"Đội 7 Sư Tử Trắng, hai mục tiêu, bắn chết các thủ lĩnh của bộ đội vũ trang từ A đến F, đồng thời chiếm đóng và phong tỏa hai kho vũ khí của bộ đội C và E nằm ở vùng núi phía Tây nước Y, đã rõ chưa?"
"Đã rõ."
Trong phòng hội nghị bí mật, chín thành viên của Đội 7 Sư Tử Trắng được triệu tập về lại để thực hiện nhiệm vụ chi viện quân sự quốc tế đang nhanh chóng ghi nhớ một vài khuôn mặt và thông tin danh tính trên màn hình lớn, với tư cách là tay bắn tỉa chính kiêm đội trưởng, Cố Quân Trì ngồi ở ngay phía trước, phía sau bên trái là Vệ Hành, nhân viên canh gác kiêm xử lý chất nổ.
"Xuất phát vào trưa mai, bắt đầu hành động sớm hơn bộ đội lục quân một ngày, thời gian nhiệm vụ dự kiến kéo dài bảy ngày." Phó Tư lệnh Lục quân đứng bên cạnh màn hình chống hai tay lên mép bàn: "Đương nhiên, nếu các cậu có thể bình an trở về sớm hơn thì tôi sẽ vui hơn."
"Đã rõ."
Sau khi ra khỏi phòng họp, Vệ Hành ngáp dài hai cái: "Trước đó chỉ bảo đến họp thôi, kết quả là lại bị sắp xếp ra chiến trường rồi."
Hắn đã ở thành phố S hai đêm, cả hai đêm đều ngâm mình trong quán bar, sáng nay lúc đến họp trên người vẫn còn nồng nặc mùi rượu chưa tắm sạch nên bị Phó Tư lệnh mắng xối xả cho một trận, mắng xong thì bị đạp vào phòng họp.
"Có phải đội trưởng Cố cũng phiền lòng không? Mới về chưa được bao lâu lại phải đi, ngọn lửa vừa mới nhen nhóm——" Vệ Hành huýt sáo một cái: "Huýttt, lại tắt ngóm rồi."
"Đêm trước khi họp nhận nhiệm vụ mà uống say bét nhè, viết một bản kiểm điểm 1000 chữ nộp lại." Cố Quân Trì nhìn máy liên lạc không buồn ngẩng đầu lên: "Đây là mệnh lệnh của đội trưởng."
Vệ Hành: ?
Trở lại văn phòng, điện thoại trên bàn reo lên một tiếng, Cố Quân Trì cầm lên xem, tin nhắn mới nhất hiển thị trên màn hình khóa đến từ một số lạ: Xin chào Trung tá Cố, tôi là Hứa Tắc, nếu như tiện thì mong cậu có thể trả lời lại, làm phiền rồi.
Một cái tên rất xa xôi nhưng không xa xưa, dù sao thì mấy tháng trước hắn vừa mới nhắc tới với Lục Hách Dương, Cố Quân Trì mở khóa điện thoại bấm vào khung trò chuyện, trả lời: Tìm tôi có việc gì vậy?
Sau khi thoát khỏi khung trò chuyện đó hắn mới nhìn thấy tin nhắn vệ sĩ gửi cách đây không lâu: Chủ quán bar đó đến công ty đưa cậu ấy về.
Kèm theo một bức ảnh Ôn Nhiên đeo vòng cổ bị Châu Chước xách lên xe như quả cà héo.
Cố Quân Trì tắt điện thoại đi, vừa cởi cầu vai vừa ấn điện thoại nội bộ: "Lái xe đến dưới tầng, tôi cần dùng."
"Ai bảo cậu tăng ca xong mà đêm khuya còn đòi đạp xe về nhà, bây giờ thì hay rồi, bị cảm luôn, kỳ động dục cũng đến sớm theo luôn, đáng đời cậu." Châu Chước cầm vô lăng lải nhải: "Vốn dĩ chỉ thuận miệng hỏi xem tối nay cậu có đến quán bar không, kết quả là cậu nói với anh là kỳ động dục đến, làm lương tâm anh bất an đành phải đến đón cậu, không thì lại trông không có tình người quá..."
Ôn Nhiên chỉ cảm thấy như có một con ruồi to cứ vo ve bên tai cực kỳ phiền, ngồi rụt cổ ở ghế sau: "Anh lắm lời quá à."
"Có lòng tốt đón cậu về mà chê anh lắm lời!"
