Cung Vũ dịu dàng, lại đối với Lam Kiều lạnh lùng có chút run rẩy.
Ngày này, như bình thường, ba giờ rưỡi chiều, tiếng chuông cửa vang, Lam Kiều đi mở cửa.
Cạnh cửa đứng Trần thúc đầu đầy mồ hôi, nhưng không thấy bóng người Nhạc Nhạc.
Sắc mặt Trần thúc mệt mỏi mà lo lắng, "Các ngươi đi đón Nhạc Nhạc tan học rồi sao?"
Lam Kiều lắc lắc đầu.
Trần thúc sắc mặt trắng bệch, "Nhạc Nhạc không thấy rồi."
Trần thúc tìm khắp cả tất cả địa phương phụ cận, trường học, tiểu khu, công viên, thương trường, nơi giải trí... Nhưng đều không có phát hiện bóng người của Nhạc Nhạc. Trần thúc dường như con ruồi không đầu, mệt đến đầu đầy mồ hôi, lại vẫn cứ vội vội vàng vàng tới nơi này của Nam Cung Vũ hỏi một chút, ôm một tia hy vọng mong manh cuối cùng.
Khi biết được Nam Cung Vũ các nàng không có đi đón Nhạc Nhạc, vẻ không thấy trong mắt Trần thúc càng ngày càng dày đặc, bên dưới hoang mang lo sợ, chỉ là không ngừng mà lẩm bẩm nói "Nhạc Nhạc không thấy, Nhạc Nhạc không thấy làm sao bây giờ, làm sao bây giờ..."
"Chúng ta đi trường học xem một chút đi." Cuối cùng vẫn là Nam Cung Vũ giúp Trần thúc trong hốt hoảng tóm lấy chủ định, Nhạc Nhạc là ở trường học mất tích, nơi đó nhất định sẽ có manh mối.
Lam Kiều đẩy Nam Cung Vũ đến trường học, lão sư Nhạc Nhạc đang thu thập mặt bàn chuẩn bị tan ca.
"Đồng lão sư, Nhạc Nhạc không thấy, ngươi thấy nàng không?" Trần thúc vọt vào văn phòng, căng thẳng xoa xoa hai tay.
Nam nhân đối diện khoảng ba mươi tuổi, ăn mặc áo sơ mi trắng, một thân nho nhã thận trọng.
Đồng Vũ đẩy mắt kính không gọng trên mũi một cái, mắt lộ kinh ngạc nói, "Nhạc Nhạc còn không có về nhà sao, ca ca hắn xế chiều hôm nay tới đón nàng."
"Nhạc Nhạc từ đâu tới ca ca cái gì?" Trên mặt Trần thúc mang theo nghi hoặc.
"Một nam sinh mười bảy mười tám tuổi, vóc người thật đẹp trai, ăn mặc một thân thời thượng, mang theo dây chuyền thập tự giá." Đồng Vũ xoa cằm, cúi đầu trầm tư nhớ lại nói.
Nam Cung Vũ và Lam Kiều trao đổi một cái ánh mắt, là thiếu niên thu bảo hộ phí ở tiệm tiện lợi kia.
Sau khi thiếu niên lúc đó tuyên bố một tuần không nộp bảo hộ phí nữa liền muốn phá tiệm, bây giờ một tuần trôi qua, không có tìm người đến phá tiệm, lại đem Nhạc Nhạc bắt cóc rồi.
Trần thúc gần đây phải chăm sóc lão bà bệnh nặng nằm viện, đã sớm quên đi chuyện này, bây giờ Nhạc Nhạc bị thiếu niên bắt cóc, mới đột nhiên nhớ tới. Hắn tình nguyện thiếu niên đập phá quán nhỏ hắn dùng làm kinh doanh, cũng không đồng ý Nhạc Nhạc chịu đến một tí thương tổn.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, "Cừu vui vẻ, cừu xinh đẹp, cừu lười biếng, cừu sôi sục..." Giai điệu vui vẻ đang sốt sắng dưới bầu không khí áp lực có vẻ không đúng lúc, đó là bài Nhạc Nhạc thích, bởi vì cháu gái đặc biệt yêu thích, Trần thúc mới đem chuông điện thoại đổi thành cái này.
Trần thúc run rẩy đưa tay ra, nhấn phím bắt trên điện thoại.
"Lão già chết tiệt, cháu gái ngươi ở trên tay ta, bảo hộ phí kia...”
"Ta lập tức nộp, cầu xin ngươi, đừng thương tổn Nhạc Nhạc."
"Lão già chết tiệt, nếu ngươi dám to gan báo cảnh sát..."
"Sẽ không, sẽ không báo cảnh sát, ngươi ở đâu, ta lập tức đem tiền mang tới."
Thiếu niên nói địa chỉ một cái, thiếu kiên nhẫn cúp điện thoại.