"Anh còn chưa đưa em thẻ nạp tiền năm trăm tệ của Blue Glass nữa." Ôn Nhiên đau đầu chóng mặt: "Anh mau đi làm đi."
"Ăn ăn ăn! Cứ nhớ nhung cái bánh mì đắt chết người đó của cậu đi! Cái thẻ đó là dành cho khách, cậu bớt thừa nước đục thả câu lại cho anh!"
Sau khi đến ngoài hẻm, Châu Chước tắt máy xe rồi xuống xe đi ra ghế sau xách Ôn Nhiên ra ngoài, hắn lôi cánh tay cậu bước đi cực nhanh, Ôn Nhiên bị ép phải chạy chậm nên thở không nổi, rất hối hận vì quyết định đi làm của mình ngày hôm nay.
Tối hôm kia Cố Quân Trì nhắc nhở rằng kỳ động dục của cậu sắp đến, mặc dù Ôn Nhiên có nghi ngờ nhưng hai ngày nay vẫn ngoan ngoãn đeo vòng cổ để đề phòng bất trắc. Buổi tối tăng ca đến hơn 11 giờ, lỡ mất chuyến tàu điện ngầm cuối cùng nên cậu đã chọn đi xe đạp công cộng về nhà, lúc đó bị gió đêm thu thổi, cổ họng đã hơi đau rồi.
Vì vậy, sáng nay khi cảm thấy không khỏe thì cậu chỉ nghĩ là bị cảm, uống hai viên thuốc rồi đi làm, kết quả là lúc đang mô hình hoá thì vòng cổ đã vang lên tiếng bíp bíp cảnh báo, thông báo với cậu rằng kỳ động dục sắp sửa bắt đầu.
'Sau khi omega chịu ảnh hưởng của pheromone alpha sẽ rất dễ dẫn đến động dục, đặc biệt là giữa những người có độ xứng đôi cao' — Trong cơn mơ màng, câu nói này hiện lên trong đầu Ôn Nhiên nhưng cậu lại quên mất mình đã nhìn thấy ở đâu hoặc là nghe ai nói, điều kỳ lạ hơn nữa là nó lại vang lên bằng giọng nói của Cố Quân Trì.
Đi cả đường đến đầu cầu thang, cánh tay của Ôn Nhiên đã bị lôi đến đau nhói, cậu thật sự không thể chịu nổi thái độ giết lợn không hề thương tiếc của Châu Chước nữa, vùng ra khỏi hắn: "Được rồi, em tự đi lên được."
"Có còn thuốc ức chế không?" Châu Chước nhìn bóng lưng đang vịn tay vịn cố gắng leo lên cầu thang của Ôn Nhiên: "Có chuyện gì thì gọi ngay cho anh, không chắc là anh sẽ trả lời."
"Biết rồi, anh nhớ đến Blue Glass làm thẻ nạp tiền."
"Đánh rắm ấy!"
Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng cửa tầng 4 đóng lại, Châu Chước mới xoay người rời đi.
Quay lại con đường ban đầu, hắn bước vào con hẻm thì nhìn thấy một alpha từ xa đi tới, ở khoảng cách ba mươi mấy mét vẫn có thể nhìn thấy đó là một khuôn mặt đẹp trai đến mức hơi có sức ép. Gió thổi từ đầu hẻm đến cuối hẻm, cuốn theo cả pheromone của alpha về phía Châu Chước, hắn sửng sốt một lát, nhận ra đối phương là cấp S.
Hơn nữa hắn còn từng ngửi thấy mùi pheromone này trong quán bar tối hôm trước.
Là sinh viên đại học kén chọn tìm Ôn Nhiên pha rượu cho đó.
Châu Chước lập tức đi chậm lại, sau khi cẩn thận quan sát quần áo của đối phương thì xác nhận hắn chắc hẳn không phải là sinh viên đại học, thế nhưng áo sơ mi và quần tây trên người thật sự cũng không giống trang phục chuyên môn bình thường.
Khi dần dần đến gần, ánh mắt của alpha không dừng lại trên khuôn mặt hắn dù chỉ nửa giây, thái độ hoàn toàn thờ ơ.
Lúc sắp sửa đi lướt qua nhau, không biết vì sao Châu Chước lại dừng bước, xoay người lại hỏi: "Cậu đến tìm Lý Thuật hả?"
Alpha cũng dừng bước, quay đầu lại nhìn hắn một cái: "Anh gặp người khác trên đường sẽ hỏi như vậy à?"
Giọng điệu không nhanh cũng không chậm nhưng lại chặn họng Châu Chước một cách chuẩn xác, hắn đơ ra một lát mới mỉm cười: "Tôi vẫn khá là tự tin vào trí nhớ của mình, tối hôm kia cậu từng đến Mười hai giờ nhỉ? Không có ý gì hết, hôm nay Lý Thuật không được khoẻ, nếu như đến tìm cậu ấy thì cậu có thể về được rồi."
"Vậy anh nghĩ xem tại sao tôi lại đến đúng lúc như vậy?" Alpha bình tĩnh hỏi ngược lại.
Lúc này Châu Chước đã thật sự sửng sốt, hôm nay là ngày làm việc, Ôn Nhiên vừa xin nghỉ về nhà thì alpha đã tới, hơn nữa còn biết địa chỉ cụ thể, như vậy chứng tỏ điều gì? Như vậy chứng tỏ rất có thể là Ôn Nhiên tự nói cho hắn biết.
"Không phải chứ..." Cây vạn tuế tại sao lại lén lút nở hoa sau lưng mình, chẳng lẽ tối hôm kia vừa gặp đã yêu? Vẻ mặt của Châu Chước rất phức tạp: "Hai người các cậu... không nên vậy chứ, rõ ràng nó có người mình thích rồi."
Alpha nói với khuôn mặt vô cảm: "Tốt nhất là cậu ấy có."
Nói xong thì không quan tâm nữa mà xoay người rời đi, còn Châu Chước thì vẫn lẩm bẩm suốt quãng đường quay trở lại xe. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn không yên tâm, hắn gọi một cuộc điện thoại cho Ôn Nhiên, một lúc lâu sau mới bắt máy, đầu bên kia có tiếng nước chảy ào ào, có lẽ là đang rửa mặt.
Châu Chước không quan tâm nhiều như vậy, vừa cất tiếng là gào lên một tràng: "Khóa cửa lại có nghe không?! Người làm quen trong quán bar thì có thể là người tốt lành gì được chứ! Cậu còn báo cả địa chỉ cho người ta luôn rồi, cậu phóng khoáng nhỉ? Hôm nay cũng do cậu tự mật báo tin tức chứ gì, không thể nào là alpha đó cho người theo dõi cậu được, chắc là không biến thái đến mức này đâu nhỉ... Mau dùng thuốc ức chế đi, anh đợi trong xe, mười phút sau gọi lại cho anh, nếu không thì anh đi lên đạp cửa đấy!"
Lúc Ôn Nhiên tắt vòi nước đi chỉ nghe được câu cuối cùng, không hiểu sao hôm nay Châu Chước lại phiền như vậy, nói một câu "Anh về đi không cần quan tâm em" trong mơ hồ rồi cúp máy.
Lúc Cố Quân Trì lên đến tầng 4, pheromone omega đã tràn ra khỏi khe cửa, toàn bộ hành lang tràn ngập mùi thơm. Một vệ sĩ đang xịt thuốc ngăn mùi lên cửa nhà của Ôn Nhiên để ngăn pheromone tiếp tục khuếch tán ra ngoài, thấy Cố Quân Trì đến thì gật đầu với hắn, cất thuốc ngăn mùi đi rồi đi xuống lầu.
Sau khi chỉnh thông số vòng tay lên mức cao nhất, Cố Quân Trì gõ cửa.
Đợi mười giây vẫn không mở, Cố Quân Trì lấy chìa khóa ra, mở cửa đi vào.
Vừa đi vào cửa đã nhìn thấy mô hình máy bay chiến đấu ở đầu bên kia của phòng khách, nhà thì bé tí mà còn đặc biệt dọn ra một chỗ cạnh tủ bát để dựng một cái kệ rồi đặt mô hình lên, đảm bảo sao cho trông bắt mắt đến mức vừa mở cửa ra là thấy ngay. Có khi trưng ảnh cưới còn không trang trọng và để tâm đến vậy.
Sau khi đóng cửa lại, Cố Quân Trì đi vòng qua kệ sách ngăn cách đi vào khu vực phòng ngủ, nhìn thấy cửa tủ quần áo cạnh giường đang mở, cơ thể Ôn Nhiên bị che mất, chỉ để lộ ra hai chân đang ngồi quỳ trên mặt đất, vài bộ đồ đang được vứt trên giường.
Hình như cậu đang tìm gì đó trong tủ nhưng tìm một lúc lâu vẫn không thấy, vì vậy mà hơi thở càng lúc càng dồn dập, kèm theo tiếng rên khẽ bức thiết từ khoang mũi, như thể sắp khóc đến nơi.
Cố Quân Trì đi đến phía sau cậu, nhìn thấy một hộp thuốc tiêm đặt ở một bên trên mặt đất, chiếc hộp đã được mở ra, mười ngăn bên trong đều trống không, bên cạnh còn có một ống tiêm.
"Sao lại không tìm thấy..." Ôn Nhiên vừa lục tủ quần áo vừa lẩm bẩm mang theo giọng mũi: "Rõ ràng mình bỏ trong hộp..."
Cố Quân Trì nhìn tấm lưng gầy gò và tuyến thể đỏ lên dưới cổ áo len của cậu, hỏi cậu: "Tìm gì vậy?"
Ôn Nhiên bị doạ sợ run mạnh lên một cái, xoay vai sang ngẩng đầu lên nhìn Cố Quân Trì, trên khuôn mặt trắng nõn phủ một màu đỏ bừng, ánh mắt không thể nhanh chóng tập trung lại được.
(Cre: Artist @两盏酒_)
Phải mất vài giây cậu mới phản ứng lại được, vô thức giấu bàn tay trái đang siết chặt thành nắm đấm vào trong lòng, sau đó chậm rãi đứng dậy khỏi mặt đất rồi lại đưa tay trái ra sau lưng. Ôn Nhiên mấp máy môi, nói: "Tìm... tìm thuốc ức chế."
Cố Quân Trì nhìn cậu một lát, sau đó cúi người nhặt chiếc hộp trống không trên mặt đất lên, Ôn Nhiên như thể vừa nhớ ra gì đó, hơi giơ tay phải lên định ngăn lại nhưng đã không còn kịp nữa.
Thuốc tiêm ức chế mạnh loại C, thuốc kê đơn.
Không cần nhìn những tác dụng phụ chi chít đó mà chỉ cần trích ra vài từ khóa là sẽ biết hộp thuốc ức chế này chắc chắn không phù hợp để omega bình thường dùng trong kỳ động dục bình thường, cho dù bệnh viện có kê đơn thì cũng chỉ có thể kê một hoặc hai lọ cứ không phải là cả hộp.
Hai chân Ôn Nhiên mềm nhũn đứng không vững, cậu dựa lưng vào tủ quần áo, nhìn thấy Cố Quân Trì đột nhiên cười nhạt một tiếng nhưng nụ cười đó lại cực kỳ lạnh nhạt và quái dị, sau đó cậu nghe thấy Cố Quân Trì nói: "Còn tưởng là cậu sống tốt thật cơ đấy."
Chỉ tưởng là cậu làm việc rất vất vả và rất bán mạng, cho dù quá đỗi tằn tiện nhưng ít nhất cũng ăn no mặc ấm, hàng tháng sẽ đến ngân hàng gửi tiền đúng hạn, lúc bị bệnh cũng sẽ đi gặp bác sĩ, trông có vẻ như đang sống tự lực cánh sinh, ngăn nắp rõ ràng.
Vậy nên chỉ sắp xếp cho vệ sĩ theo sau để đảm bảo an toàn, những việc khác thì chưa bao giờ can thiệp.
Nếu biết sớm hơn thì lẽ ra phải can thiệp, kiểm tra rõ ràng từng kiện hàng cậu nhận được cũng như mọi món đồ mà cậu sử dụng.
Cố Quân Trì kéo tay trái Ôn Nhiên sang, cắm ngón tay cái vào lòng bàn tay mà cậu đang cố gắng nắm chặt nhưng lại dễ dàng bại trận vì không đủ sức, chạm được vào lọ thuốc ức chế cuối cùng trong bàn tay nóng hổi và ẩm ướt.
"Không phải ở đây sao?" Cố Quân Trì ngước mắt nhìn cậu: "Còn tìm gì nữa?"
(Cre: Artist @锅锅努力画画)
"Đá mài..." Dựa vào trạng thái hiện tại, Ôn Nhiên không thể hiểu được cảm xúc của Cố Quân Trì, cậu trơ mắt nhìn Cố Quân Trì lấy thuốc ức chế trong tay mình đi, nuốt một ngụm nước bọt rồi thẳng thắn nói: "Mài miệng chai một chút thì sẽ dễ mở hơn."
Cậu đã thử cạy ra bằng tay không nhưng kết quả là tay lại bị rạch thương, nhất thời không biết nên tiêm thuốc ức chế trước hay là xử lý vết thương trước, tóm lại là gây ra một mớ hỗn độn.
"Không dùng cái này nữa." Giọng nói của Cố Quân Trì không nghe ra được vui giận gì, hắn nói: "Có mang thuốc ức chế dạng uống cho cậu đây."
Ôn Nhiên thở dốc mấy hơi, lồng ngực dâng lên sự bức thiết tột độ, hy vọng Cố Quân Trì trả lại thuốc tiêm cho mình. Cậu hơi sốt ruột và bất an kéo vạt áo mình, nói: "Cái đó không có tác dụng."
"Tại sao lại không có tác dụng?" Cố Quân Trì bình tĩnh nhìn cậu hỏi.
"Chậm lắm, thuốc uống chậm lắm..." Ôn Nhiên kéo ống tay áo của Cố Quân Trì, định cướp lọ thuốc tiêm trong tay hắn: "Cái này nhanh hơn một chút, tôi muốn dùng cái này."
Cố Quân Trì để mặc cho cậu cố gắng tách ngón tay mình nhưng lại thất bại hết lần này đến lần khác, tiếp tục hỏi: "Chậm bao nhiêu? Công ty của cậu không có phép chuyên dùng cho kỳ động dục sao?"
Ôn Nhiên đột nhiên dừng động tác lại, cúi đầu xuống, thở gấp một lúc lâu mới nói: "Không đủ cho tôi."
"Những đồng nghiệp khác chỉ cần xin nghỉ hai ba ngày trong kỳ động dục là được, bởi vì bọn họ uống thuốc ức chế thì sẽ nhanh chóng kết thúc." Ôn Nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe đang chất chứa nước mắt không để cho chúng rơi xuống, âm lượng tăng lên rất nhiều nhưng giọng nói lại run run: "Nhưng tôi phải mất mười ngày mới khỏe lại, không công ty nào cần một nhân viên liên tục xin nghỉ mười ngày không theo kế hoạch cả!"
"Chỉ khi dùng cái này tôi mới có thể giống như những người khác, tôi chỉ muốn giống như những người khác thôi!"
Lúc học đại học vẫn có thể bắt kịp tiến độ học tập sau khi kỳ động dục kết thúc nhưng trong môi trường làm việc sẽ không có ai đợi bạn cả, làm chậm trễ hoặc bỏ lỡ dự án là điều không thể vãn hồi. Sau khi Ôn Nhiên chính thức nhận việc hơn một năm trước đã nhận ra vấn đề này, thế là đã tìm ra thuốc ức chế mà bác sĩ dùng cho cậu trước khi xóa đánh dấu từ hồ sơ bệnh án và đơn thuốc khi nhập viện của mình, lại còn tìm kiếm rất nhiều kênh trên mạng mới có thể mua được trọn vẹn cả hộp.
Chuyện này ngay cả Châu Chước và Phương Dĩ Sâm cũng không biết.
Trong phòng trở nên rất yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở của cậu, tầm nhìn nhoè đi, Ôn Nhiên không nhìn rõ vẻ mặt của Cố Quân Trì.
"Tôi đã nói cho cậu biết lý do rồi." Cậu buông thõng vai, đưa tay phải về phía Cố Quân Trì, lòng bàn tay hướng lên trên, sụt sịt mũi một cách đáng thương, nhẹ giọng hỏi: "Bây giờ có thể đưa thuốc ức chế cho tôi được chưa?"
Cố Quân Trì nhìn cậu chằm chằm, giơ tay lên ném thuốc ức chế vào bức tường bên kia phòng.
Một tiếng vỡ nhỏ vang lên, một vệt nước nhanh chóng men theo bức tường chảy xuống đất.
Ôn Nhiên ngơ ngác mở to đôi mắt đỏ bừng, vừa mờ mịt vừa khó tin nhìn Cố Quân Trì, nước mắt bắt đầu chảy ra khỏi khóe mắt thành từng dòng.
—
Châu Chước: Chuẩn bị đạp cửa đây anh em
Pass chương sau: 8-90% chương sau có H nhưng mà chắc là H buồn quá 🥹 khi nào sắp có chương mới update sau nhó =)))